Kinh Khổ
Tin đĩ hay tin đảng?
Năm năm , sau khi Đảng ta túm các ông Nhân Văn Giai Phẩm, ở dốc Cổ Ngư lên Chèm có một vụ án mạng mà sau này trong “Hồi ký chính trị của một người không làm chính trị”

Năm năm , sau khi Đảng ta túm các ông Nhân Văn Giai Phẩm, ở dốc Cổ Ngư lên Chèm có một vụ án mạng mà sau này trong “Hồi ký chính trị của một người không làm chính trị” nhà văn Vũ Thư Hiên đã ghi lại.
Án mạng thì chết chỉ một hay vài người, có gì đáng kể khiến ông Hiên phải ghi lại? Có chứ, người bị giết rồi quẳng xác ra dốc Chèm cho xe cán là người đầu ấp tay gối của ông Hồ từ 1955.
Nạn nhân là mẹ của một người con trai của ông Chủ tịch Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng hoà. Người phụ nữ ấy tên Nông Thị Xuân, mẹ của Nguyễn Tất Trung.
Kẻ giết người là Bộ trưởng Bộ Công An, Trần quốc Hoàn ,tên thật là Nguyễn Trọng Cảnh. Nạn nhân bị giết sau khi bị ông Bộ trưởng cưỡng hiếp. Đó là chuyện ngày xưa.
Còn chuyện bây giờ hay chuyện mới năm ngoái năm kia nữa – không thấy bộ biếc, ban ngành nào lên báo đài đưa quyết định khẩn trương cả. Chuyện cái Bờ Mu 18 mới xẩy ra năm 2006, có đủ cả tham nhũng cỡ bự đến cờ gian bạc lận.
Những loại này sinh ra lắm chuyện lắm cơ, từ sếch xiếc đến bạo động bạo hành, đấm thụi, như chuyện các quan bia hơi, “thế giới chân dài”, với các chị P, chị D, ca sĩ L., ca sĩ Hồng Hải, v.v…) Cũng dâm ô, cũng cờ bạc và tham những nhưng kết cục bác Bình được nghỉ hưu sớm, bác Tiến thì dư vô tội, chỉ mỗi bác Bùi Tiến Dũng đi nghỉ mát 13 năm dù đã đem huân chương của bố đẻ ra đỡ tội. hôm 28/7/2010 Hà Nội lại lôi Bác Dũng ra xử tiếp “về tội cố ý làm trái quy định Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng.” Nhưng nói đến dâm ô thì ai hay hơn các quan chức đảng ta!!! Cứ vào mạng hỏi ông “gú gồ” (Google )thì sẽ thấy hàng chục trang có tiểu đề “cán bộ mua dâm”, “mua dâm trẻ vị thành niên”, v.v…
Các bác như Nguyễn Trường Tô, Sầm Đức Xương, là vài trường hợp... xui hơn các đồng chí khác (vẫn còn núp kín trong váy) nên bị túm. Thế thôi. Chuyện mua dâm trẻ em ở Hà Giang. Không có ai bị xét xử tội mua dâm Hai em Thúy, Hằng vẫn bị kết án tù vì tội môi giới bán dâm. Người mua dâm không có, vậy bán dâm cho ai. Hay các em tự bán dâm cho mình? , mình hiệu trưởng Sầm Đức Xương bị ,thì ông ta đưa ra giấy chứng nhận bị liệt dương vật. 16 quan chức lãnh đạo Hà Giang bị liên đới nhưng đã được cơ quan điều tra xét thấy không đủ căn cứ kết tội. Nghe lời khai của bác Tô, và cả phản cung của cô Dung (Nguyễn Thị Trang, người chụp ảnh bác Tô) có người bật hỏi, “tin đĩ hay tin đảng?” Mới nghe qua sốt cả ruột.
Nhưng nghĩ lại, câu hỏi hơi thừa. Tại xứ láng giềng phương Bắc, mới năm ngoái người ta (tạp chí Insight China) đã làm một cuộc thăm dò và kết quả là gái điếm được xếp hạng ba là những người đáng tin hơn nhà giáo, quan chức và cán bộ của đảng. Xin mở cái ngoặc nhỏ, cái đảng này là đàn anh của cái đảng ở nước ta.
