Mỗi Ngày Một Chuyện
VÃN HẠ - CAO MỴ NHÂN
VÃN HẠ - CAO MỴ NHÂN
Một chút nắng thu vương trên vòm lá xanh mờ trước mặt nhà , tôi thấy bụi hoa hồng vàng vừa nở mấy đoá nồng nàn dưới sương đêm còn sót lại , bỗng tiếc nhớ mùa hạ sớm qua ...
Trên màn hình computer, đường bay Eva từ Châu Á trở về Lax, chiếc phi cơ như cánh hạc trong mây, nắng lên rực rỡ khuôn viên "xơ xác điêu tàn vì ai" của tôi.
Còn vài giờ nữa, là con chó Minet và tôi, sẽ tái ngộ chủ nhân của nó, gia đình người con trai lớn của tôi sau năm tuần rong chơi vài nước Nam Á, trở lại Hoa Kỳ.
Con chó Minet sẽ được thằng cháu đích tôn của tôi chăm sóc, tức là chơi với nó. Tôi phải hằng ngày nghe cái tiếng sủa của Minet, khiến hoá điên lên.
Người ta bảo nuôi chó, thì phải nghe chó sủa "gâu gâu" tức là "giầu giầu", đó cũng là lý do các nhà giầu có, nuôi chó để giữ trộm cướp.
Còn tôi có vẻ thích con mèo hơn, con mèo nhu mì, nó chỉ kêu "meo meo" khi giãi bày niềm sung sướng.
Nhưng con mèo lại kêu "meo meo", thì "nghèo nghèo"
quá rồi, thành tôi lơ luôn, ôi chao, nuôi mình còn chưa nổi, chó với mèo mà chi.
Hơn một tháng trôi qua thật nhanh, dọn dẹp nhà cửa liên tục, trông con Minet, bỏ tuốt tất cả những phiền toái xã giao, ngoại trừ bà May bên kia đường vài lần sang chơi, tôi chẳng có mặt ở hội hè đình đám nào.
Hình như tới một lúc, người ta tránh hết mọi gặp gỡ, tự diện bích một cách vô tình thôi.
Thằng cháu tôi sẽ được "chơi games" thêm nửa tháng nữa, rồi vào niên học mới, đầu tháng chín dương lịch.
Bánh xe tiến hoá quay âm thầm, nhưng không hề ngưng nghỉ. Cuộc đời đúng nghĩa tròn vẹn 100 năm, gia giảm là tuỳ đôi đũa thánh của Thượng Đế, nên Ngài hoá công chia kiếp sống ra đúng 3 giai đoạn bình thường, nhưng năm tháng không đều nhau:
15 năm đầu, là thời của thần tiên, hồn nhiên, vô tư ...
35 năm giữa, là thời của những con lừa, phải xốc vác..
20 năm tiếp, là thời của bình thản, ăn năn, cầu nguyện.
30 năm còn lại, chỉ phụ thuộc đất trời, hoà đồng với thế giới ...vượn, tức là cách biệt nhân sinh.
Vì thế cho nên, Đông phương lại tách bạch thêm rằng:
Từ 1-20 tuổi, ở với cha mẹ, tuỳ phước trời cho ...
Từ 20-30 tuổi, định học, tức là để học hỏi ...
Từ 30-40, định tình, nên duyên chồng vợ ...
Từ 40-50, định nghiệp, tức là phải ổn định cuộc sống
Từ 50 trở lên, định tử, tức là chuẩn bị thế nào cho sự mãn phần.
Từ 70 trở lên, trên đường cổ lai hy, tuỳ ý trời định ...
Đó cũng chỉ là kiểu sắp xếp tiêu cực thôi, thời gian và không gian ngày nay không bị áp đặt bởi tư tưởng lạc hậu đó.
Ngó cái bảng tổng kê không dựa trên căn bản sức khoẻ, nghề nghiệp, thời thế, thời vận ...quý vị và chúng tôi dư biết rằng sức khỏe là trên hết, kế tới thời vận mà trong đó 9/10 phải đặt vấn đề tu thân, tích đức .
Chiếc xe chạy từ Phi trường Lax đã về trước sân nhà, đàn chim bồ câu cũng từ vườn sau bay ra ngõ trước. Mới giờ Thìn mà nắng chứa chan phố xá...
Đứa cháu đích tôn sanh ở Mỹ, nhưng tính tình lại rất VN, hỏi tôi rằng:
Có ai tới thăm bà không? Rõ là cha mẹ già, con cái không nên đi xa ...phải thế không bà? "Phụ mẫu tại, bất viễn du, du tất hữu phương" (Luận ngữ) ...
Thằng bé cháu tôi còn một năm Trung học nữa, mới có thể lên đại học, chẳng biết học lỏm ở đâu lời cổ đó, tôi vừa ngạc nhiên vừa tự an ủi mình:
Thế hệ 3 mà thông cảm được nỗi buồn chán, cô đơn, sợ hãi ...của tôi, trong hơn một tháng qua ở căn nhà vắng vẻ này, trước sau chỉ có con chó Minet chia xẻ nỗi hàn ôn, may là mùa vừa vãn hạ . ..tưởng cũng tạm được rồi ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
VÃN HẠ - CAO MỴ NHÂN
VÃN HẠ - CAO MỴ NHÂN
Một chút nắng thu vương trên vòm lá xanh mờ trước mặt nhà , tôi thấy bụi hoa hồng vàng vừa nở mấy đoá nồng nàn dưới sương đêm còn sót lại , bỗng tiếc nhớ mùa hạ sớm qua ...
