Mỗi Ngày Một Chuyện
"VC thủ tiêu cả một dân tộc" - by Trần Văn Giang (ghi lại)
xxx
Mối
họa mất nước, nô lệ hóa của Tàu đã thật sự hiện rõ ở Vệt Nam. Từ Bắc vô
Nam, những địa thế chiến lược và khu đất đẹp, có lợi ích kinh tế lâu
dài đã bị bán cho Tàu hết sạch; rao giá bao nhiêu tụi nó cũng mua; lính
Tàu đội lốt nhân công trong các công trình xây cất lớn và các xí nghiệp
sống đầy dẫy ở các thành phố lớn và cả thôn quê.
Việc Việt Nam trở thành một tỉnh phía Nam của Tàu như Tây Tạng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hà Nội: Sông Hồng bây giờ cạn nước, đê Yên Phụ ngày xưa người Pháp đắp để ngăn lũ lụt bây giờ nước chỉ còn ở đáy. Người “Tour guide” (“ngưởi hướng dẫn du lịch”), dân Hà Nội, nói rằng 5 năm nay, mực nước mùa lũ còn chưa tới 1/2 bờ đê. Du khách Tàu chiếm 60% cùng với “Tour guide” cũng là người Tàu. Họ được đi du lịch theo kiểu “Tour FREE,” nhưng được đưa vào những địa điểm mua đồ kỷ niệm.
Đà Nẵng: 80% “resorts”
và khu chung cư cao cấp dọc theo bờ biển là của Tàu. Rao giá bao nhiêu
cũng mua, mà mua bằng tiền đô la & vàng. Ra đường, vào khách sạn,
quay đi đâu cũng nghe tiếng Tàu.
Nhatrang: 80% du khách là Tàu với "Tour guide" là Tàu, xài tiền Tàu. “Resorts” và khách sạn lớn/nhỏ đa số do Tàu làm chủ. Đi nghênh ngang ngoài đường ồn ào, xả rác, khạc nhổ rất mất vệ sinh và trật tự.
Bình Dương: Khu công nghiệp công nhân Tàu tràn ngập với những khu nhà ở cho nhân công được rào kín và không cho người Việt vào. Căn cứ Sóng Thần bây giờ cũng của Tàu làm chủ rồi.
Miền Tây: Vùng
đồng bằng sông Cửu Long bây giờ như một miền đất sắp chết vì thiếu nước
và vì 7 con đập của Tàu trên thượng nguồn ngăn nước nên lượng nước chảy
xuống sông Cửu Long đổ ra biển yếu nên bị nước biển xâm nhập khiến các
ruộng lúa quanh vùng bị ngập mặn.
Ban Mê Thuột: Khai thác “Bô-Xít”
ở Tây Nguyên, nhân công Tàu đa số là lính trá hình. Tụi nó đem cả xe cơ
giới hạng nặng của quân đội vào lấy lý do là ủi đất khai thác “Bô-Xít.”
Còn
nhiều nữa với những điều mắt thấy tai nghe mà buồn đứt ruột, máu dồn
lên tới đầu. Buồn hơn nữa là dân SG bây giờ rất thờ ơ với hiểm họa mất
nước, nô lệ, chỉ lo ăn nhậu suốt ngày từ sáng tới tối, kể cả phái nữ lẫn
con nít. Nhà hàng, khách sạn cỡ nào, giá nào cũng có. Bia rượu tràn lan
từ mấy em chân dài tới con nít đều tự do nhậu thả dàn. 3:00 giờ sáng
bàn nhậu ngoài lề đường vẫn còn đầy người.
Sẽ
cố gắng ghi lại tất cả những điều mắt thấy tai nghe, và hình ảnh cùng
nhân chứng sống trong chuyến đi vừa qua bằng một bài ký sự nho nhỏ để
các bạn biết thêm sau.
Trần Văn Giang (ghi lại)___________
Bài đọc thêm
Cái Chết Của Một Dân Tộc.
*
Chiến
lược cưỡng chiếm lãnh thổ Việt Nam, rồi Hán hóa người dân Việt đã được
nhà cầm quyền Bắc Kinh toan tính từ rất lâu. Đối với thế giới thì biển
Đông thật quan trọng, nhưng riêng đối với Trung Quốc, thì biển Đông là
cái yết hầu đưa thực phẩm qua cổ họng xuống bao tử, là đôi cánh cho con
cọp hung dữ. Tuy vậy, không có một chiến lược bành trướng nào, mà không
có cái giá của sự đổ máu phải trả, ngoại trừ chiến lược thôn tính Việt
Nam của cuối thế kỷ 20, đầu thế kỷ 21.