Như thế, có đi hỏi người dân Việt hôm nay nên “tin đĩ hay tin đảng” (CSVN) thì chỉ tốn thời gian vô ích vì câu trả lời đã có sẵn cả rồi. Tin đĩ hay tin đảng? *đảng đã được đứng ngang hàng với đĩ _ cũng không kém phần vinh dự ! Làm đĩ, một cái nghề thường bị phỉ nhổ trong một xã hội châu Á, mặc dù không ít đấng mày râu ở đó góp phần khuếch trương dịch vụ này. Cần đến nó nhưng vẫn miệt thị nó (cũng giống như đảng cần dân nhưng vẫn xem dân như cỏ rác) là một thái độ rõ ràng là giả dối, đạo đức giả. Trong hoàn cảnh đó, làm đĩ là gồng mình chịu đựng mà hành nghề, để có chút tiền sống (loại đĩ hạng rẻ tiền) hay làm giàu (đĩ hạng sang), hoặc để thỏa mãn khát vọng tình dục, thêm tiền túi, cũng là một công hai ba chuyện.
Làm đĩ hạng nào cũng phải có cách ứng xử thường rất giả dối để chiều lòng khách hàng, mục đích cuối vẫn là mức thưởng công tối đa: lờn vờn quấn quít, mơn trớn một ông khách dơ bẩn nào đó, giả vờ một (hay nhiều) lần đạt đỉnh điểm khoái lạc lúc hành sự; dối trá về một hoàn cảnh ngặt nghèo, thê lương...
Tóm lại, làm đĩ đồng nghĩa với lừa gạt ở mức độ nào đó, đồng thời với việc trao đổi. Ở mức độ nào đó thôi, nên vẫn còn có chút đáng tin cậy hơn nếu so với...đảng. Làm đảng cũng như làm đĩ, một cách làm đĩ có tổ chức và có thêm lực lượng bảo vệ để không ai dám đụng vào, không cho phép ai cạnh tranh lành mạnh. Khi cần dối gạt ai thì đảng huy động hệ thống tuyên truyền hùng hậu, lấn át âm thanh của người khác ,, và khi cần, đảng vẫn ung dung nhét chữ vào mồm người ta rồi hô hoán lên là nó đang hiếp dâm đảng, đảng bực nên phải tự vệ, rất nhiều khi hơi nặng tay, vậy thôi. So với đĩ, đảng sướng hơn hẳn vì lúc nào cũng đông khách.
Khách hàng miên viễn của đảng là nhân dân. Đi với khách này đảng chỉ cần ... bánh vẽ, kèm theo chút bạo lực, không cần trôn. Nếu cần nhiều đô, đảng đi với khách lạ, mặc dù hơi hôi. Với khách lạ ,đảng cũng chẳng cần đưa trôn ra vì đã có ...đất, rừng và biển để thay thế. So với đĩ, đảng chẳng thành thật tí ti nào.
Vì thế tin đĩ đi, lợi hơn nhiều !!!!
Bài lấy ra từ BRTV của Bạn Truong Tran
Nhắn tin Bạn Truong Tran: Chúng tôi đã gửi Email ( như bạn ghi ) nhưng thất bại
Xin bạn gửi email cho chúng tôi với địa chỉ lienlachaingoaiphiemdam@gmail.com . Chúng tôi có chuyện nhờ bạn giúp. Đa tạ . HNPD

Năm năm , sau khi Đảng ta túm các ông Nhân Văn Giai Phẩm, ở dốc Cổ Ngư lên Chèm có một vụ án mạng mà sau này trong “Hồi ký chính trị của một người không làm chính trị” nhà văn Vũ Thư Hiên đã ghi lại.
Án mạng thì chết chỉ một hay vài người, có gì đáng kể khiến ông Hiên phải ghi lại? Có chứ, người bị giết rồi quẳng xác ra dốc Chèm cho xe cán là người đầu ấp tay gối của ông Hồ từ 1955.
Nạn nhân là mẹ của một người con trai của ông Chủ tịch Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng hoà. Người phụ nữ ấy tên Nông Thị Xuân, mẹ của Nguyễn Tất Trung.
Kẻ giết người là Bộ trưởng Bộ Công An, Trần quốc Hoàn ,tên thật là Nguyễn Trọng Cảnh. Nạn nhân bị giết sau khi bị ông Bộ trưởng cưỡng hiếp. Đó là chuyện ngày xưa.
Còn chuyện bây giờ hay chuyện mới năm ngoái năm kia nữa – không thấy bộ biếc, ban ngành nào lên báo đài đưa quyết định khẩn trương cả. Chuyện cái Bờ Mu 18 mới xẩy ra năm 2006, có đủ cả tham nhũng cỡ bự đến cờ gian bạc lận.
