Lịch Sử, Quân Sử & Huyền Thoại
Vượt Tuyến Mỹ Chánh - Song Chùy 11
Trong khi quân lưc VNCH quyết chiến để chiếm lại thành phố Quảng Trị dù chỉ còn là một đống gạch vụn hoang tàn đổ nát sau nhiều trận mưa pháo, thành phố Quảng Tr
Trong
khi quân lưc VNCH quyết chiến để chiếm lại thành phố Quảng Trị dù chỉ
còn là một đống gạch vụn hoang tàn đổ nát sau nhiều trận mưa pháo, thành
phố Quảng Trị được dời về Mỹ Chánh. Nói là thành phố nhưng chỉ có mấy
dãy nhà bằng tole cất lên vội vã cho ngưòi dân tạm trú mà thôi và sông
Mỹ Chánh là chiến tuyến địa đầu của miền Nam lúc bấy giờ.
Tháng Năm năm 1972 đoàn trưc thăng vận phi đoàn 213 gồm có bốn chiếc Slick ( trực thăng vận ) và hai gunship ( trực thăng võ trang ) đến làm việc cho Sư đòan Dù mà Bộ Tư Lệnh tiền phương đóng tại căn cứ Sully thuộc xã An-Hoà, thuờng gọi là cây số 17 cách Huế 17 cây số. Chúng tôi bị bắt buộc phải hành quân trực thăng vận đổ bộ một trung đội thuộc tiểu đoàn 81 biệt kich Dù vào tận sào huyệt của đối phương, đặt đại bản doanh phiá tây đại lộ Kinh hoàng và phía bắc sông Mỹ Chánh.
Đây là một vụ ‘’nướng quân’’ mà chúng tôi đành chấp nhận hy sinh vì người ta - thượng cấp - cố bắt chước Hoa Kỳ đổ bộ vào Sơn Tây cướp tù binh. Nhưng trước khi Người Mỹ làm việc nguy hiểm ấy họ có đủ tin tức tình báo, không ảnh chính xác và những pilot thi hành nhiệm vụ được thực tập một cách kỹ càng trách nhiệm của mỗi người trong mỗi giai đoạn. Ngoài ra họ còn có thám thính cơ U-2 siêu đẳng quan sát và theo dõi trên không, cũng như toàn bộ lực lượng không quân Thái bình dương và Đông Nam Á sẳn sàng trên trời để kịp thời can thiệp và tiếp cứu. Còn chúng tôi như Kinh Kha sang Tần, hoàn toàn không có bất cứ tin tức hay không ảnh nào, cũng không có sa bàn để nhận diện địa thế và càng không hiểu biết gì về đối phương cũng như lực lượng của họ.
Khi vào họp với Chuẩn tướng Lê Quang Lưỡng, Tư Lệnh binh chủng Dù, trong lúc họp tướng Lưỡng nói rằng: ‘’Các anh có hai phi tuần B52 đánh trước và khu trục cơ A37 cùng với Cobra cuả quân đội Hoa Kỳ yểm trợ". Còn trung tá Trương văn Vinh tiền nhiệm phi đoàn trưởng 213 của của chúng tôi thì phát họa chương trình hành quân chưa từng có trong quân sử: ‘’Bây giờ chúng ta bay tới điểm xuất phát, từ đó bắt đầu xâm nhập vào đất địch."
Chúng tôi hỏi :
- Điểm xuất phát là đâu . Ông trả lời:
- Khi tới Mỹ chánh rồi từ đó các anh xuất phát .
Một vị trung tá mà nghe ngóng và mường tượng đâu đó danh từ ''điểm xuất phát '' chứ thực ra ông chưa hiểu điểm xuất phát là gì. Điểm xuất phát là nơi bí mật mà các cánh quân từ các nơi âm thầm di chuyển về để từ đó tung ra cuộc hành quân tấn công chớp nhoáng vào quân địch. Chẵng hạn điểm xuất phát của không quân khi đánh ra Quảng Trị là căn cứ Đà Nẵng mà ban đêm những phi đoàn khu trục cơ từ Biên Hoà, Pleiku hay những nơi khác âm thầm hội tụ về đó để có đủ lực lượng rồi từ đó mở cuộc hành quân ồ ạt tấn công. Hoặc điểm xuất phát của không quân Hoa kỳ là ở Thái lan, Phi luật Tân, Đệ thất hạm đội cùng xuất phát để tập trung vào chiến trường nào đó. Còn chúng tôi có cái gì là bí mật đâu khi sáu chiếc trực thăng rần rộ đáp taị căn cứ Dù, rồi cũng rần rộ cất cánh ai mà không thấy, không biết. Vậy đâu là điểm bí mật để đồng loạt mở cuộc tấn công. Cũng không có ai theo dõi để sẳn sàng tiếp ứng. Về phía địch tình hoàn toàn bị bưng bít ‘’nơi đó không có gì hết, chúng ta chỉ đổ quân vào lấy tin tức mà thôi.‘’ Phải có địch hoạt động mới có tin tức chứ chổ không người thì lấy tin tức cuả ai ( ? )
Sau khi họp xong chúng tôi lặng lẽ ra tàu, biết rằng bị người ta xếp đặt đưa lên dàn hỏa thiêu tàn nhẩn nhất cuả những vị chỉ huy. Đi bên cạnh trung tá Vinh tôi nói ‘’Nhứt tướng công thành vạn cốt khô'' đó trung tá. Ông yên lặng tránh né. Bốn chiếc slick chở bốn tiểu đội 81 Biệt kich dù và hai gunship yễm trợ mà không có một phi tuần B52 hay bóng dáng khu trục cơ, Cobra nào hết như lời hứa ‘’ ẩu ‘’.
