Cà Kê Dê Ngỗng
Trưởng thành rồi mới biết, chỉ cần một người ở bên mình bình yên là đủ!
Thời ‘còn trẻ’, chúng ta thường có suy nghĩ rằng, tình yêu đẹp này phải để cho cả thế giới biết được.
Thời ‘còn trẻ’, chúng ta thường có suy nghĩ rằng, tình yêu đẹp này phải để cho cả thế giới biết được.
Thế là chúng ta chạy theo những cuồng say, không ngại post những status, bức hình yêu đương lên mạng xã hội. Chúng ta muốn mọi người biết mình đang hạnh phúc ra sao, yêu người đó thế nào. Nhưng chúng ta không ngờ rằng, có một ngày người mà ta tin tưởng, yêu thương hết mực ấy cũng rời bỏ ta. Và trang cá nhân lại phải lặng lẽ và vội vã xóa những gì ta từng chia sẻ.
Một vài lần yêu đương cuồng nhiệt thời thanh xuân như thế, rồi chúng ta lớn lên mỗi ngày, cho đến khi trưởng thành thì tình yêu cũng bớt phô trương. Chúng ta không còn thích những nơi ồn ào, những việc ồn ào. Chúng ta trầm lặng và chỉ muốn ở bên một người an yên là đủ.
Người ấy là người sẽ về ăn cùng ta bữa cơm tối mỗi ngày sau giờ làm việc căng thẳng, người ấy có thể chẳng biết tặng hoa, tặng mỹ phẩm, tặng những đồ đắt tiền, chỉ biết sửa giùm ta cái tủ bị xô lệch, biết thay cho ta chiếc bóng đèn đã hỏng, tặng ta một lò nướng để làm bánh, nấu ăn. Ta chỉ cần ở bên người ấy như thế, làm những việc bình thường như thế, những việc mà trước đây ta sẽ nghĩ là chán òm thì giờ lại cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Không phải ai cũng tìm thấy một nửa của mình vào những ngày non trẻ, chỉ đến khi vấp ngã vài lần rồi mới biết quý trọng người ở cạnh ta cả lúc vui lẫn lúc buồn, cả lúc khó khăn lẫn lúc bình yên. Ngày người ấy đến chẳng phải là một ngày ‘sét đánh’ nào cả, cũng có thể chẳng phải là một ngày đẹp trời.
Người ấy có thể chẳng hào hoa, hấp dẫn như ta từng mơ ước. Người ấy có vô vàn khuyết điểm, và cả những điều ta từng không chấp nhận nổi. Nhưng rồi ta nhận ra chỉ ở bên người ấy, ta mới thực sự bình yên trong trái tim. Đó là một sự yên bình mà chỉ cần biết rằng lúc mở mắt người ấy vẫn nằm cạnh, lúc ốm đau người ấy vẫn nắm tay. Từng khoảnh khắc bên nhau đều là quý giá.
Yêu một người khi trưởng thành ta học được cách vị tha. Vị tha cho những lỗi lầm của nhau, vị tha cho những lần lỡ hẹn, vị tha cho cả những lúc cả hai bận rộn đến vô cùng. Rồi lại xây những viên gạch của tình yêu bằng những món ăn mới, mà ta biết dù ‘thất bại’ hay ‘thành công’ thì người ấy cũng hớn hở ăn, bằng những tiếng cười đầy ắp trong căn nhà nhỏ, cùng nhau xem một bộ phim, uống một cốc nước ép, đắp mặt nạ cho nhau.
Tình yêu lúc trưởng thành cũng không phải là tình yêu kiểm soát. Chúng ta tôn trọng những riêng tư của đời nhau, không nhất định phải đọc tin nhắn, không cần mật khẩu của bất kỳ tài khoản gì. Ai cũng có một góc riêng của mình mà người kia cần tôn trọng. Tình yêu lớn lên như thế, người ấy dạy ta như thế và cho ta một sự tin tưởng an lòng.
Nếu đã tìm một người như thế, thì ta chắc hẳn phải cố gắng giữ lấy người ấy suốt đời. Nếu thời trẻ dại không được ở bên người đó, thì nhất định sẽ bù đắp cho nhau những ngày tháng an yên về sau.
