Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Vài Lời Với Bà Hoàng Thị Ngọ ( Ngày Xưa Hoàng Thị ) - Đồ Ngu .
( HNPĐ ) Thưa Chị,
Cái tin chị sẽ xuất hiện để ra mắt công chúng ở Nam Cali, khiến cho Đồ tôi hết sức ngạc nhiên và đầy nỗi kinh hoàng. Giá như tin này cũng như dư luận lúc ẩn lúc hiện về chị thì Đồ tôi sẽ không tin, chép miệng: Độ này, người Hải ngoại đã cảm thấy mệt mỏi về chuyện chính trị chính em rồi, xoay ra tung tin về những chuyện giật gân khác, cũng chẳng lạ gì. Nhưng, Tin này lại từ một nhà văn thân quen với Đồ tôi cho biết. Khi thấy nét hoảng loạn hiện ra trên mặt Đồ tôi. Ông bạn tôi trấn an: Biết đâu cũng giống như Khánh Ly ấy, tung tin trước để xem phản ứng, rồi mới quyết định thì sao, yên tâm đi.
Bạn tôi nói như vậy có thể khác, ở lẽ..Con đường đi nước bước của Khánh Ly, người dân Hải ngoại đã tỏ đường đi nẻo về rồi. Khác nữa, là dân mình vốn tính tò mò, lúc nào cũng muốn mắt thấy tai nghe, dù rằng trong linh giác, họ biết khi gặp mặt, những hình ảnh thần tượng ấy, sẽ giống như món hàng mã gặp nước mưa, nhão nhoẹt, rụng rớt.
Để Đồ tôi kể cho chị 2 trường hợp " điển hình:
1/ Sự xuất hiện của bà Ngô Vũ Bích Diễm vào trung tuần tháng 3 năm 2010...Nghe nói:......
....“Ngày xưa, cây cầu Phủ Cam tuy ngắn nhưng đầy duyên nợ. Trịnh Công Sơn ở căn gác tầng 2, số nhà 11/03 đường Nguyễn Trường Tộ. Hàng ngày, chàng cứ đứng lấp ló sau cây cột, lén nhìn một người đẹp. Nàng đi bộ từ bên kia sông, qua cầu Phủ Cam, dạo gót hồng dưới hàng long não, ngang qua chỗ Sơn ở là chàng cứ sướng ran cả người. Một tình yêu “hương hoa” kéo dài cho đến cuối đời chàng. Sau này, mỗi một mối tình tiếp theo của Sơn đều có hình ảnh cô gái đó. Tên cô là Diễm, người đã tạo cảm xúc cho Sơn sáng tác vô số bản tình ca bất hủ”, ( Trích )
... và cô Diễm nghe lời xúi ngon xúi ngọt đã từ Tây Đức trở về. Cô ra mắt bạn bè thân quen ở Liễu Quán Huế..
Chuyện ấy, sẽ không có gì để nói, cho đến khi em của cô Diễm là Ngô Vũ Dao Ánh xuất hiện, cổ tung cả hơn 300 lá thư mà Trịnh Công Sơn đã viết cho cô...Dư luận bật ngửa, tuy thế, ở VN, khi một ai đó đã được tôn thành thần tượng, thì cái chuyện anh chàng Nhạc sĩ họ Trịnh, rõ ràng là bắt cá 2 tay...Được các báo nô Vẹm cải thành là: Khi mối tình Trịnh - Diễm không thành do trắc trở, khi biết chị mình không vượt qua được những ngăn cách và chia tay Trịnh Công Sơn, Dao Ánh đã viết thư nhờ Vĩnh Ngân - em ruột của Trịnh Công Sơn đem về cho ông ..Từ đấy họ đã yêu nhau...
Lời bàn của Đồ Ngu: Người phàm như Đồ tôi mới nghe thấy tin Diễm Xưa xuất hiện, tự nghĩ: Phải nhìn hình bà này xem nhan sắc bả thế nào khiến gã họ Trịnh kia phải điên đảo?
Xin bạn nào có 1 tí... hoài Trịnh đừng ném đá Đồ tôi nhá: Dù rằng anh phó nhòm hôm ấy, đã cố gắng tìm các góc cạnh, độ ánh sáng để cho bà Ngô Vũ Bích Diễm trẻ hơn, nhưng cái cảm giác của Đồ tôi, khi xem hình, giống như khi xem phim Anh Hùng Xạ Điêu gặp đoạn Mai Siêu Phong xõa tóc, nổi điên khi biết Quách Tĩnh đã giết mất người yêu của mình là Trần Huyền Phong....
Còn một bi kịch nữa, sau khi Dao Ánh ( Ở Mỹ, có chồng con ) nghe theo tiếng đàn của gã sở khanh họ Trịnh đã bỏ chồng về thăm Trịnh Cộng Sơn, sau vài tuần ngụp lặn trong đam mê, Dao Ánh mới phát hiện ra có người mẫu tên A..mới là người yêu thực của Trịnh...Dao Ánh bỏ về Mỹ, nhưng chồng cô đã cương quyết chia tay...