Đoàn tàu bay theo đội hình hàng dọc phiá tây quốc lộ 1. Đại úy Nguyễn văn Chiến leader bay bên trái đội hình phía rừng núi, tôi bay chiếc thứ hai yễm trợ phía sau bên phải phía quốc lộ. Bay như vậy tôi đựơc an toàn hơn nhưng nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra anh em sẽ quẹo gắt ra quốc lộ trở về thì không tránh khỏi đụng nhau, nên tôi báo với anh Chiến:
- Charlie, tôi bay qua bên trái sau anh đó để cho có hai cái gun vững hơn. Chiến trả lời:
- OK.
Thế là tôi bay sang bên trái bảo vệ cánh nặng nề nhất .
Trung tá Trương văn Vinh bay CNC là cánh chim đầu đàn, nhiệm vụ Commandant và control phải dẫn dắt chúng tôi đến nơi đến chốn thi hành nhiệm vụ, thế nhưng đoàn tàu bay gần tới Mỹ Chánh thì ông tuyên bố: ’’bây giờ các anh xuất phát‘’ và âm thầm rút lui.
Vừa bay sang qua bên trái tôi bị một tràng AK bắn lên và tàu bị trúng đạn nhưng chưa biết bị trúng ở đâu, tình trạng tàu bình thường, nên tôi không báo với leader mà vẫn tiếp tục cuộc hành quân, điều nầy làm tôi ân hận mãi về sau, vì anh em chúng tôi, hai phi hành đoàn cùng hai tiểu đội 81 BK Dù hy sinh sau đó vài phút. Đoàn tàu đang tiến dần vào tử địa mà tôi tin chắc rằng hai vị chỉ huy kể trên điều biết rõ chúng tôi trên đường vào cõi chết. Chẳng bao lâu, một vệt sáng xanh dờn từ phía bên kia bờ Mỹ Chánh vừa vọt lên. Anh Chiến vội la lên:
- S A7 , break.
Những phản lực cơ bay nhanh xé gió vượt mấy bứt tường âm thanh còn không tránh nổi thì làm thế nào chúng tôi có thể tránh né được loại hỏa tiễn tầm nhiệt ác ôn nầy được. Trong khi đó hợp đoàn slick bay sát nhau để hai chiếc gunship dể dàng cover (bảo vệ). Bay như vậy quờ quạng đụng nhau cũng chết còn nói gì tránh hỏa tiển. Tiếng báo động của anh Charlie chưa dứt, một chiếc phát nổ ngay lập tức bên cạnh chúng tôi nhanh đến nổi ngở ngàng và sự sợ hãi còn lãng du đâu đó chưa kip về. Bản năng tự nhiên của những người bay Gunship, anh Chiến chúi xuống đánh thẵng một loạt rocket vào nơi hõa tiễn SA 7 vừa bay lên còn để lại một làn khói mỏng như vòng tròn khói thuốc lá chưa kịp tan trong bầu không khí còn lành lạnh hơi sương. Tôi cũng nhào tới đánh vào hàng rào phòng không đủ loại dọc theo dòng Mỹ Chánh làm thành một vách tường lửa như những giếng phun nước pha ánh đèn màu rực rở thẳng lên trời. Đạn phòng không tự hủy nổ trên tầng cao như pháo bông ngày hội lớn. Dĩ nhiên họ cũng hướng về phía chúng tôi, nhất là những khẩu RPD kéo từng tràng ngọt ngào như bất tận. Vừa đánh tôi vừa hét :
- Charlie coi chừng.
-
Bây giờ tới phiên tôi gặp đại họa. Khi đánh rocket tôi không biết nút điều khiển rocket đang ở vị trí rafale nên mấy chục trái rocket tự động nối đuôi nhau ồ ạt tuôn ra khiến con tàu như khựng lại như chiếc lá rơi la đà vì sức phản hồi của mấy chục trái rocket nối đuôi nhau, tôi muốn ngưng để dzọt cũng không được. Phóng lao đành phải theo lao. Tiếp theo là chiếc slick thứ hai bốc cháy thành cột khói trắng kéo dài chừng hai ngàn thước mới đâm đầu xuống đất.
Tuy nhiều giờ bay gunship nhưng chưa bao giờ tôi dám đánh rafale kiểu đó vì tàu không đủ sức chiụ đựng. Một lần trên chiến trường Đại Lộc tôi quyết định thanh toán mục tiêu cuối cùng là khẩu RPD cho quân bạn vượt sông Thu Bồn trong tỉnh Quảng Nam cũng chỉ có sáu trái mà còn ớn lạnh.
Những chiếc trực thăng võ trang của chúng tôi không có chiếc nào có cửa nẻo gì hết, ngay cả cửa cockpit cũng được gở ra để pilot tiện bề thoát ra trong trường hợp đáp khẩn cấp. Không như những chiếc khu trục skyraider hay A37 mà rocket được gắn trên cánh ít ra cũng cách pilot vài sãi tay. Trên trực thăng hai dàn rocket gắn phía sau sát hông tàu và khi khai hỏa, rocket từ sau lưng lao tới chỉ cách pilot chừng hai gang tay. Khi rời dàn phóng nó bung bốn cánh sau đuôi vừa bay tới vừa xoáy với vận tốc cực mạnh tạo ra tiếng rú kinh hồn cũng như khối lửa xoáy hình trôn ốc sáng lòa trước mặt, nhất là ban đêm những khối lửa ấy càng khủng khiếp. Cũng vì không có cửa nên tàn rocket bay túi bụi vô tàu mà có thằng pilot gunship nào chiến bào không bị cháy nhiều lỗ. Có khi nó còn chui vô cổ áo, lọt xuống lưng như bị tàn thuốc lá dúi vào da đành phải trân mình chịu trận, may mà có nón bay nếu không trên đầu chúng tôi có nhiều dấu đốt như những vị Cao Tăng đắc đạo.