Kiet Nguyen chuyen
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
Trưởng thành rồi mới biết, chỉ cần một người ở bên mình bình yên là đủ!
Thời ‘còn trẻ’, chúng ta thường có suy nghĩ rằng, tình yêu đẹp này phải để cho cả thế giới biết được.
Thời ‘còn trẻ’, chúng ta thường có suy nghĩ rằng, tình yêu đẹp này phải để cho cả thế giới biết được.
Thế là chúng ta chạy theo những cuồng say, không ngại post những status, bức hình yêu đương lên mạng xã hội. Chúng ta muốn mọi người biết mình đang hạnh phúc ra sao, yêu người đó thế nào. Nhưng chúng ta không ngờ rằng, có một ngày người mà ta tin tưởng, yêu thương hết mực ấy cũng rời bỏ ta. Và trang cá nhân lại phải lặng lẽ và vội vã xóa những gì ta từng chia sẻ.
Một vài lần yêu đương cuồng nhiệt thời thanh xuân như thế, rồi chúng ta lớn lên mỗi ngày, cho đến khi trưởng thành thì tình yêu cũng bớt phô trương. Chúng ta không còn thích những nơi ồn ào, những việc ồn ào. Chúng ta trầm lặng và chỉ muốn ở bên một người an yên là đủ.
Người ấy là người sẽ về ăn cùng ta bữa cơm tối mỗi ngày sau giờ làm việc căng thẳng, người ấy có thể chẳng biết tặng hoa, tặng mỹ phẩm, tặng những đồ đắt tiền, chỉ biết sửa giùm ta cái tủ bị xô lệch, biết thay cho ta chiếc bóng đèn đã hỏng, tặng ta một lò nướng để làm bánh, nấu ăn. Ta chỉ cần ở bên người ấy như thế, làm những việc bình thường như thế, những việc mà trước đây ta sẽ nghĩ là chán òm thì giờ lại cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Không phải ai cũng tìm thấy một nửa của mình vào những ngày non trẻ, chỉ đến khi vấp ngã vài lần rồi mới biết quý trọng người ở cạnh ta cả lúc vui lẫn lúc buồn, cả lúc khó khăn lẫn lúc bình yên. Ngày người ấy đến chẳng phải là một ngày ‘sét đánh’ nào cả, cũng có thể chẳng phải là một ngày đẹp trời.
Người ấy có thể chẳng hào hoa, hấp dẫn như ta từng mơ ước. Người ấy có vô vàn khuyết điểm, và cả những điều ta từng không chấp nhận nổi. Nhưng rồi ta nhận ra chỉ ở bên người ấy, ta mới thực sự bình yên trong trái tim. Đó là một sự yên bình mà chỉ cần biết rằng lúc mở mắt người ấy vẫn nằm cạnh, lúc ốm đau người ấy vẫn nắm tay. Từng khoảnh khắc bên nhau đều là quý giá.
Yêu một người khi trưởng thành ta học được cách vị tha. Vị tha cho những lỗi lầm của nhau, vị tha cho những lần lỡ hẹn, vị tha cho cả những lúc cả hai bận rộn đến vô cùng. Rồi lại xây những viên gạch của tình yêu bằng những món ăn mới, mà ta biết dù ‘thất bại’ hay ‘thành công’ thì người ấy cũng hớn hở ăn, bằng những tiếng cười đầy ắp trong căn nhà nhỏ, cùng nhau xem một bộ phim, uống một cốc nước ép, đắp mặt nạ cho nhau.
Tình yêu lúc trưởng thành cũng không phải là tình yêu kiểm soát. Chúng ta tôn trọng những riêng tư của đời nhau, không nhất định phải đọc tin nhắn, không cần mật khẩu của bất kỳ tài khoản gì. Ai cũng có một góc riêng của mình mà người kia cần tôn trọng. Tình yêu lớn lên như thế, người ấy dạy ta như thế và cho ta một sự tin tưởng an lòng.
Nếu đã tìm một người như thế, thì ta chắc hẳn phải cố gắng giữ lấy người ấy suốt đời. Nếu thời trẻ dại không được ở bên người đó, thì nhất định sẽ bù đắp cho nhau những ngày tháng an yên về sau.
Kiet Nguyen chuyen