Chuyện thứ 2:...Chỉ nói đến đoạn 2 Ca sĩ Hải ngoại Chế Linh và Tuấn Vũ...Đồ Ngu tôi bỏ qua chuyện chính trị chính em quanh việc 2 ca sĩ tuyên bố, tuyên mẹ để nịnh thối đám chính quyền Vẹm khi về VN...Cũng cái tâm lý muốn được văn kỳ thanh, NHẤT kiến kỳ hình, xem cái hình hài thưc sự để thấy nó tròn, nó méo như thế nào, vì đã được nghe giọng hát từ năm trước năm 1975....Những suất diễn đầu ở Hà Nội, ôi thôi, chẳng khác nào hiện tượng các teen fans đón tiếp các sao Hàn. Chỉ khác là, những sao Hàn khi các fans Việt thấy được tận mặt, họ ( các fans ) còn quỳ xuống hôn lên chỗ ngồi của sao này ( mới đứng lên )...Đằng này, có một cặp vợ chồng trẻ, lần đầu tiên đến nghe Tuấn Vũ hát, khi ra về, anh chồng còn nấn ná muốn chờ đến lúc Tuấn Vũ lên xe ra về. Chị vợ quát:
- Xem cái gì nữa mà xem, hát thì nhão nhoét như cơm nếp nát, thân thì lòm khòm như thằng nghiện ( mà nghiện thật ) cái mặt thì già chát...
Chị thì khác với 2 trường hợp thế tục ở trên bởi, cho đến nay, chị vẫn ngoan hiền trong cái nôi thi ca và âm nhạc...cả 2 lãnh vực này vốn dĩ đã lãng mạn và bay bổng. Có thể nói nhà thơ Phạm Thiên Thư vừa là người tình trăm năm vừa là người cha tinh thần của chị. Theo Đồ Ngu tôi biết, khi Phạm Kim Long theo ( chân ) cô Hoàng Thị Ngọ học sinh lớp đệ Tam trường Văn Lang, Nhưng tên chị mới được công chúng biết đến khi Long trở thành Đại Đức Thích Tuệ Hải với 2 bài thơ được thiên tài Phạm Duy phổ nhạc là Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng và Ngày Xưa Hoàng Thị trong 10 bài Đạo ca của Phạm Thiên Thư...
Đồ tôi rất ghét phải mở đầu bằng mấy chữ...Tôi quen biết Thi sĩ Phạm Thiên Thư trong trường hợp...Nhưng với Đồ Ngu tôi sẽ không sợ thiên hạ đàm tiếu bảo mình là bám danh để khoe danh, vì như đã thưa với bạn đọc nhiều lần, cái tên Đồ Ngu, là tên chung của BBT, ai dùng thì dùng...Nên xin kể tiếp; Khi Đồ Tôi ra tù, rảnh rỗi nên có mở một lớp học "dạy" chữ Hán, cũng để anh em có cớ gặp nhau đàm thiên thuyết địa..." Học trò" thì ngoài 2 đứa cháu ruột, còn có Cha Đàng ( Chánh xứ Thị Nghè ), Bác sĩ Trần Quý Nhiếp ( Thiếu tá Nhẩy dù, hiện ở Pháp ), Bác Sĩ Trần Đức Dụ ( ở Cali ) Bác sĩ Đông y Nguyễn Trọng Nhi ( Nhẩy dù K 20, hiện ở San Jose )...Đồ tôi không nhớ rõ Phạm Thiên Thư đến xem tôi dạy chữ Hán qua Cha Đàng hay Nhiếp...Chỉ biết qua vài lần sơ ngộ thì Nhiếp và Dụ sau khi học chữ thì đến nhà Phạm để học về nhân điện ( Khi ấy nơi Thư ở là một căn nhà cổ ở trước Công An Bình Thạnh )...Dụ lại có cô em ruột là cô giáo Thủy, cô chủ nhiệm của con gái tôi...Một tối kia, Cô Thủy phóng xe đến nhà tôi, hớt hải báo cho tôi biết là...Anh Dụ em đã điên rồi ( Chuyện này dài lắm, có dịp Đồ tôi sẽ kể lại cho độc giả nghe..). Tôi hỏi điên như thế nào. Thủy nói, vừa rồi đang lúc mấy con bạn của em ngồi nói chuyện ở phòng khách. Anh ấy trần truồng chạy xuống, vừa chạy vừa la: Tin quan trọng, binh sĩ Mỹ đổ bộ lên Vũng Tầu rồi... Anh Long em ( Anh ruột của Dụ ) phải bịt mồm ảnh lại vì sợ hàng xóm nghe được..." và đấy cũng là lý do vợ tôi cương quyết " cấm" tôi không được gặp Phạm Thiên Thư nữa ...