Bây giờ đây mấy chục trái rocket điên khùng đó đủ làm tôi bấn loạn, tôi chỉ biết đẩy cần lái tới chống lại sức phản hồi, con tàu như bị cuốn theo hằng chục khối lửa xoay vòng trước mặt và mặc kệ khói ùa vào tàu mịt mù và tàn rocket chớp nháng như bầy đom đóm đêm khuya, tôi cũng không dám làm bất cứ maneuver nào khác, chỉ cần tàu nghiêng nghiêng một chúc thì rocket thụi sau lưng liền.
Có lẽ nhờ trận rafale bất đắc dĩ ấy mà bầy rocket bao một vùng rộng lớn, đối phương cũng phải từ chết tới bị thương hay ít ra cũng quăng súng bò càng dưới đất giảm đi phần nào áp lực tôi mới còn có dịp ngồi đây. Khi tôi bay vòng trở ra vừa lúc anh Chiến vòng trở lại đánh gở cho tôi tháo lui.
Con ngựa chứng nầy đánh bạo khỏi chê, nhưng cũng thường hay đánh bán mạng. Không biết sau nầy có bà nào cởi được trên lưng con ngựa chứng ấy không ?
Hai chiếc chúng tôi đang bay ngược chiều mà từ xa ổng cứ phóng rocket ào ào từng cặp bay ra sát bên cạnh tàu làm tôi phải thất kinh hồn vía, thêm vào phòng không đuổi theo từng chùm lửa đỏ ối hai bên như dàn bươm bướm di cư khiến người tôi cứng như khúc gổ, hét lên:
- Trời ơi đánh cái kiểu gì kỳ vậy !.
Giọng Huế đặt sệt :
- Mẹ nọ đang đuội theo mầy.
Bay về đến vùng an toàn, xót xa hai phi hành đoàn gãy cánh. Chúng tôi bay một vòng nhỏ nhìn về phiá chiến trường còn nhiều tiếng nổ và khói cuồn cuộn bốc lên cao.
Anh Chiến nói :
- rocket mầy bặn đó, chắc trúng kho hay hầm đạn gì của nó rồi. mầy gan dữ quá hỉ.
Tôi trả lời:
- Tính đánh hai trái dứt thằng đang thổi vô hông của ông thôi, ai dè rocket ở vị trí rafale hoảng quá.
Về căn cứ Dù cả hai chiếc cùng bị trúng đạn nhiều nơi và vài đầu đạn AK hay RPD gì đó còn kẹt lại .Tuy chưa đến đổi nào nhưng cũng phải nằm ụ vài ngày vá víu .
Trung tá Vinh không hề tỏ vẻ xúc động trước sự hy sinh tức tưởi cuả đàn em để lo tổ chức cấp cứu hai phi hành đoàn vừa bị hạ cùng với hai tiểu đội 81 Biệt kích Dù, biết đâu có người còn sống sót mà còn hỏi tôi ‘’ anh có đánh trái rocket nào không ‘’.
Trung Tá Cao Quang Khôi đương kim Phi đoàn Trưởng Phi Đoàn 213 hay tin vội bay ra kiếm Trương văn Vinh và chửi thề:
- Đ M anh giết đàn em tôi hả?
Hai vị chỉ huy hai đức độ, hai tư cách con người. Một người bão vệ đàn em còn một kẻ nướng quân đưa đàn em mình vào cõi chết không chút xót xa. Nếu ai đó có viết nhật ký cuộc đời oanh liệt của mình xin đừng quên ghi thêm chuyện '' nướng quân trên dòng sông Mỹ Chánh.'' và nhiều vụ nướng quân khác nữa để rồi sau đó kẻ nướng quân đào ngũ trước đoàn quân đang trút giọt máu cuối cùng. Người quân nhân chỉ biết thi hành trước, đợi đầu thai rồi mới có quyền khiếu nại sau mà.
Song chùy 11
Phi Đội Trưởng PĐ Gunship/PĐ213
Tháng giêng , năm 2005
http://canhgio.com/discussion/398/v%C6%B0%E1%BB%A3t-tuy%E1%BA%BFn-m%E1%BB%B9-chanh-song-chuy-11
Tân Sơn Hòa chuyển
This image has been resized to fit in the page. Click to enlarge.
Tháng Năm năm 1972 đoàn trưc thăng vận phi đoàn 213 gồm có bốn chiếc Slick ( trực thăng vận ) và hai gunship ( trực thăng võ trang ) đến làm việc cho Sư đòan Dù mà Bộ Tư Lệnh tiền phương đóng tại căn cứ Sully thuộc xã An-Hoà, thuờng gọi là cây số 17 cách Huế 17 cây số. Chúng tôi bị bắt buộc phải hành quân trực thăng vận đổ bộ một trung đội thuộc tiểu đoàn 81 biệt kich Dù vào tận sào huyệt của đối phương, đặt đại bản doanh phiá tây đại lộ Kinh hoàng và phía bắc sông Mỹ Chánh.
Đây là một vụ ‘’nướng quân’’ mà chúng tôi đành chấp nhận hy sinh vì người ta - thượng cấp - cố bắt chước Hoa Kỳ đổ bộ vào Sơn Tây cướp tù binh. Nhưng trước khi Người Mỹ làm việc nguy hiểm ấy họ có đủ tin tức tình báo, không ảnh chính xác và những pilot thi hành nhiệm vụ được thực tập một cách kỹ càng trách nhiệm của mỗi người trong mỗi giai đoạn. Ngoài ra họ còn có thám thính cơ U-2 siêu đẳng quan sát và theo dõi trên không, cũng như toàn bộ lực lượng không quân Thái bình dương và Đông Nam Á sẳn sàng trên trời để kịp thời can thiệp và tiếp cứu. Còn chúng tôi như Kinh Kha sang Tần, hoàn toàn không có bất cứ tin tức hay không ảnh nào, cũng không có sa bàn để nhận diện địa thế và càng không hiểu biết gì về đối phương cũng như lực lượng của họ.