Vào
mùa Thu năm 1989, khi các quốc gia cộng sản bên Đông Âu xụp đổ, nó đã
khiến cho đảng cộng sản Việt Nam phải lo sợ sẽ trở thành nạn nhân của sự
xụp đổ dây chuyền đó. Bởi thế vào tháng 9 năm 1990, Tổng Bí Thư csvn
đảng lúc bấy giờ là Nguyễn Văn Linh, cùng với chủ tịch Hội Đồng Bộ
Trưởng Đỗ Mười, và Phạm Văn Đồng, kéo nhau sang Trung Quốc, ký giấy bán
nước qua tay Giang Trạch Dân và Lý Bằng, ngõ hầu níu kéo và giữ cho được
cái bộ máy cai trị là đảng cộng sản của họ. Đó là một văn kiện không gì
khác hơn, là việc ký giao kèo THỦ TIÊU CẢ MỘT DÂN TỘC.
Muốn
xua quân sang xâm chiếm Việt Nam thì không phải là chuyện dễ. Cái giá
máu và sinh mạng phải trả khó mà lường được và chắc chắn sẽ không thể
nhỏ. Thế nhưng, Trung Quốc không cần phải làm thế, vì cái con ngựa thành
“Troy” của họ, đã được Nguyễn Văn Linh và đồng đảng mang về
nước, nằm mai phục sẵn để bắt đầu cái chương trình phá hoại từ trong ra.
Cái chiến dịch dầu loang đó, tuy mất nhiều thời gian, nhưng lại không
tốn một viên đạn, một giọt máu của người Hán, cũng như không gặp một sự
phản kháng nào từ người dân Việt Nam. Nó chậm chạp nhưng chắc chắn. Và
một điều chúng ta có thể thấy rất rõ, là nó hoàn hảo đến độ Trung Quốc
có thể cưỡng chiếm đến 100% giang sơn đất nước Việt, xóa sổ 100% dòng
giống và ngôn ngữ Việt, mà không gặp phải một sự chống cự nào.
Người
Việt chúng ta thường mang những chiến tích hào hùng của ngày xa xưa ra
khoe với nhau, như là để tự dối mình, như là để tự trấn an mình, tự tạo
ra những ảo giác làm mờ đi cái tương lai thảm hại sẽ đến trong nay mai.
Mặc dầu mọi người trong chúng ta, ai cũng hiểu được rằng, những chiến
thắng Đống Đa, Bạch Đằng hay Chi Lăng của lịch sử đó, nó bao gồm lòng
yêu nước mà toàn dân như một, của mọi con dân đất Việt, từ vua quan đến
dân chúng trăm họ. Chứ không như bây giờ, khi các tướng lãnh quân đội,
chỉ biết luôn trung thành với đảng và nhất là chỉ luôn cúi đầu làm tôi
mọi cho tiền tài của cải, qua các việc cướp đất, mua bán và làm thương
mại.
Phạm Thanh Giao
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
"VC thủ tiêu cả một dân tộc" - by Trần Văn Giang (ghi lại)
xxx
Mối
họa mất nước, nô lệ hóa của Tàu đã thật sự hiện rõ ở Vệt Nam. Từ Bắc vô
Nam, những địa thế chiến lược và khu đất đẹp, có lợi ích kinh tế lâu
dài đã bị bán cho Tàu hết sạch; rao giá bao nhiêu tụi nó cũng mua; lính
Tàu đội lốt nhân công trong các công trình xây cất lớn và các xí nghiệp
sống đầy dẫy ở các thành phố lớn và cả thôn quê.
Việc Việt Nam trở thành một tỉnh phía Nam của Tàu như Tây Tạng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hà Nội: Sông Hồng bây giờ cạn nước, đê Yên Phụ ngày xưa người Pháp đắp để ngăn lũ lụt bây giờ nước chỉ còn ở đáy. Người “Tour guide” (“ngưởi hướng dẫn du lịch”), dân Hà Nội, nói rằng 5 năm nay, mực nước mùa lũ còn chưa tới 1/2 bờ đê. Du khách Tàu chiếm 60% cùng với “Tour guide” cũng là người Tàu. Họ được đi du lịch theo kiểu “Tour FREE,” nhưng được đưa vào những địa điểm mua đồ kỷ niệm.
Đà Nẵng: 80% “resorts”
và khu chung cư cao cấp dọc theo bờ biển là của Tàu. Rao giá bao nhiêu
cũng mua, mà mua bằng tiền đô la & vàng. Ra đường, vào khách sạn,
quay đi đâu cũng nghe tiếng Tàu.
Nhatrang: 80% du khách là Tàu với "Tour guide" là Tàu, xài tiền Tàu. “Resorts” và khách sạn lớn/nhỏ đa số do Tàu làm chủ. Đi nghênh ngang ngoài đường ồn ào, xả rác, khạc nhổ rất mất vệ sinh và trật tự.
Bình Dương: Khu công nghiệp công nhân Tàu tràn ngập với những khu nhà ở cho nhân công được rào kín và không cho người Việt vào. Căn cứ Sóng Thần bây giờ cũng của Tàu làm chủ rồi.
Miền Tây: Vùng
đồng bằng sông Cửu Long bây giờ như một miền đất sắp chết vì thiếu nước
và vì 7 con đập của Tàu trên thượng nguồn ngăn nước nên lượng nước chảy
xuống sông Cửu Long đổ ra biển yếu nên bị nước biển xâm nhập khiến các
ruộng lúa quanh vùng bị ngập mặn.