Số là sau nhiều lần Dụ lên cơn điên ( cả ở nhà tôi ), thì có bữa Phạm Thiên Thư đến chơi, không biết câu chuyện bắt đầu từ đâu, nhưng khi thấy Phạm nói: Nghe nói anh có chú em đang ở Canada, anh có muốn nói chuyện với chú ấy không, nếu muốn, anh cầm lấy bàn tay trái tôi đây này...Vợ tôi nghe thấy thế, hoảng hốt: Xin lỗi anh Thư, cám ơn anh, cám ơn anh...Thôi, thôi, mời 2 anh ra phòng khách uống nước..
Khi Phạm Thiên Thư về rồi.Tôi trách vợ: Em làm mất mặt anh !
Vợ tôi giải thích: Không phải mình anh Dụ điên đâu, anh Nhiếp ( Trần Quý Nhiếp ) cũng đã hơi...điên điên rồi đó...Chiều nay, nhà cô giáo Thủy mắc phải trang hoàng nhà cửa cho đám hỏi của Cổ, gia đình anh Dụ sẽ mang ảnh gửi nhà mình...Em thấy các con mình chúng sợ lắm rồi, anh chơi với ai cũng được, nhưng với ông tướng này, em sợ quá rồi...
Sau đó tôi có gặp Phạm 2, 3 lần gì đó ( lén lút ) để Phạm cho tôi địa chỉ của ông Thày người Miên tên SaLim trị bệnh cho Trần Đức Dụ...hóa ra, Salim lại là đệ tử của Linh mục Đàng, cha Chánh Xứ mà tôi đề cập ở trên...Mà chị biết đã là thi sĩ hình như họ có trái tim khác với người thường như chúng ta thì phải, nó luôn căng như sợi dây đàn, chỉ cần vương một sợi tóc giai nhân nào đó là nó bật rung lên...Sa Lim nói với tôi...Ổng cứ đi theo tôi để xin cái lá bùa yêu !
Chị ạ...Cái thời gian qua lại với Phạm tôi mới biết cái bi kịch của một nghệ sĩ nổi tiếng sau năm 1975 mà cái hội Văn Nghệ Giải Phóng với 2 tên nằm vùng Huỳnh Bá Thành và Vũ Hạnh đầy quyền lực cầm đầu đang truy bức họ Phạm ( thay vì bắt đi tù như trường hợp của nhiều văn nghệ sĩ VNCH khác.)..Họ Phạm bị quy kết vì từng là đảng viên đảng Duy Dân do Lý Đông A làm lãnh tụ , rồi chúng đem 10 bài Đạo ca ra mỗ xẻ, còn bắt làm kiểm điểm liên miên.
Từ đấy, Phạm Thiên Thư không còn tơ tưởng đến...Chị nữa, anh xoay ra làm những bài thơ "ca tụng Bác Hồ", nhưng càng bị đám Vũ Hạnh nghi ngờ, anh nghĩ cái lãnh vực tâm linh, tuy xa lạ với lý thuyết cộng sản nhưng có thể là cái bóng núp, che chắn cho anh khỏi bị dòm ngó. Anh bước qua nghiên cứu rồi mở lớp dưỡng sinh Phathata (Pháp - Thân - Tâm). và Trần Đức Dụ bị điên chỉ sau có 4 ngày theo học khóa ấy.
Còn điều cay đắng này nữa, chị ạ, phàm khi một nhà văn , nhà thơ ( nhất là những người viết nhiều ) khi đã viết xong một bài thơ, văn ( hay 1 cuốn sách ) xây dựng cho nhận vật nào đó, sống hay chết, hạnh phục hay bất hạnh...thì ngay sau khi đưa ra công chúng. Tác giả đã phủi tay để giao số phận của nhân vật ấy cho người đọc, người nghe, người xem rồi. Ông ta sẽ đi kiếm một nhân vật khác, một nàng thơ khác, cho nó sống trong không gian và thời gian khác...Anh chàng thư sinh Phạm Kim Long, rồi đến Đại Đức Thích Tuệ Hải, rồi đến Phạm Thiên Thư, gót chân của họ đâu chỉ ( lặng lẽ ) theo có một mình Hoàng Thị Ngọ đâu ?
Lại xem ra rằng, trong 3 vị Thiên tài đã giúp Hoàng Thị Ngọ sống như mơ, sống lãng mạn, vượt thời gian là Phạm Duy, Phạm Thiên Thư, nữ danh ca Thái Thanh thì có 2 vị Phạm Thiên Thư và Thái Thanh là tài đức song toàn ( Riêng Phạm Duy, rồi ra, những tuyên bố giối già cốt chỉ để làm vừa lòng "chủ nhà", những mảng tối thiếu lý trí trong cuộc sống cá nhân...chắc thời gian sẽ xóa nhòa đi, Thế gian sau đấy, thiên hạ chỉ còn biết đến họ Phạm qua những tuyệt phẩm của ông ta )..
