Mỗi Ngày Một Chuyện
XUÂN ÊM ĐỀM - CAO MỴ NHÂN
XUÂN ÊM ĐỀM - CAO MỴ NHÂN
Buồn cười quá, mùa xuân này chẳng ai
nói với ai một lời.
Ô hay ở Hoa Kỳ mà, đâu phải ở quê hương xưa, để
nhớ về những ngày Tết cũ. Nên ở đây, tuổi "lao động" thì
ai cũng phải đi làm, tuổi đi học thì ai cũng phải đến trường, vì
Tết VN, chứ có phải Tết Mỹ đâu.
Chỉ còn cái lứa tuổi "Trời ơi !" tức
là tuổi không rơi vào 2 hạng tuổi trên gồm: cao niên, bệnh hoạn, thất
cơ lơ vận "từ VN mới qua do được đi đoàn tụ gia đình", và
du lịch...
Chưa kịp giải thích thêm, tôi đã bị một bàn
tay ai...che miệng lại, bảo rằng: đã hết Tết rồi mà, xuân ở Hải ngoại đã
diễn hành này, đã hội chợ vài ba cái này, trước đó thì đã chợ hoa này, tưởng
ở VN quốc nội cũng không được như thế nữa.
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi...
Đã nói gì đâu mà Nói mãi chứ.
Thì chưa nói gì đã... than thở thế, ưng
thay nói nữa là vỡ chợ luôn.
Thì thôi không nói nữa, vậy mới đúng
nghĩa 2 chữ buồn cười, tức là có cười nhưng mà buồn.
Còn. "tức cười" quá biết không,
tui tưởng...
Tôi ngạc nhiên ngó người có cái bàn tay che miệng
tôi, tức quá, đã không cho mình nói, còn phán câu: "tức cười".
Này, nói tôi đừng "buồn
cười", Vậy "tức cười" là cái chi đây?
Một nhịp cười ròn tan, rồi giọng nói
"tức cười" vang lên: tức cười dễ hiểu lắm, thí
dụ: một vài quý vị tuổi "trời ơi" cứ
ngồi thầm thương, trộm nhớ cái dĩ vãng mà mùa xuân năm đó vội
vàng chạy, khi lên tàu Mỹ, thấy mình đi chân đất thì mắc cở.
Nghĩa là cũng cười được nhưng mà tức chứ gì.
Thôi thì: buồn cười, hay tức cười cũng
chỉ để thêm vào câu chuyện cho có vẻ đậm đà ấy mà, tôi muốn kể
khác cơ, chứ chuyện dân gian nước ta, thì cơ hồ cả tỷ, nhà
nào không nhiều thì ít, cũng đóng góp chút đỉnh vào văn chương đại chúng.
Thế thì bạn ạ, từ trước Tết tới nay,
e đã 3 tuần, 3 người trong nhà tôi không nói với nhau một lời.
Thì đã sao, 3 người đó là những ai, liên
hệ thế nào?
Một người làm việc này, một người làm việc
kia, và ...tôi.
Người hết che miệng tôi thắc mắc: sao
...rắc rối vậy, người việc này, người việc kia, rồi người kể lại như
than thở ...
Than thở gì đâu, kể lại thôi mà.
Nhưng chưa thấy kể đã như kết luận, truyện trinh
thám à?
Cũng gần như trinh thám, hay kinh dị một
cách ...êm đềm.
Hãy cho biết công việc của 3 người
đó đi.
Người đầu tiên làm công việc mà 2 người
kia giao phó. Người thứ hai, kiểm lại, sắp xếp công việc
vừa nêu, chuyển tới người cuối cùng. Người cuối cùng rà soát, xem
lại lần chót, rồi hoàn tất công việc.
Thế là xong à?
Là xong cái tiến trình của công việc mà 3
người liên hệ với nhau thôi. Còn cái phần tổng quát thì
tôi không biết nữa.
Ồ, vậy thì đâu cần phải nói năng gì. Nếu
là bất cứ người nào ở thời đại máy móc này đều làm vậy thôi mà.