Khi vào họp với Chuẩn tướng Lê Quang Lưỡng, Tư Lệnh binh chủng Dù, trong lúc họp tướng Lưỡng nói rằng: ‘’Các anh có hai phi tuần B52 đánh trước và khu trục cơ A37 cùng với Cobra cuả quân đội Hoa Kỳ yểm trợ". Còn trung tá Trương văn Vinh tiền nhiệm phi đoàn trưởng 213 của của chúng tôi thì phát họa chương trình hành quân chưa từng có trong quân sử: ‘’Bây giờ chúng ta bay tới điểm xuất phát, từ đó bắt đầu xâm nhập vào đất địch."
Chúng tôi hỏi :
- Điểm xuất phát là đâu . Ông trả lời:
- Khi tới Mỹ chánh rồi từ đó các anh xuất phát .
Một vị trung tá mà nghe ngóng và mường tượng đâu đó danh từ ''điểm xuất phát '' chứ thực ra ông chưa hiểu điểm xuất phát là gì. Điểm xuất phát là nơi bí mật mà các cánh quân từ các nơi âm thầm di chuyển về để từ đó tung ra cuộc hành quân tấn công chớp nhoáng vào quân địch. Chẵng hạn điểm xuất phát của không quân khi đánh ra Quảng Trị là căn cứ Đà Nẵng mà ban đêm những phi đoàn khu trục cơ từ Biên Hoà, Pleiku hay những nơi khác âm thầm hội tụ về đó để có đủ lực lượng rồi từ đó mở cuộc hành quân ồ ạt tấn công. Hoặc điểm xuất phát của không quân Hoa kỳ là ở Thái lan, Phi luật Tân, Đệ thất hạm đội cùng xuất phát để tập trung vào chiến trường nào đó. Còn chúng tôi có cái gì là bí mật đâu khi sáu chiếc trực thăng rần rộ đáp taị căn cứ Dù, rồi cũng rần rộ cất cánh ai mà không thấy, không biết. Vậy đâu là điểm bí mật để đồng loạt mở cuộc tấn công. Cũng không có ai theo dõi để sẳn sàng tiếp ứng. Về phía địch tình hoàn toàn bị bưng bít ‘’nơi đó không có gì hết, chúng ta chỉ đổ quân vào lấy tin tức mà thôi.‘’ Phải có địch hoạt động mới có tin tức chứ chổ không người thì lấy tin tức cuả ai ( ? )
Sau khi họp xong chúng tôi lặng lẽ ra tàu, biết rằng bị người ta xếp đặt đưa lên dàn hỏa thiêu tàn nhẩn nhất cuả những vị chỉ huy. Đi bên cạnh trung tá Vinh tôi nói ‘’Nhứt tướng công thành vạn cốt khô'' đó trung tá. Ông yên lặng tránh né. Bốn chiếc slick chở bốn tiểu đội 81 Biệt kich dù và hai gunship yễm trợ mà không có một phi tuần B52 hay bóng dáng khu trục cơ, Cobra nào hết như lời hứa ‘’ ẩu ‘’.
Đoàn tàu bay theo đội hình hàng dọc phiá tây quốc lộ 1. Đại úy Nguyễn văn Chiến leader bay bên trái đội hình phía rừng núi, tôi bay chiếc thứ hai yễm trợ phía sau bên phải phía quốc lộ. Bay như vậy tôi đựơc an toàn hơn nhưng nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra anh em sẽ quẹo gắt ra quốc lộ trở về thì không tránh khỏi đụng nhau, nên tôi báo với anh Chiến:
- Charlie, tôi bay qua bên trái sau anh đó để cho có hai cái gun vững hơn. Chiến trả lời:
- OK.
Thế là tôi bay sang bên trái bảo vệ cánh nặng nề nhất .
Trung tá Trương văn Vinh bay CNC là cánh chim đầu đàn, nhiệm vụ Commandant và control phải dẫn dắt chúng tôi đến nơi đến chốn thi hành nhiệm vụ, thế nhưng đoàn tàu bay gần tới Mỹ Chánh thì ông tuyên bố: ’’bây giờ các anh xuất phát‘’ và âm thầm rút lui.
Vừa bay sang qua bên trái tôi bị một tràng AK bắn lên và tàu bị trúng đạn nhưng chưa biết bị trúng ở đâu, tình trạng tàu bình thường, nên tôi không báo với leader mà vẫn tiếp tục cuộc hành quân, điều nầy làm tôi ân hận mãi về sau, vì anh em chúng tôi, hai phi hành đoàn cùng hai tiểu đội 81 BK Dù hy sinh sau đó vài phút. Đoàn tàu đang tiến dần vào tử địa mà tôi tin chắc rằng hai vị chỉ huy kể trên điều biết rõ chúng tôi trên đường vào cõi chết. Chẳng bao lâu, một vệt sáng xanh dờn từ phía bên kia bờ Mỹ Chánh vừa vọt lên. Anh Chiến vội la lên:
- S A7 , break.