Còn nữa, Báo Vẹm qua các báo Công an, tung những bài chém ( thật ) Phạm Thiên Thư đã cố tình bôi bác với những thông tin bịa đặt về 2 bà vợ đầu: Bà Tuệ Mai con gái của Á Nam Trần Tuấn Khải và bà vợ thứ 2 là Đỗ Thị Mai Trinh.... nhưng rất đúng với bà vợ hiện tại của ông là bà Trần Thị Bảo ( Sau này tên lại là Nha sĩ Trân Thị Như Báu?? )...Nếu như nhà thơ Phạm Thiên Thư đang giối già và đang...giết chị khi ông ta khoe rằng: Bà nhà tôi hiện nay có 80 % giống Cô Hoàng Thị Ngọ, thì Đồ Tôi không thể tin được, vì cái lúc mà ông bán mảnh vườn ở Nha Bích ( Bình Phước ) từ tiền bán căn nhà ở đường Trần Kế Xương, Gia Định được 40 lạng vàng, nhưng ông chỉ giữ 10 lạng, còn giao hết cho bà Trinh...Từ cái mảnh vườn này, ông bán được 400 triệu, ông mua căn nhà ( cà phê Động Hoa Vàng, Cư xá Sĩ quan Chí Hòa ), xây xong, ông thành người ở nhờ vì bà Bảo ( Báu) ngầm sang tên cho con gái riêng của bả )...Còn cái câu ông Thư nói ( Đồ tôi vẫn không tin Thư nói như thế ) thì Đồ tôi xin tả về bà Báu : Bà Báu, tuy mang danh là Nha sĩ ( chỉ được cặp chân dài, cái tướng mình dây, nhưng cái mặt, cho dù dễ dãi, cũng không thể là nàng thơ được ) nhưng ăn nói rất mất trật tự, cư xử láo xược với bạn chồng ( nghe nói bây giờ bà Báu đã thay đổi khi chàng Thi sĩ của chúng ta chịu hết nổi đã bỏ đi ( không phải tìm Động Hoa Vàng ) nhưng Thi sĩ đi rồi, khách vừa mê cà phê và yêu thơ đi hết, quán vắng tanh...Bà Báu phải đi triệu ổng về )
Đấy, chị ạ... Người khai sinh ra chị, đã xử tử chị lâu rồi...Bây giờ, chị lại còn muốn ra trước thiên hạ ( chắc với cây gậy để chống )
Thế là, lại đến phiên chị...Tự tử !
- Còn sau bài này, có thể thêm một người tự hại mình nữa, ấy chính là Đồ Ngu tôi, khi dẫn chứng lại đem chuyện vặt vãnh ra để nói móc ...đàn bà !
Đồ Ngu
( HNPĐ )
Tái Bút: Cái phần này, nói theo kiểu VC là nó mang tính...nhạy cảm, Chị hãy coi như Đồ tôi không viết ra mà chị cũng chẳng thèm để mắt tới:
......Chuyện ấy như vầy, Đồ tôi không phải viết ra để hù dọa chị đâu nhé...Cùng thành phố với chị, có bà Hoàng Dược Thảo, bả đang nắm trong tay hơn 100 nhà biên khảo và phóng viên ( theo như bả ấy từng khoe trên tờ báo giấy của bả ) trong đó có nhiều tay rất lão luyện về tài chửi thuê....Đã một thời, bả ấy công khai nhận mình là Hoàng Thị Ngọ, bị người phổ nhạc Ngày Xưa Hoàng Thị phản đối, bà ấy đã dùng tờ hắc báo là Sài Gòn Nhỏ để đánh lão họ Phạm thất điên bát đảo...Cái thời ấy, báo giấy có uy lực khiếp người, có thể bắt ai chết, cho ai sống cũng phải được...Sau cùng, bí quá, lão Phạm Duy phải cho Duy Minh về tận Sài Gòn, khi quay về Mỹ, trưng ra cái thủ bút của Phạm Thiên Thư, rằng: Cho đến khi tôi sáng tác bài thơ này, tôi không hề biết bà Hoàng Dược Thảo là ai....Nỗi căm hận ấy, bà Hoàng nào đã nguôi ngoai , rồi bất ngờ Lão chết...Thường thì chửi xéo hay chửi thẳng tên, khi người ấy đã quá vảng chỉ dành cho bọn vô lại, nhưng cái nhục kia thì Hoàng Dược Thảo nhất quyết phải trả, nhưng chưa biết sẽ phải ra tay như thế nào và với ai ?
Bất ngờ, Nếu như chị xuất hiện...Bao nhiêu uất khí bà Hoàng sẽ dồn lên đầu chị...Bước đầu sẽ là màn chụp mũ...