Những loại này sinh ra lắm chuyện lắm cơ, từ sếch xiếc đến bạo động bạo hành, đấm thụi, như chuyện các quan bia hơi, “thế giới chân dài”, với các chị P, chị D, ca sĩ L., ca sĩ Hồng Hải, v.v…) Cũng dâm ô, cũng cờ bạc và tham những nhưng kết cục bác Bình được nghỉ hưu sớm, bác Tiến thì dư vô tội, chỉ mỗi bác Bùi Tiến Dũng đi nghỉ mát 13 năm dù đã đem huân chương của bố đẻ ra đỡ tội. hôm 28/7/2010 Hà Nội lại lôi Bác Dũng ra xử tiếp “về tội cố ý làm trái quy định Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng.” Nhưng nói đến dâm ô thì ai hay hơn các quan chức đảng ta!!! Cứ vào mạng hỏi ông “gú gồ” (Google )thì sẽ thấy hàng chục trang có tiểu đề “cán bộ mua dâm”, “mua dâm trẻ vị thành niên”, v.v…
Các bác như Nguyễn Trường Tô, Sầm Đức Xương, là vài trường hợp... xui hơn các đồng chí khác (vẫn còn núp kín trong váy) nên bị túm. Thế thôi. Chuyện mua dâm trẻ em ở Hà Giang. Không có ai bị xét xử tội mua dâm Hai em Thúy, Hằng vẫn bị kết án tù vì tội môi giới bán dâm. Người mua dâm không có, vậy bán dâm cho ai. Hay các em tự bán dâm cho mình? , mình hiệu trưởng Sầm Đức Xương bị ,thì ông ta đưa ra giấy chứng nhận bị liệt dương vật. 16 quan chức lãnh đạo Hà Giang bị liên đới nhưng đã được cơ quan điều tra xét thấy không đủ căn cứ kết tội. Nghe lời khai của bác Tô, và cả phản cung của cô Dung (Nguyễn Thị Trang, người chụp ảnh bác Tô) có người bật hỏi, “tin đĩ hay tin đảng?” Mới nghe qua sốt cả ruột.
Nhưng nghĩ lại, câu hỏi hơi thừa. Tại xứ láng giềng phương Bắc, mới năm ngoái người ta (tạp chí Insight China) đã làm một cuộc thăm dò và kết quả là gái điếm được xếp hạng ba là những người đáng tin hơn nhà giáo, quan chức và cán bộ của đảng. Xin mở cái ngoặc nhỏ, cái đảng này là đàn anh của cái đảng ở nước ta.
Như thế, có đi hỏi người dân Việt hôm nay nên “tin đĩ hay tin đảng” (CSVN) thì chỉ tốn thời gian vô ích vì câu trả lời đã có sẵn cả rồi. Tin đĩ hay tin đảng? *đảng đã được đứng ngang hàng với đĩ _ cũng không kém phần vinh dự ! Làm đĩ, một cái nghề thường bị phỉ nhổ trong một xã hội châu Á, mặc dù không ít đấng mày râu ở đó góp phần khuếch trương dịch vụ này. Cần đến nó nhưng vẫn miệt thị nó (cũng giống như đảng cần dân nhưng vẫn xem dân như cỏ rác) là một thái độ rõ ràng là giả dối, đạo đức giả. Trong hoàn cảnh đó, làm đĩ là gồng mình chịu đựng mà hành nghề, để có chút tiền sống (loại đĩ hạng rẻ tiền) hay làm giàu (đĩ hạng sang), hoặc để thỏa mãn khát vọng tình dục, thêm tiền túi, cũng là một công hai ba chuyện.
Làm đĩ hạng nào cũng phải có cách ứng xử thường rất giả dối để chiều lòng khách hàng, mục đích cuối vẫn là mức thưởng công tối đa: lờn vờn quấn quít, mơn trớn một ông khách dơ bẩn nào đó, giả vờ một (hay nhiều) lần đạt đỉnh điểm khoái lạc lúc hành sự; dối trá về một hoàn cảnh ngặt nghèo, thê lương...
Tóm lại, làm đĩ đồng nghĩa với lừa gạt ở mức độ nào đó, đồng thời với việc trao đổi. Ở mức độ nào đó thôi, nên vẫn còn có chút đáng tin cậy hơn nếu so với...đảng. Làm đảng cũng như làm đĩ, một cách làm đĩ có tổ chức và có thêm lực lượng bảo vệ để không ai dám đụng vào, không cho phép ai cạnh tranh lành mạnh. Khi cần dối gạt ai thì đảng huy động hệ thống tuyên truyền hùng hậu, lấn át âm thanh của người khác ,, và khi cần, đảng vẫn ung dung nhét chữ vào mồm người ta rồi hô hoán lên là nó đang hiếp dâm đảng, đảng bực nên phải tự vệ, rất nhiều khi hơi nặng tay, vậy thôi. So với đĩ, đảng sướng hơn hẳn vì lúc nào cũng đông khách.