Ban Mê Thuột: Khai thác “Bô-Xít”
ở Tây Nguyên, nhân công Tàu đa số là lính trá hình. Tụi nó đem cả xe cơ
giới hạng nặng của quân đội vào lấy lý do là ủi đất khai thác “Bô-Xít.”
Còn
nhiều nữa với những điều mắt thấy tai nghe mà buồn đứt ruột, máu dồn
lên tới đầu. Buồn hơn nữa là dân SG bây giờ rất thờ ơ với hiểm họa mất
nước, nô lệ, chỉ lo ăn nhậu suốt ngày từ sáng tới tối, kể cả phái nữ lẫn
con nít. Nhà hàng, khách sạn cỡ nào, giá nào cũng có. Bia rượu tràn lan
từ mấy em chân dài tới con nít đều tự do nhậu thả dàn. 3:00 giờ sáng
bàn nhậu ngoài lề đường vẫn còn đầy người.
Sẽ
cố gắng ghi lại tất cả những điều mắt thấy tai nghe, và hình ảnh cùng
nhân chứng sống trong chuyến đi vừa qua bằng một bài ký sự nho nhỏ để
các bạn biết thêm sau.
Trần Văn Giang (ghi lại)___________
Bài đọc thêm
Cái Chết Của Một Dân Tộc.
*
Chiến
lược cưỡng chiếm lãnh thổ Việt Nam, rồi Hán hóa người dân Việt đã được
nhà cầm quyền Bắc Kinh toan tính từ rất lâu. Đối với thế giới thì biển
Đông thật quan trọng, nhưng riêng đối với Trung Quốc, thì biển Đông là
cái yết hầu đưa thực phẩm qua cổ họng xuống bao tử, là đôi cánh cho con
cọp hung dữ. Tuy vậy, không có một chiến lược bành trướng nào, mà không
có cái giá của sự đổ máu phải trả, ngoại trừ chiến lược thôn tính Việt
Nam của cuối thế kỷ 20, đầu thế kỷ 21.
Vào
mùa Thu năm 1989, khi các quốc gia cộng sản bên Đông Âu xụp đổ, nó đã
khiến cho đảng cộng sản Việt Nam phải lo sợ sẽ trở thành nạn nhân của sự
xụp đổ dây chuyền đó. Bởi thế vào tháng 9 năm 1990, Tổng Bí Thư csvn
đảng lúc bấy giờ là Nguyễn Văn Linh, cùng với chủ tịch Hội Đồng Bộ
Trưởng Đỗ Mười, và Phạm Văn Đồng, kéo nhau sang Trung Quốc, ký giấy bán
nước qua tay Giang Trạch Dân và Lý Bằng, ngõ hầu níu kéo và giữ cho được
cái bộ máy cai trị là đảng cộng sản của họ. Đó là một văn kiện không gì
khác hơn, là việc ký giao kèo THỦ TIÊU CẢ MỘT DÂN TỘC.
Muốn
xua quân sang xâm chiếm Việt Nam thì không phải là chuyện dễ. Cái giá
máu và sinh mạng phải trả khó mà lường được và chắc chắn sẽ không thể
nhỏ. Thế nhưng, Trung Quốc không cần phải làm thế, vì cái con ngựa thành
“Troy” của họ, đã được Nguyễn Văn Linh và đồng đảng mang về
nước, nằm mai phục sẵn để bắt đầu cái chương trình phá hoại từ trong ra.
Cái chiến dịch dầu loang đó, tuy mất nhiều thời gian, nhưng lại không
tốn một viên đạn, một giọt máu của người Hán, cũng như không gặp một sự
phản kháng nào từ người dân Việt Nam. Nó chậm chạp nhưng chắc chắn. Và
một điều chúng ta có thể thấy rất rõ, là nó hoàn hảo đến độ Trung Quốc
có thể cưỡng chiếm đến 100% giang sơn đất nước Việt, xóa sổ 100% dòng
giống và ngôn ngữ Việt, mà không gặp phải một sự chống cự nào.
Người
Việt chúng ta thường mang những chiến tích hào hùng của ngày xa xưa ra
khoe với nhau, như là để tự dối mình, như là để tự trấn an mình, tự tạo
ra những ảo giác làm mờ đi cái tương lai thảm hại sẽ đến trong nay mai.
Mặc dầu mọi người trong chúng ta, ai cũng hiểu được rằng, những chiến
thắng Đống Đa, Bạch Đằng hay Chi Lăng của lịch sử đó, nó bao gồm lòng
yêu nước mà toàn dân như một, của mọi con dân đất Việt, từ vua quan đến
dân chúng trăm họ. Chứ không như bây giờ, khi các tướng lãnh quân đội,
chỉ biết luôn trung thành với đảng và nhất là chỉ luôn cúi đầu làm tôi
mọi cho tiền tài của cải, qua các việc cướp đất, mua bán và làm thương
mại.
Phạm Thanh Giao