Chị xem với tuổi già sức yếu...có kham nỗi không ! ( Đ N )
Vài Lời Với Bà Hoàng Thị Ngọ ( Ngày Xưa Hoàng Thị ) - Đồ Ngu .
( HNPĐ ) Thưa Chị,
Cái tin chị sẽ xuất hiện để ra mắt công chúng ở Nam Cali, khiến cho Đồ tôi hết sức ngạc nhiên và đầy nỗi kinh hoàng. Giá như tin này cũng như dư luận lúc ẩn lúc hiện về chị thì Đồ tôi sẽ không tin, chép miệng: Độ này, người Hải ngoại đã cảm thấy mệt mỏi về chuyện chính trị chính em rồi, xoay ra tung tin về những chuyện giật gân khác, cũng chẳng lạ gì. Nhưng, Tin này lại từ một nhà văn thân quen với Đồ tôi cho biết. Khi thấy nét hoảng loạn hiện ra trên mặt Đồ tôi. Ông bạn tôi trấn an: Biết đâu cũng giống như Khánh Ly ấy, tung tin trước để xem phản ứng, rồi mới quyết định thì sao, yên tâm đi.
Bạn tôi nói như vậy có thể khác, ở lẽ..Con đường đi nước bước của Khánh Ly, người dân Hải ngoại đã tỏ đường đi nẻo về rồi. Khác nữa, là dân mình vốn tính tò mò, lúc nào cũng muốn mắt thấy tai nghe, dù rằng trong linh giác, họ biết khi gặp mặt, những hình ảnh thần tượng ấy, sẽ giống như món hàng mã gặp nước mưa, nhão nhoẹt, rụng rớt.
Để Đồ tôi kể cho chị 2 trường hợp " điển hình:
1/ Sự xuất hiện của bà Ngô Vũ Bích Diễm vào trung tuần tháng 3 năm 2010...Nghe nói:......
....“Ngày xưa, cây cầu Phủ Cam tuy ngắn nhưng đầy duyên nợ. Trịnh Công Sơn ở căn gác tầng 2, số nhà 11/03 đường Nguyễn Trường Tộ. Hàng ngày, chàng cứ đứng lấp ló sau cây cột, lén nhìn một người đẹp. Nàng đi bộ từ bên kia sông, qua cầu Phủ Cam, dạo gót hồng dưới hàng long não, ngang qua chỗ Sơn ở là chàng cứ sướng ran cả người. Một tình yêu “hương hoa” kéo dài cho đến cuối đời chàng. Sau này, mỗi một mối tình tiếp theo của Sơn đều có hình ảnh cô gái đó. Tên cô là Diễm, người đã tạo cảm xúc cho Sơn sáng tác vô số bản tình ca bất hủ”, ( Trích )
... và cô Diễm nghe lời xúi ngon xúi ngọt đã từ Tây Đức trở về. Cô ra mắt bạn bè thân quen ở Liễu Quán Huế..
Chuyện ấy, sẽ không có gì để nói, cho đến khi em của cô Diễm là Ngô Vũ Dao Ánh xuất hiện, cổ tung cả hơn 300 lá thư mà Trịnh Công Sơn đã viết cho cô...Dư luận bật ngửa, tuy thế, ở VN, khi một ai đó đã được tôn thành thần tượng, thì cái chuyện anh chàng Nhạc sĩ họ Trịnh, rõ ràng là bắt cá 2 tay...Được các báo nô Vẹm cải thành là: Khi mối tình Trịnh - Diễm không thành do trắc trở, khi biết chị mình không vượt qua được những ngăn cách và chia tay Trịnh Công Sơn, Dao Ánh đã viết thư nhờ Vĩnh Ngân - em ruột của Trịnh Công Sơn đem về cho ông ..Từ đấy họ đã yêu nhau...
Lời bàn của Đồ Ngu: Người phàm như Đồ tôi mới nghe thấy tin Diễm Xưa xuất hiện, tự nghĩ: Phải nhìn hình bà này xem nhan sắc bả thế nào khiến gã họ Trịnh kia phải điên đảo?
Xin bạn nào có 1 tí... hoài Trịnh đừng ném đá Đồ tôi nhá: Dù rằng anh phó nhòm hôm ấy, đã cố gắng tìm các góc cạnh, độ ánh sáng để cho bà Ngô Vũ Bích Diễm trẻ hơn, nhưng cái cảm giác của Đồ tôi, khi xem hình, giống như khi xem phim Anh Hùng Xạ Điêu gặp đoạn Mai Siêu Phong xõa tóc, nổi điên khi biết Quách Tĩnh đã giết mất người yêu của mình là Trần Huyền Phong....
Còn một bi kịch nữa, sau khi Dao Ánh ( Ở Mỹ, có chồng con ) nghe theo tiếng đàn của gã sở khanh họ Trịnh đã bỏ chồng về thăm Trịnh Cộng Sơn, sau vài tuần ngụp lặn trong đam mê, Dao Ánh mới phát hiện ra có người mẫu tên A..mới là người yêu thực của Trịnh...Dao Ánh bỏ về Mỹ, nhưng chồng cô đã cương quyết chia tay...