Những phản lực cơ bay nhanh xé gió vượt mấy bứt tường âm thanh còn không tránh nổi thì làm thế nào chúng tôi có thể tránh né được loại hỏa tiễn tầm nhiệt ác ôn nầy được. Trong khi đó hợp đoàn slick bay sát nhau để hai chiếc gunship dể dàng cover (bảo vệ). Bay như vậy quờ quạng đụng nhau cũng chết còn nói gì tránh hỏa tiển. Tiếng báo động của anh Charlie chưa dứt, một chiếc phát nổ ngay lập tức bên cạnh chúng tôi nhanh đến nổi ngở ngàng và sự sợ hãi còn lãng du đâu đó chưa kip về. Bản năng tự nhiên của những người bay Gunship, anh Chiến chúi xuống đánh thẵng một loạt rocket vào nơi hõa tiễn SA 7 vừa bay lên còn để lại một làn khói mỏng như vòng tròn khói thuốc lá chưa kịp tan trong bầu không khí còn lành lạnh hơi sương. Tôi cũng nhào tới đánh vào hàng rào phòng không đủ loại dọc theo dòng Mỹ Chánh làm thành một vách tường lửa như những giếng phun nước pha ánh đèn màu rực rở thẳng lên trời. Đạn phòng không tự hủy nổ trên tầng cao như pháo bông ngày hội lớn. Dĩ nhiên họ cũng hướng về phía chúng tôi, nhất là những khẩu RPD kéo từng tràng ngọt ngào như bất tận. Vừa đánh tôi vừa hét :
- Charlie coi chừng.
-
Bây giờ tới phiên tôi gặp đại họa. Khi đánh rocket tôi không biết nút điều khiển rocket đang ở vị trí rafale nên mấy chục trái rocket tự động nối đuôi nhau ồ ạt tuôn ra khiến con tàu như khựng lại như chiếc lá rơi la đà vì sức phản hồi của mấy chục trái rocket nối đuôi nhau, tôi muốn ngưng để dzọt cũng không được. Phóng lao đành phải theo lao. Tiếp theo là chiếc slick thứ hai bốc cháy thành cột khói trắng kéo dài chừng hai ngàn thước mới đâm đầu xuống đất.
Tuy nhiều giờ bay gunship nhưng chưa bao giờ tôi dám đánh rafale kiểu đó vì tàu không đủ sức chiụ đựng. Một lần trên chiến trường Đại Lộc tôi quyết định thanh toán mục tiêu cuối cùng là khẩu RPD cho quân bạn vượt sông Thu Bồn trong tỉnh Quảng Nam cũng chỉ có sáu trái mà còn ớn lạnh.
Những chiếc trực thăng võ trang của chúng tôi không có chiếc nào có cửa nẻo gì hết, ngay cả cửa cockpit cũng được gở ra để pilot tiện bề thoát ra trong trường hợp đáp khẩn cấp. Không như những chiếc khu trục skyraider hay A37 mà rocket được gắn trên cánh ít ra cũng cách pilot vài sãi tay. Trên trực thăng hai dàn rocket gắn phía sau sát hông tàu và khi khai hỏa, rocket từ sau lưng lao tới chỉ cách pilot chừng hai gang tay. Khi rời dàn phóng nó bung bốn cánh sau đuôi vừa bay tới vừa xoáy với vận tốc cực mạnh tạo ra tiếng rú kinh hồn cũng như khối lửa xoáy hình trôn ốc sáng lòa trước mặt, nhất là ban đêm những khối lửa ấy càng khủng khiếp. Cũng vì không có cửa nên tàn rocket bay túi bụi vô tàu mà có thằng pilot gunship nào chiến bào không bị cháy nhiều lỗ. Có khi nó còn chui vô cổ áo, lọt xuống lưng như bị tàn thuốc lá dúi vào da đành phải trân mình chịu trận, may mà có nón bay nếu không trên đầu chúng tôi có nhiều dấu đốt như những vị Cao Tăng đắc đạo.
Bây giờ đây mấy chục trái rocket điên khùng đó đủ làm tôi bấn loạn, tôi chỉ biết đẩy cần lái tới chống lại sức phản hồi, con tàu như bị cuốn theo hằng chục khối lửa xoay vòng trước mặt và mặc kệ khói ùa vào tàu mịt mù và tàn rocket chớp nháng như bầy đom đóm đêm khuya, tôi cũng không dám làm bất cứ maneuver nào khác, chỉ cần tàu nghiêng nghiêng một chúc thì rocket thụi sau lưng liền.
Có lẽ nhờ trận rafale bất đắc dĩ ấy mà bầy rocket bao một vùng rộng lớn, đối phương cũng phải từ chết tới bị thương hay ít ra cũng quăng súng bò càng dưới đất giảm đi phần nào áp lực tôi mới còn có dịp ngồi đây. Khi tôi bay vòng trở ra vừa lúc anh Chiến vòng trở lại đánh gở cho tôi tháo lui.
Con ngựa chứng nầy đánh bạo khỏi chê, nhưng cũng thường hay đánh bán mạng. Không biết sau nầy có bà nào cởi được trên lưng con ngựa chứng ấy không ?
Hai chiếc chúng tôi đang bay ngược chiều mà từ xa ổng cứ phóng rocket ào ào từng cặp bay ra sát bên cạnh tàu làm tôi phải thất kinh hồn vía, thêm vào phòng không đuổi theo từng chùm lửa đỏ ối hai bên như dàn bươm bướm di cư khiến người tôi cứng như khúc gổ, hét lên:
- Trời ơi đánh cái kiểu gì kỳ vậy !.
Giọng Huế đặt sệt :
- Mẹ nọ đang đuội theo mầy.
Bay về đến vùng an toàn, xót xa hai phi hành đoàn gãy cánh. Chúng tôi bay một vòng nhỏ nhìn về phiá chiến trường còn nhiều tiếng nổ và khói cuồn cuộn bốc lên cao.
Anh Chiến nói :
- rocket mầy bặn đó, chắc trúng kho hay hầm đạn gì của nó rồi. mầy gan dữ quá hỉ.
Tôi trả lời:
- Tính đánh hai trái dứt thằng đang thổi vô hông của ông thôi, ai dè rocket ở vị trí rafale hoảng quá.
Về căn cứ Dù cả hai chiếc cùng bị trúng đạn nhiều nơi và vài đầu đạn AK hay RPD gì đó còn kẹt lại .Tuy chưa đến đổi nào nhưng cũng phải nằm ụ vài ngày vá víu .