Trên màn hình computer, đường bay Eva từ Châu Á trở về Lax, chiếc phi cơ như cánh hạc trong mây, nắng lên rực rỡ khuôn viên "xơ xác điêu tàn vì ai" của tôi.
Còn vài giờ nữa, là con chó Minet và tôi, sẽ tái ngộ chủ nhân của nó, gia đình người con trai lớn của tôi sau năm tuần rong chơi vài nước Nam Á, trở lại Hoa Kỳ.
Con chó Minet sẽ được thằng cháu đích tôn của tôi chăm sóc, tức là chơi với nó. Tôi phải hằng ngày nghe cái tiếng sủa của Minet, khiến hoá điên lên.
Người ta bảo nuôi chó, thì phải nghe chó sủa "gâu gâu" tức là "giầu giầu", đó cũng là lý do các nhà giầu có, nuôi chó để giữ trộm cướp.
Còn tôi có vẻ thích con mèo hơn, con mèo nhu mì, nó chỉ kêu "meo meo" khi giãi bày niềm sung sướng.
Nhưng con mèo lại kêu "meo meo", thì "nghèo nghèo"
quá rồi, thành tôi lơ luôn, ôi chao, nuôi mình còn chưa nổi, chó với mèo mà chi.
Hơn một tháng trôi qua thật nhanh, dọn dẹp nhà cửa liên tục, trông con Minet, bỏ tuốt tất cả những phiền toái xã giao, ngoại trừ bà May bên kia đường vài lần sang chơi, tôi chẳng có mặt ở hội hè đình đám nào.
Hình như tới một lúc, người ta tránh hết mọi gặp gỡ, tự diện bích một cách vô tình thôi.
Thằng cháu tôi sẽ được "chơi games" thêm nửa tháng nữa, rồi vào niên học mới, đầu tháng chín dương lịch.
Bánh xe tiến hoá quay âm thầm, nhưng không hề ngưng nghỉ. Cuộc đời đúng nghĩa tròn vẹn 100 năm, gia giảm là tuỳ đôi đũa thánh của Thượng Đế, nên Ngài hoá công chia kiếp sống ra đúng 3 giai đoạn bình thường, nhưng năm tháng không đều nhau:
15 năm đầu, là thời của thần tiên, hồn nhiên, vô tư ...
35 năm giữa, là thời của những con lừa, phải xốc vác..
20 năm tiếp, là thời của bình thản, ăn năn, cầu nguyện.
30 năm còn lại, chỉ phụ thuộc đất trời, hoà đồng với thế giới ...vượn, tức là cách biệt nhân sinh.
Vì thế cho nên, Đông phương lại tách bạch thêm rằng:
Từ 1-20 tuổi, ở với cha mẹ, tuỳ phước trời cho ...
Từ 20-30 tuổi, định học, tức là để học hỏi ...
Từ 30-40, định tình, nên duyên chồng vợ ...
Từ 40-50, định nghiệp, tức là phải ổn định cuộc sống
Từ 50 trở lên, định tử, tức là chuẩn bị thế nào cho sự mãn phần.
Từ 70 trở lên, trên đường cổ lai hy, tuỳ ý trời định ...
Đó cũng chỉ là kiểu sắp xếp tiêu cực thôi, thời gian và không gian ngày nay không bị áp đặt bởi tư tưởng lạc hậu đó.
Ngó cái bảng tổng kê không dựa trên căn bản sức khoẻ, nghề nghiệp, thời thế, thời vận ...quý vị và chúng tôi dư biết rằng sức khỏe là trên hết, kế tới thời vận mà trong đó 9/10 phải đặt vấn đề tu thân, tích đức .
Chiếc xe chạy từ Phi trường Lax đã về trước sân nhà, đàn chim bồ câu cũng từ vườn sau bay ra ngõ trước. Mới giờ Thìn mà nắng chứa chan phố xá...
Đứa cháu đích tôn sanh ở Mỹ, nhưng tính tình lại rất VN, hỏi tôi rằng:
Có ai tới thăm bà không? Rõ là cha mẹ già, con cái không nên đi xa ...phải thế không bà? "Phụ mẫu tại, bất viễn du, du tất hữu phương" (Luận ngữ) ...
Thằng bé cháu tôi còn một năm Trung học nữa, mới có thể lên đại học, chẳng biết học lỏm ở đâu lời cổ đó, tôi vừa ngạc nhiên vừa tự an ủi mình:
Thế hệ 3 mà thông cảm được nỗi buồn chán, cô đơn, sợ hãi ...của tôi, trong hơn một tháng qua ở căn nhà vắng vẻ này, trước sau chỉ có con chó Minet chia xẻ nỗi hàn ôn, may là mùa vừa vãn hạ . ..tưởng cũng tạm được rồi ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)