Chuyện thứ 2:...Chỉ nói đến đoạn 2 Ca sĩ Hải ngoại Chế Linh và Tuấn Vũ...Đồ Ngu tôi bỏ qua chuyện chính trị chính em quanh việc 2 ca sĩ tuyên bố, tuyên mẹ để nịnh thối đám chính quyền Vẹm khi về VN...Cũng cái tâm lý muốn được văn kỳ thanh, NHẤT kiến kỳ hình, xem cái hình hài thưc sự để thấy nó tròn, nó méo như thế nào, vì đã được nghe giọng hát từ năm trước năm 1975....Những suất diễn đầu ở Hà Nội, ôi thôi, chẳng khác nào hiện tượng các teen fans đón tiếp các sao Hàn. Chỉ khác là, những sao Hàn khi các fans Việt thấy được tận mặt, họ ( các fans ) còn quỳ xuống hôn lên chỗ ngồi của sao này ( mới đứng lên )...Đằng này, có một cặp vợ chồng trẻ, lần đầu tiên đến nghe Tuấn Vũ hát, khi ra về, anh chồng còn nấn ná muốn chờ đến lúc Tuấn Vũ lên xe ra về. Chị vợ quát:
- Xem cái gì nữa mà xem, hát thì nhão nhoét như cơm nếp nát, thân thì lòm khòm như thằng nghiện ( mà nghiện thật ) cái mặt thì già chát...
Chị thì khác với 2 trường hợp thế tục ở trên bởi, cho đến nay, chị vẫn ngoan hiền trong cái nôi thi ca và âm nhạc...cả 2 lãnh vực này vốn dĩ đã lãng mạn và bay bổng. Có thể nói nhà thơ Phạm Thiên Thư vừa là người tình trăm năm vừa là người cha tinh thần của chị. Theo Đồ Ngu tôi biết, khi Phạm Kim Long theo ( chân ) cô Hoàng Thị Ngọ học sinh lớp đệ Tam trường Văn Lang, Nhưng tên chị mới được công chúng biết đến khi Long trở thành Đại Đức Thích Tuệ Hải với 2 bài thơ được thiên tài Phạm Duy phổ nhạc là Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng và Ngày Xưa Hoàng Thị trong 10 bài Đạo ca của Phạm Thiên Thư...
Đồ tôi rất ghét phải mở đầu bằng mấy chữ...Tôi quen biết Thi sĩ Phạm Thiên Thư trong trường hợp...Nhưng với Đồ Ngu tôi sẽ không sợ thiên hạ đàm tiếu bảo mình là bám danh để khoe danh, vì như đã thưa với bạn đọc nhiều lần, cái tên Đồ Ngu, là tên chung của BBT, ai dùng thì dùng...Nên xin kể tiếp; Khi Đồ Tôi ra tù, rảnh rỗi nên có mở một lớp học "dạy" chữ Hán, cũng để anh em có cớ gặp nhau đàm thiên thuyết địa..." Học trò" thì ngoài 2 đứa cháu ruột, còn có Cha Đàng ( Chánh xứ Thị Nghè ), Bác sĩ Trần Quý Nhiếp ( Thiếu tá Nhẩy dù, hiện ở Pháp ), Bác Sĩ Trần Đức Dụ ( ở Cali ) Bác sĩ Đông y Nguyễn Trọng Nhi ( Nhẩy dù K 20, hiện ở San Jose )...Đồ tôi không nhớ rõ Phạm Thiên Thư đến xem tôi dạy chữ Hán qua Cha Đàng hay Nhiếp...Chỉ biết qua vài lần sơ ngộ thì Nhiếp và Dụ sau khi học chữ thì đến nhà Phạm để học về nhân điện ( Khi ấy nơi Thư ở là một căn nhà cổ ở trước Công An Bình Thạnh )...Dụ lại có cô em ruột là cô giáo Thủy, cô chủ nhiệm của con gái tôi...Một tối kia, Cô Thủy phóng xe đến nhà tôi, hớt hải báo cho tôi biết là...Anh Dụ em đã điên rồi ( Chuyện này dài lắm, có dịp Đồ tôi sẽ kể lại cho độc giả nghe..). Tôi hỏi điên như thế nào. Thủy nói, vừa rồi đang lúc mấy con bạn của em ngồi nói chuyện ở phòng khách. Anh ấy trần truồng chạy xuống, vừa chạy vừa la: Tin quan trọng, binh sĩ Mỹ đổ bộ lên Vũng Tầu rồi... Anh Long em ( Anh ruột của Dụ ) phải bịt mồm ảnh lại vì sợ hàng xóm nghe được..." và đấy cũng là lý do vợ tôi cương quyết " cấm" tôi không được gặp Phạm Thiên Thư nữa ...