Trung tá Vinh không hề tỏ vẻ xúc động trước sự hy sinh tức tưởi cuả đàn em để lo tổ chức cấp cứu hai phi hành đoàn vừa bị hạ cùng với hai tiểu đội 81 Biệt kích Dù, biết đâu có người còn sống sót mà còn hỏi tôi ‘’ anh có đánh trái rocket nào không ‘’.
Trung Tá Cao Quang Khôi đương kim Phi đoàn Trưởng Phi Đoàn 213 hay tin vội bay ra kiếm Trương văn Vinh và chửi thề:
- Đ M anh giết đàn em tôi hả?
Hai vị chỉ huy hai đức độ, hai tư cách con người. Một người bão vệ đàn em còn một kẻ nướng quân đưa đàn em mình vào cõi chết không chút xót xa. Nếu ai đó có viết nhật ký cuộc đời oanh liệt của mình xin đừng quên ghi thêm chuyện '' nướng quân trên dòng sông Mỹ Chánh.'' và nhiều vụ nướng quân khác nữa để rồi sau đó kẻ nướng quân đào ngũ trước đoàn quân đang trút giọt máu cuối cùng. Người quân nhân chỉ biết thi hành trước, đợi đầu thai rồi mới có quyền khiếu nại sau mà.
Song chùy 11
Phi Đội Trưởng PĐ Gunship/PĐ213
Tháng giêng , năm 2005
http://canhgio.com/discussion/398/v%C6%B0%E1%BB%A3t-tuy%E1%BA%BFn-m%E1%BB%B9-chanh-song-chuy-11
Tân Sơn Hòa chuyển
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Người Do Thái và Nước Mỹ" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Ý Kiến Về Hai Chữ GIAO CHỈ" - Tôn Thất Tuệ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Ý Kiến Về Hai Chữ GIAO CHỈ" - Tôn Thất Tuệ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm Nhà tiên tri của Việt tộc" - Trần Văn Giang (ghi lại)
- "Giao Chỉ hay Giao Châu?" - Hồ Bạch Thảo - Trần Văn Giang (ghi lại)
Vượt Tuyến Mỹ Chánh - Song Chùy 11
Trong khi quân lưc VNCH quyết chiến để chiếm lại thành phố Quảng Trị dù chỉ còn là một đống gạch vụn hoang tàn đổ nát sau nhiều trận mưa pháo, thành phố Quảng Tr
This image has been resized to fit in the page. Click to enlarge.
Tháng Năm năm 1972 đoàn trưc thăng vận phi đoàn 213 gồm có bốn chiếc Slick ( trực thăng vận ) và hai gunship ( trực thăng võ trang ) đến làm việc cho Sư đòan Dù mà Bộ Tư Lệnh tiền phương đóng tại căn cứ Sully thuộc xã An-Hoà, thuờng gọi là cây số 17 cách Huế 17 cây số. Chúng tôi bị bắt buộc phải hành quân trực thăng vận đổ bộ một trung đội thuộc tiểu đoàn 81 biệt kich Dù vào tận sào huyệt của đối phương, đặt đại bản doanh phiá tây đại lộ Kinh hoàng và phía bắc sông Mỹ Chánh.
Đây là một vụ ‘’nướng quân’’ mà chúng tôi đành chấp nhận hy sinh vì người ta - thượng cấp - cố bắt chước Hoa Kỳ đổ bộ vào Sơn Tây cướp tù binh. Nhưng trước khi Người Mỹ làm việc nguy hiểm ấy họ có đủ tin tức tình báo, không ảnh chính xác và những pilot thi hành nhiệm vụ được thực tập một cách kỹ càng trách nhiệm của mỗi người trong mỗi giai đoạn. Ngoài ra họ còn có thám thính cơ U-2 siêu đẳng quan sát và theo dõi trên không, cũng như toàn bộ lực lượng không quân Thái bình dương và Đông Nam Á sẳn sàng trên trời để kịp thời can thiệp và tiếp cứu. Còn chúng tôi như Kinh Kha sang Tần, hoàn toàn không có bất cứ tin tức hay không ảnh nào, cũng không có sa bàn để nhận diện địa thế và càng không hiểu biết gì về đối phương cũng như lực lượng của họ.
Khi vào họp với Chuẩn tướng Lê Quang Lưỡng, Tư Lệnh binh chủng Dù, trong lúc họp tướng Lưỡng nói rằng: ‘’Các anh có hai phi tuần B52 đánh trước và khu trục cơ A37 cùng với Cobra cuả quân đội Hoa Kỳ yểm trợ". Còn trung tá Trương văn Vinh tiền nhiệm phi đoàn trưởng 213 của của chúng tôi thì phát họa chương trình hành quân chưa từng có trong quân sử: ‘’Bây giờ chúng ta bay tới điểm xuất phát, từ đó bắt đầu xâm nhập vào đất địch."
Chúng tôi hỏi :
- Điểm xuất phát là đâu . Ông trả lời:
- Khi tới Mỹ chánh rồi từ đó các anh xuất phát .