Khách hàng miên viễn của đảng là nhân dân. Đi với khách này đảng chỉ cần ... bánh vẽ, kèm theo chút bạo lực, không cần trôn. Nếu cần nhiều đô, đảng đi với khách lạ, mặc dù hơi hôi. Với khách lạ ,đảng cũng chẳng cần đưa trôn ra vì đã có ...đất, rừng và biển để thay thế. So với đĩ, đảng chẳng thành thật tí ti nào.
Vì thế tin đĩ đi, lợi hơn nhiều !!!!
Bài lấy ra từ BRTV của Bạn Truong Tran
Nhắn tin Bạn Truong Tran: Chúng tôi đã gửi Email ( như bạn ghi ) nhưng thất bại
Xin bạn gửi email cho chúng tôi với địa chỉ lienlachaingoaiphiemdam@gmail.com . Chúng tôi có chuyện nhờ bạn giúp. Đa tạ . HNPD
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Vài Chuyện Buồn 30 Tháng 4" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Sinh Nhật Buồn" - by Khuất Đẩu / Trần Văn Giang (ghi lại).
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
Tin đĩ hay tin đảng?
Năm năm , sau khi Đảng ta túm các ông Nhân Văn Giai Phẩm, ở dốc Cổ Ngư lên Chèm có một vụ án mạng mà sau này trong “Hồi ký chính trị của một người không làm chính trị”

Năm năm , sau khi Đảng ta túm các ông Nhân Văn Giai Phẩm, ở dốc Cổ Ngư lên Chèm có một vụ án mạng mà sau này trong “Hồi ký chính trị của một người không làm chính trị” nhà văn Vũ Thư Hiên đã ghi lại.
Án mạng thì chết chỉ một hay vài người, có gì đáng kể khiến ông Hiên phải ghi lại? Có chứ, người bị giết rồi quẳng xác ra dốc Chèm cho xe cán là người đầu ấp tay gối của ông Hồ từ 1955.
Nạn nhân là mẹ của một người con trai của ông Chủ tịch Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng hoà. Người phụ nữ ấy tên Nông Thị Xuân, mẹ của Nguyễn Tất Trung.
Kẻ giết người là Bộ trưởng Bộ Công An, Trần quốc Hoàn ,tên thật là Nguyễn Trọng Cảnh. Nạn nhân bị giết sau khi bị ông Bộ trưởng cưỡng hiếp. Đó là chuyện ngày xưa.
Còn chuyện bây giờ hay chuyện mới năm ngoái năm kia nữa – không thấy bộ biếc, ban ngành nào lên báo đài đưa quyết định khẩn trương cả. Chuyện cái Bờ Mu 18 mới xẩy ra năm 2006, có đủ cả tham nhũng cỡ bự đến cờ gian bạc lận.
Những loại này sinh ra lắm chuyện lắm cơ, từ sếch xiếc đến bạo động bạo hành, đấm thụi, như chuyện các quan bia hơi, “thế giới chân dài”, với các chị P, chị D, ca sĩ L., ca sĩ Hồng Hải, v.v…) Cũng dâm ô, cũng cờ bạc và tham những nhưng kết cục bác Bình được nghỉ hưu sớm, bác Tiến thì dư vô tội, chỉ mỗi bác Bùi Tiến Dũng đi nghỉ mát 13 năm dù đã đem huân chương của bố đẻ ra đỡ tội. hôm 28/7/2010 Hà Nội lại lôi Bác Dũng ra xử tiếp “về tội cố ý làm trái quy định Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng.” Nhưng nói đến dâm ô thì ai hay hơn các quan chức đảng ta!!! Cứ vào mạng hỏi ông “gú gồ” (Google )thì sẽ thấy hàng chục trang có tiểu đề “cán bộ mua dâm”, “mua dâm trẻ vị thành niên”, v.v…
Các bác như Nguyễn Trường Tô, Sầm Đức Xương, là vài trường hợp... xui hơn các đồng chí khác (vẫn còn núp kín trong váy) nên bị túm. Thế thôi. Chuyện mua dâm trẻ em ở Hà Giang. Không có ai bị xét xử tội mua dâm Hai em Thúy, Hằng vẫn bị kết án tù vì tội môi giới bán dâm. Người mua dâm không có, vậy bán dâm cho ai. Hay các em tự bán dâm cho mình? , mình hiệu trưởng Sầm Đức Xương bị ,thì ông ta đưa ra giấy chứng nhận bị liệt dương vật. 16 quan chức lãnh đạo Hà Giang bị liên đới nhưng đã được cơ quan điều tra xét thấy không đủ căn cứ kết tội. Nghe lời khai của bác Tô, và cả phản cung của cô Dung (Nguyễn Thị Trang, người chụp ảnh bác Tô) có người bật hỏi, “tin đĩ hay tin đảng?” Mới nghe qua sốt cả ruột.