Số là sau nhiều lần Dụ lên cơn điên ( cả ở nhà tôi ), thì có bữa Phạm Thiên Thư đến chơi, không biết câu chuyện bắt đầu từ đâu, nhưng khi thấy Phạm nói: Nghe nói anh có chú em đang ở Canada, anh có muốn nói chuyện với chú ấy không, nếu muốn, anh cầm lấy bàn tay trái tôi đây này...Vợ tôi nghe thấy thế, hoảng hốt: Xin lỗi anh Thư, cám ơn anh, cám ơn anh...Thôi, thôi, mời 2 anh ra phòng khách uống nước..
Khi Phạm Thiên Thư về rồi.Tôi trách vợ: Em làm mất mặt anh !
Vợ tôi giải thích: Không phải mình anh Dụ điên đâu, anh Nhiếp ( Trần Quý Nhiếp ) cũng đã hơi...điên điên rồi đó...Chiều nay, nhà cô giáo Thủy mắc phải trang hoàng nhà cửa cho đám hỏi của Cổ, gia đình anh Dụ sẽ mang ảnh gửi nhà mình...Em thấy các con mình chúng sợ lắm rồi, anh chơi với ai cũng được, nhưng với ông tướng này, em sợ quá rồi...
Sau đó tôi có gặp Phạm 2, 3 lần gì đó ( lén lút ) để Phạm cho tôi địa chỉ của ông Thày người Miên tên SaLim trị bệnh cho Trần Đức Dụ...hóa ra, Salim lại là đệ tử của Linh mục Đàng, cha Chánh Xứ mà tôi đề cập ở trên...Mà chị biết đã là thi sĩ hình như họ có trái tim khác với người thường như chúng ta thì phải, nó luôn căng như sợi dây đàn, chỉ cần vương một sợi tóc giai nhân nào đó là nó bật rung lên...Sa Lim nói với tôi...Ổng cứ đi theo tôi để xin cái lá bùa yêu !
Chị ạ...Cái thời gian qua lại với Phạm tôi mới biết cái bi kịch của một nghệ sĩ nổi tiếng sau năm 1975 mà cái hội Văn Nghệ Giải Phóng với 2 tên nằm vùng Huỳnh Bá Thành và Vũ Hạnh đầy quyền lực cầm đầu đang truy bức họ Phạm ( thay vì bắt đi tù như trường hợp của nhiều văn nghệ sĩ VNCH khác.)..Họ Phạm bị quy kết vì từng là đảng viên đảng Duy Dân do Lý Đông A làm lãnh tụ , rồi chúng đem 10 bài Đạo ca ra mỗ xẻ, còn bắt làm kiểm điểm liên miên.
Từ đấy, Phạm Thiên Thư không còn tơ tưởng đến...Chị nữa, anh xoay ra làm những bài thơ "ca tụng Bác Hồ", nhưng càng bị đám Vũ Hạnh nghi ngờ, anh nghĩ cái lãnh vực tâm linh, tuy xa lạ với lý thuyết cộng sản nhưng có thể là cái bóng núp, che chắn cho anh khỏi bị dòm ngó. Anh bước qua nghiên cứu rồi mở lớp dưỡng sinh Phathata (Pháp - Thân - Tâm). và Trần Đức Dụ bị điên chỉ sau có 4 ngày theo học khóa ấy.
Còn điều cay đắng này nữa, chị ạ, phàm khi một nhà văn , nhà thơ ( nhất là những người viết nhiều ) khi đã viết xong một bài thơ, văn ( hay 1 cuốn sách ) xây dựng cho nhận vật nào đó, sống hay chết, hạnh phục hay bất hạnh...thì ngay sau khi đưa ra công chúng. Tác giả đã phủi tay để giao số phận của nhân vật ấy cho người đọc, người nghe, người xem rồi. Ông ta sẽ đi kiếm một nhân vật khác, một nàng thơ khác, cho nó sống trong không gian và thời gian khác...Anh chàng thư sinh Phạm Kim Long, rồi đến Đại Đức Thích Tuệ Hải, rồi đến Phạm Thiên Thư, gót chân của họ đâu chỉ ( lặng lẽ ) theo có một mình Hoàng Thị Ngọ đâu ?
Lại xem ra rằng, trong 3 vị Thiên tài đã giúp Hoàng Thị Ngọ sống như mơ, sống lãng mạn, vượt thời gian là Phạm Duy, Phạm Thiên Thư, nữ danh ca Thái Thanh thì có 2 vị Phạm Thiên Thư và Thái Thanh là tài đức song toàn ( Riêng Phạm Duy, rồi ra, những tuyên bố giối già cốt chỉ để làm vừa lòng "chủ nhà", những mảng tối thiếu lý trí trong cuộc sống cá nhân...chắc thời gian sẽ xóa nhòa đi, Thế gian sau đấy, thiên hạ chỉ còn biết đến họ Phạm qua những tuyệt phẩm của ông ta )..