Một vị trung tá mà nghe ngóng và mường tượng đâu đó danh từ ''điểm xuất phát '' chứ thực ra ông chưa hiểu điểm xuất phát là gì. Điểm xuất phát là nơi bí mật mà các cánh quân từ các nơi âm thầm di chuyển về để từ đó tung ra cuộc hành quân tấn công chớp nhoáng vào quân địch. Chẵng hạn điểm xuất phát của không quân khi đánh ra Quảng Trị là căn cứ Đà Nẵng mà ban đêm những phi đoàn khu trục cơ từ Biên Hoà, Pleiku hay những nơi khác âm thầm hội tụ về đó để có đủ lực lượng rồi từ đó mở cuộc hành quân ồ ạt tấn công. Hoặc điểm xuất phát của không quân Hoa kỳ là ở Thái lan, Phi luật Tân, Đệ thất hạm đội cùng xuất phát để tập trung vào chiến trường nào đó. Còn chúng tôi có cái gì là bí mật đâu khi sáu chiếc trực thăng rần rộ đáp taị căn cứ Dù, rồi cũng rần rộ cất cánh ai mà không thấy, không biết. Vậy đâu là điểm bí mật để đồng loạt mở cuộc tấn công. Cũng không có ai theo dõi để sẳn sàng tiếp ứng. Về phía địch tình hoàn toàn bị bưng bít ‘’nơi đó không có gì hết, chúng ta chỉ đổ quân vào lấy tin tức mà thôi.‘’ Phải có địch hoạt động mới có tin tức chứ chổ không người thì lấy tin tức cuả ai ( ? )
Sau khi họp xong chúng tôi lặng lẽ ra tàu, biết rằng bị người ta xếp đặt đưa lên dàn hỏa thiêu tàn nhẩn nhất cuả những vị chỉ huy. Đi bên cạnh trung tá Vinh tôi nói ‘’Nhứt tướng công thành vạn cốt khô'' đó trung tá. Ông yên lặng tránh né. Bốn chiếc slick chở bốn tiểu đội 81 Biệt kich dù và hai gunship yễm trợ mà không có một phi tuần B52 hay bóng dáng khu trục cơ, Cobra nào hết như lời hứa ‘’ ẩu ‘’.
Đoàn tàu bay theo đội hình hàng dọc phiá tây quốc lộ 1. Đại úy Nguyễn văn Chiến leader bay bên trái đội hình phía rừng núi, tôi bay chiếc thứ hai yễm trợ phía sau bên phải phía quốc lộ. Bay như vậy tôi đựơc an toàn hơn nhưng nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra anh em sẽ quẹo gắt ra quốc lộ trở về thì không tránh khỏi đụng nhau, nên tôi báo với anh Chiến:
- Charlie, tôi bay qua bên trái sau anh đó để cho có hai cái gun vững hơn. Chiến trả lời:
- OK.
Thế là tôi bay sang bên trái bảo vệ cánh nặng nề nhất .
Trung tá Trương văn Vinh bay CNC là cánh chim đầu đàn, nhiệm vụ Commandant và control phải dẫn dắt chúng tôi đến nơi đến chốn thi hành nhiệm vụ, thế nhưng đoàn tàu bay gần tới Mỹ Chánh thì ông tuyên bố: ’’bây giờ các anh xuất phát‘’ và âm thầm rút lui.
Vừa bay sang qua bên trái tôi bị một tràng AK bắn lên và tàu bị trúng đạn nhưng chưa biết bị trúng ở đâu, tình trạng tàu bình thường, nên tôi không báo với leader mà vẫn tiếp tục cuộc hành quân, điều nầy làm tôi ân hận mãi về sau, vì anh em chúng tôi, hai phi hành đoàn cùng hai tiểu đội 81 BK Dù hy sinh sau đó vài phút. Đoàn tàu đang tiến dần vào tử địa mà tôi tin chắc rằng hai vị chỉ huy kể trên điều biết rõ chúng tôi trên đường vào cõi chết. Chẳng bao lâu, một vệt sáng xanh dờn từ phía bên kia bờ Mỹ Chánh vừa vọt lên. Anh Chiến vội la lên:
- S A7 , break.
Những phản lực cơ bay nhanh xé gió vượt mấy bứt tường âm thanh còn không tránh nổi thì làm thế nào chúng tôi có thể tránh né được loại hỏa tiễn tầm nhiệt ác ôn nầy được. Trong khi đó hợp đoàn slick bay sát nhau để hai chiếc gunship dể dàng cover (bảo vệ). Bay như vậy quờ quạng đụng nhau cũng chết còn nói gì tránh hỏa tiển. Tiếng báo động của anh Charlie chưa dứt, một chiếc phát nổ ngay lập tức bên cạnh chúng tôi nhanh đến nổi ngở ngàng và sự sợ hãi còn lãng du đâu đó chưa kip về. Bản năng tự nhiên của những người bay Gunship, anh Chiến chúi xuống đánh thẵng một loạt rocket vào nơi hõa tiễn SA 7 vừa bay lên còn để lại một làn khói mỏng như vòng tròn khói thuốc lá chưa kịp tan trong bầu không khí còn lành lạnh hơi sương. Tôi cũng nhào tới đánh vào hàng rào phòng không đủ loại dọc theo dòng Mỹ Chánh làm thành một vách tường lửa như những giếng phun nước pha ánh đèn màu rực rở thẳng lên trời. Đạn phòng không tự hủy nổ trên tầng cao như pháo bông ngày hội lớn. Dĩ nhiên họ cũng hướng về phía chúng tôi, nhất là những khẩu RPD kéo từng tràng ngọt ngào như bất tận. Vừa đánh tôi vừa hét :
- Charlie coi chừng.
-
Bây giờ tới phiên tôi gặp đại họa. Khi đánh rocket tôi không biết nút điều khiển rocket đang ở vị trí rafale nên mấy chục trái rocket tự động nối đuôi nhau ồ ạt tuôn ra khiến con tàu như khựng lại như chiếc lá rơi la đà vì sức phản hồi của mấy chục trái rocket nối đuôi nhau, tôi muốn ngưng để dzọt cũng không được. Phóng lao đành phải theo lao. Tiếp theo là chiếc slick thứ hai bốc cháy thành cột khói trắng kéo dài chừng hai ngàn thước mới đâm đầu xuống đất.