Nhưng nghĩ lại, câu hỏi hơi thừa. Tại xứ láng giềng phương Bắc, mới năm ngoái người ta (tạp chí Insight China) đã làm một cuộc thăm dò và kết quả là gái điếm được xếp hạng ba là những người đáng tin hơn nhà giáo, quan chức và cán bộ của đảng. Xin mở cái ngoặc nhỏ, cái đảng này là đàn anh của cái đảng ở nước ta.
Như thế, có đi hỏi người dân Việt hôm nay nên “tin đĩ hay tin đảng” (CSVN) thì chỉ tốn thời gian vô ích vì câu trả lời đã có sẵn cả rồi. Tin đĩ hay tin đảng? *đảng đã được đứng ngang hàng với đĩ _ cũng không kém phần vinh dự ! Làm đĩ, một cái nghề thường bị phỉ nhổ trong một xã hội châu Á, mặc dù không ít đấng mày râu ở đó góp phần khuếch trương dịch vụ này. Cần đến nó nhưng vẫn miệt thị nó (cũng giống như đảng cần dân nhưng vẫn xem dân như cỏ rác) là một thái độ rõ ràng là giả dối, đạo đức giả. Trong hoàn cảnh đó, làm đĩ là gồng mình chịu đựng mà hành nghề, để có chút tiền sống (loại đĩ hạng rẻ tiền) hay làm giàu (đĩ hạng sang), hoặc để thỏa mãn khát vọng tình dục, thêm tiền túi, cũng là một công hai ba chuyện.
Làm đĩ hạng nào cũng phải có cách ứng xử thường rất giả dối để chiều lòng khách hàng, mục đích cuối vẫn là mức thưởng công tối đa: lờn vờn quấn quít, mơn trớn một ông khách dơ bẩn nào đó, giả vờ một (hay nhiều) lần đạt đỉnh điểm khoái lạc lúc hành sự; dối trá về một hoàn cảnh ngặt nghèo, thê lương...
Tóm lại, làm đĩ đồng nghĩa với lừa gạt ở mức độ nào đó, đồng thời với việc trao đổi. Ở mức độ nào đó thôi, nên vẫn còn có chút đáng tin cậy hơn nếu so với...đảng. Làm đảng cũng như làm đĩ, một cách làm đĩ có tổ chức và có thêm lực lượng bảo vệ để không ai dám đụng vào, không cho phép ai cạnh tranh lành mạnh. Khi cần dối gạt ai thì đảng huy động hệ thống tuyên truyền hùng hậu, lấn át âm thanh của người khác ,, và khi cần, đảng vẫn ung dung nhét chữ vào mồm người ta rồi hô hoán lên là nó đang hiếp dâm đảng, đảng bực nên phải tự vệ, rất nhiều khi hơi nặng tay, vậy thôi. So với đĩ, đảng sướng hơn hẳn vì lúc nào cũng đông khách.
Khách hàng miên viễn của đảng là nhân dân. Đi với khách này đảng chỉ cần ... bánh vẽ, kèm theo chút bạo lực, không cần trôn. Nếu cần nhiều đô, đảng đi với khách lạ, mặc dù hơi hôi. Với khách lạ ,đảng cũng chẳng cần đưa trôn ra vì đã có ...đất, rừng và biển để thay thế. So với đĩ, đảng chẳng thành thật tí ti nào.
Vì thế tin đĩ đi, lợi hơn nhiều !!!!
Bài lấy ra từ BRTV của Bạn Truong Tran
Nhắn tin Bạn Truong Tran: Chúng tôi đã gửi Email ( như bạn ghi ) nhưng thất bại
Xin bạn gửi email cho chúng tôi với địa chỉ lienlachaingoaiphiemdam@gmail.com . Chúng tôi có chuyện nhờ bạn giúp. Đa tạ . HNPD