Còn nữa, Báo Vẹm qua các báo Công an, tung những bài chém ( thật ) Phạm Thiên Thư đã cố tình bôi bác với những thông tin bịa đặt về 2 bà vợ đầu: Bà Tuệ Mai con gái của Á Nam Trần Tuấn Khải và bà vợ thứ 2 là Đỗ Thị Mai Trinh.... nhưng rất đúng với bà vợ hiện tại của ông là bà Trần Thị Bảo ( Sau này tên lại là Nha sĩ Trân Thị Như Báu?? )...Nếu như nhà thơ Phạm Thiên Thư đang giối già và đang...giết chị khi ông ta khoe rằng: Bà nhà tôi hiện nay có 80 % giống Cô Hoàng Thị Ngọ, thì Đồ Tôi không thể tin được, vì cái lúc mà ông bán mảnh vườn ở Nha Bích ( Bình Phước ) từ tiền bán căn nhà ở đường Trần Kế Xương, Gia Định được 40 lạng vàng, nhưng ông chỉ giữ 10 lạng, còn giao hết cho bà Trinh...Từ cái mảnh vườn này, ông bán được 400 triệu, ông mua căn nhà ( cà phê Động Hoa Vàng, Cư xá Sĩ quan Chí Hòa ), xây xong, ông thành người ở nhờ vì bà Bảo ( Báu) ngầm sang tên cho con gái riêng của bả )...Còn cái câu ông Thư nói ( Đồ tôi vẫn không tin Thư nói như thế ) thì Đồ tôi xin tả về bà Báu : Bà Báu, tuy mang danh là Nha sĩ ( chỉ được cặp chân dài, cái tướng mình dây, nhưng cái mặt, cho dù dễ dãi, cũng không thể là nàng thơ được ) nhưng ăn nói rất mất trật tự, cư xử láo xược với bạn chồng ( nghe nói bây giờ bà Báu đã thay đổi khi chàng Thi sĩ của chúng ta chịu hết nổi đã bỏ đi ( không phải tìm Động Hoa Vàng ) nhưng Thi sĩ đi rồi, khách vừa mê cà phê và yêu thơ đi hết, quán vắng tanh...Bà Báu phải đi triệu ổng về )
Đấy, chị ạ... Người khai sinh ra chị, đã xử tử chị lâu rồi...Bây giờ, chị lại còn muốn ra trước thiên hạ ( chắc với cây gậy để chống )
Thế là, lại đến phiên chị...Tự tử !
- Còn sau bài này, có thể thêm một người tự hại mình nữa, ấy chính là Đồ Ngu tôi, khi dẫn chứng lại đem chuyện vặt vãnh ra để nói móc ...đàn bà !
Đồ Ngu
( HNPĐ )
Tái Bút: Cái phần này, nói theo kiểu VC là nó mang tính...nhạy cảm, Chị hãy coi như Đồ tôi không viết ra mà chị cũng chẳng thèm để mắt tới:
......Chuyện ấy như vầy, Đồ tôi không phải viết ra để hù dọa chị đâu nhé...Cùng thành phố với chị, có bà Hoàng Dược Thảo, bả đang nắm trong tay hơn 100 nhà biên khảo và phóng viên ( theo như bả ấy từng khoe trên tờ báo giấy của bả ) trong đó có nhiều tay rất lão luyện về tài chửi thuê....Đã một thời, bả ấy công khai nhận mình là Hoàng Thị Ngọ, bị người phổ nhạc Ngày Xưa Hoàng Thị phản đối, bà ấy đã dùng tờ hắc báo là Sài Gòn Nhỏ để đánh lão họ Phạm thất điên bát đảo...Cái thời ấy, báo giấy có uy lực khiếp người, có thể bắt ai chết, cho ai sống cũng phải được...Sau cùng, bí quá, lão Phạm Duy phải cho Duy Minh về tận Sài Gòn, khi quay về Mỹ, trưng ra cái thủ bút của Phạm Thiên Thư, rằng: Cho đến khi tôi sáng tác bài thơ này, tôi không hề biết bà Hoàng Dược Thảo là ai....Nỗi căm hận ấy, bà Hoàng nào đã nguôi ngoai , rồi bất ngờ Lão chết...Thường thì chửi xéo hay chửi thẳng tên, khi người ấy đã quá vảng chỉ dành cho bọn vô lại, nhưng cái nhục kia thì Hoàng Dược Thảo nhất quyết phải trả, nhưng chưa biết sẽ phải ra tay như thế nào và với ai ?
Bất ngờ, Nếu như chị xuất hiện...Bao nhiêu uất khí bà Hoàng sẽ dồn lên đầu chị...Bước đầu sẽ là màn chụp mũ...
Chị xem với tuổi già sức yếu...có kham nỗi không ! ( Đ N )