Tuy nhiều giờ bay gunship nhưng chưa bao giờ tôi dám đánh rafale kiểu đó vì tàu không đủ sức chiụ đựng. Một lần trên chiến trường Đại Lộc tôi quyết định thanh toán mục tiêu cuối cùng là khẩu RPD cho quân bạn vượt sông Thu Bồn trong tỉnh Quảng Nam cũng chỉ có sáu trái mà còn ớn lạnh.
Những chiếc trực thăng võ trang của chúng tôi không có chiếc nào có cửa nẻo gì hết, ngay cả cửa cockpit cũng được gở ra để pilot tiện bề thoát ra trong trường hợp đáp khẩn cấp. Không như những chiếc khu trục skyraider hay A37 mà rocket được gắn trên cánh ít ra cũng cách pilot vài sãi tay. Trên trực thăng hai dàn rocket gắn phía sau sát hông tàu và khi khai hỏa, rocket từ sau lưng lao tới chỉ cách pilot chừng hai gang tay. Khi rời dàn phóng nó bung bốn cánh sau đuôi vừa bay tới vừa xoáy với vận tốc cực mạnh tạo ra tiếng rú kinh hồn cũng như khối lửa xoáy hình trôn ốc sáng lòa trước mặt, nhất là ban đêm những khối lửa ấy càng khủng khiếp. Cũng vì không có cửa nên tàn rocket bay túi bụi vô tàu mà có thằng pilot gunship nào chiến bào không bị cháy nhiều lỗ. Có khi nó còn chui vô cổ áo, lọt xuống lưng như bị tàn thuốc lá dúi vào da đành phải trân mình chịu trận, may mà có nón bay nếu không trên đầu chúng tôi có nhiều dấu đốt như những vị Cao Tăng đắc đạo.
Bây giờ đây mấy chục trái rocket điên khùng đó đủ làm tôi bấn loạn, tôi chỉ biết đẩy cần lái tới chống lại sức phản hồi, con tàu như bị cuốn theo hằng chục khối lửa xoay vòng trước mặt và mặc kệ khói ùa vào tàu mịt mù và tàn rocket chớp nháng như bầy đom đóm đêm khuya, tôi cũng không dám làm bất cứ maneuver nào khác, chỉ cần tàu nghiêng nghiêng một chúc thì rocket thụi sau lưng liền.
Có lẽ nhờ trận rafale bất đắc dĩ ấy mà bầy rocket bao một vùng rộng lớn, đối phương cũng phải từ chết tới bị thương hay ít ra cũng quăng súng bò càng dưới đất giảm đi phần nào áp lực tôi mới còn có dịp ngồi đây. Khi tôi bay vòng trở ra vừa lúc anh Chiến vòng trở lại đánh gở cho tôi tháo lui.
Con ngựa chứng nầy đánh bạo khỏi chê, nhưng cũng thường hay đánh bán mạng. Không biết sau nầy có bà nào cởi được trên lưng con ngựa chứng ấy không ?
Hai chiếc chúng tôi đang bay ngược chiều mà từ xa ổng cứ phóng rocket ào ào từng cặp bay ra sát bên cạnh tàu làm tôi phải thất kinh hồn vía, thêm vào phòng không đuổi theo từng chùm lửa đỏ ối hai bên như dàn bươm bướm di cư khiến người tôi cứng như khúc gổ, hét lên:
- Trời ơi đánh cái kiểu gì kỳ vậy !.
Giọng Huế đặt sệt :
- Mẹ nọ đang đuội theo mầy.
Bay về đến vùng an toàn, xót xa hai phi hành đoàn gãy cánh. Chúng tôi bay một vòng nhỏ nhìn về phiá chiến trường còn nhiều tiếng nổ và khói cuồn cuộn bốc lên cao.
Anh Chiến nói :
- rocket mầy bặn đó, chắc trúng kho hay hầm đạn gì của nó rồi. mầy gan dữ quá hỉ.
Tôi trả lời:
- Tính đánh hai trái dứt thằng đang thổi vô hông của ông thôi, ai dè rocket ở vị trí rafale hoảng quá.
Về căn cứ Dù cả hai chiếc cùng bị trúng đạn nhiều nơi và vài đầu đạn AK hay RPD gì đó còn kẹt lại .Tuy chưa đến đổi nào nhưng cũng phải nằm ụ vài ngày vá víu .
Trung tá Vinh không hề tỏ vẻ xúc động trước sự hy sinh tức tưởi cuả đàn em để lo tổ chức cấp cứu hai phi hành đoàn vừa bị hạ cùng với hai tiểu đội 81 Biệt kích Dù, biết đâu có người còn sống sót mà còn hỏi tôi ‘’ anh có đánh trái rocket nào không ‘’.
Trung Tá Cao Quang Khôi đương kim Phi đoàn Trưởng Phi Đoàn 213 hay tin vội bay ra kiếm Trương văn Vinh và chửi thề:
- Đ M anh giết đàn em tôi hả?
Hai vị chỉ huy hai đức độ, hai tư cách con người. Một người bão vệ đàn em còn một kẻ nướng quân đưa đàn em mình vào cõi chết không chút xót xa. Nếu ai đó có viết nhật ký cuộc đời oanh liệt của mình xin đừng quên ghi thêm chuyện '' nướng quân trên dòng sông Mỹ Chánh.'' và nhiều vụ nướng quân khác nữa để rồi sau đó kẻ nướng quân đào ngũ trước đoàn quân đang trút giọt máu cuối cùng. Người quân nhân chỉ biết thi hành trước, đợi đầu thai rồi mới có quyền khiếu nại sau mà.
Song chùy 11
Phi Đội Trưởng PĐ Gunship/PĐ213
Tháng giêng , năm 2005
http://canhgio.com/discussion/398/v%C6%B0%E1%BB%A3t-tuy%E1%BA%BFn-m%E1%BB%B9-chanh-song-chuy-11
Tân Sơn Hòa chuyển