Đọc bài của giáo sư Võ Tòng Xuân nói về vùng châu thổ Nam Bộ đang bị xâm mặn, diện tích trồng lúa đang bị thu hẹp dần, nhưng ông cho rằng điều đó không đáng lo. Hiện có loại lúa trồng trên nước nhiễm mặn, kèm theo nuôi tôm, một công đôi việc. Nuôi tôm thì không dùng thuốc trừ sâu, nông dân có lúa gạo sạch bán ra thị trường.
Bài đó đăng trên VNN, các bạn nhớ đọc. Một bài tương tự đăng trên BBC VN hôm qua (13-3-2016), tôi tính đăng nhưng do vụ ứng cử của anh Trần Đăng Tuấn nên dừng lại.
Tin còn cho hay, chính phủ Việt Nam đã gửi công hàm cho Trung Quốc, đề nghị quốc gia láng giềng này tăng xả nước ở các hồ chứa thủy điện với dung lượng khoảng 43 tỷ m3 để giúp đỡ Việt Nam giảm bớt thiệt hại do thiên tai và biến đổi khí hậu.
Các bạn đoán xem Trung Quốc có xả lũ không? Chắc chắn là không rồi, nhất là trong bối cảnh Obama sắp sang Việt Nam. Hai quốc gia này đang xích lại gần nhau.
Biên giới tình hữu nghị mà Trung Quốc còn tấn công xâm lược. Dùng súng đại liên bắn vào những công binh ở đảo Gạc Ma không tấc sắt, phun hơi độc vào hầm ngầm giết chết 400 người cả người già, phụ nữ và trẻ em trong chiến tranh biên giới 2-1979.
Với đồng bào, Trung Quốc dùng xe tăng nghiền nát người biểu tình, cách mạng văn hóa đã tàn sát hàng chục triệu người. Mạng người ở quốc gia đó coi như mẻ.
Thử hỏi rằng loại lãnh đạo như thế sẽ xả lũ giúp láng giềng phát triển. Ai còn tin vào tình bạn với Trung Quốc là người không có não. Thời đại này là làm ăn sòng phẳng win win, hai bên cùng có lợi. Tin vào tình bạn ngang bằng bán nước như Mỵ Châu Trọng Thủy.
Tuy nhiên, biến nguy thành cơ, chính là lúc này. Đừng sợ Trung Quốc ngăn sông, phá hoại đồng bằng sông Cửu Long. Họ giết họ trước vì sự biến đổi khí hậu. Còn Việt Nam hãy tìm con đường riêng cho mình. Nếu có giống lúa chịu mặn, nuôi được tôm trong ruộng thì nông dân bớt khổ.
Chiến lược dài hạn về nông nghiệp trong bối cảnh bị chặn nguồn nước không phải là “trồng con gì nuôi con gì” cổ lỗ của thế kỷ trước, không xứng tầm lãnh đạo quốc gia.
Còn nhớ, khi Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, Việt Nam đành bắt tay với phương Tây dù với con mắt nghi ngờ. Thử hỏi không có hợp tác đa phương thì nước mình có khác gì Bắc Triều Tiên. Lãnh đạo nhìn đâu cũng ra kẻ thù thì dân đói rã họng.
Biển Đông có dậy sóng cũng giúp cho những đầu óc u mê tỉnh lại. Đừng sợ Trung Quốc tới mức như ông tướng nào đó không dám cho lính mang theo súng ra đảo Gạc Ma để cuối cùng chúng tàn sát thẳng tay, đảo mất, lính chết. Tường hèn thì quân sao dũng cảm, quốc gia sao vượt lên như bè bạn.
Vài dòng thế thôi.
HM. 14-3-2016