Thành tôi mới nói là "buồn Cười
"
Cứ coi như "cười buồn", cười
mà có vẻ buồn là hình ảnh đẹp nhất trong tình sử, trong huyền thoại,
và cả trong dữ kiện để xây dựng những bộ tiểu thuyết lãng mạn để
...đời đó bạn ơi.
May quá tôi là một trong 3 người đó, thế
nào tôi cũng viết bộ truyện tình cảm xã hội đặc biệt, với tên
nhân vật sẽ chỉ là các đại danh từ.
Nhân vật truyện của tôi chính xác là bức
phông hoàn hảo, tuyệt vời trong bất cứ thời điểm nào tôi cầm bút.
Người có bàn tay che miệng tôi, đã
đi khỏi lúc nào không biết, cũng lặng thinh như mùa xuân trước mặt của
tôi năm nay vậy.
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
XUÂN ÊM ĐỀM - CAO MỴ NHÂN
XUÂN ÊM ĐỀM - CAO MỴ NHÂN
Buồn cười quá, mùa xuân này chẳng ai
nói với ai một lời.
Ô hay ở Hoa Kỳ mà, đâu phải ở quê hương xưa, để
nhớ về những ngày Tết cũ. Nên ở đây, tuổi "lao động" thì
ai cũng phải đi làm, tuổi đi học thì ai cũng phải đến trường, vì
Tết VN, chứ có phải Tết Mỹ đâu.
Chỉ còn cái lứa tuổi "Trời ơi !" tức
là tuổi không rơi vào 2 hạng tuổi trên gồm: cao niên, bệnh hoạn, thất
cơ lơ vận "từ VN mới qua do được đi đoàn tụ gia đình", và
du lịch...
Chưa kịp giải thích thêm, tôi đã bị một bàn
tay ai...che miệng lại, bảo rằng: đã hết Tết rồi mà, xuân ở Hải ngoại đã
diễn hành này, đã hội chợ vài ba cái này, trước đó thì đã chợ hoa này, tưởng
ở VN quốc nội cũng không được như thế nữa.
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi...
Đã nói gì đâu mà Nói mãi chứ.
Thì chưa nói gì đã... than thở thế, ưng
thay nói nữa là vỡ chợ luôn.
Thì thôi không nói nữa, vậy mới đúng
nghĩa 2 chữ buồn cười, tức là có cười nhưng mà buồn.
Còn. "tức cười" quá biết không,
tui tưởng...
Tôi ngạc nhiên ngó người có cái bàn tay che miệng
tôi, tức quá, đã không cho mình nói, còn phán câu: "tức cười".
Này, nói tôi đừng "buồn
cười", Vậy "tức cười" là cái chi đây?
Một nhịp cười ròn tan, rồi giọng nói
"tức cười" vang lên: tức cười dễ hiểu lắm, thí
dụ: một vài quý vị tuổi "trời ơi" cứ
ngồi thầm thương, trộm nhớ cái dĩ vãng mà mùa xuân năm đó vội
vàng chạy, khi lên tàu Mỹ, thấy mình đi chân đất thì mắc cở.
Nghĩa là cũng cười được nhưng mà tức chứ gì.
Thôi thì: buồn cười, hay tức cười cũng
chỉ để thêm vào câu chuyện cho có vẻ đậm đà ấy mà, tôi muốn kể
khác cơ, chứ chuyện dân gian nước ta, thì cơ hồ cả tỷ, nhà
nào không nhiều thì ít, cũng đóng góp chút đỉnh vào văn chương đại chúng.
Thế thì bạn ạ, từ trước Tết tới nay,
e đã 3 tuần, 3 người trong nhà tôi không nói với nhau một lời.
Thì đã sao, 3 người đó là những ai, liên
hệ thế nào?
Một người làm việc này, một người làm việc
kia, và ...tôi.
Người hết che miệng tôi thắc mắc: sao
...rắc rối vậy, người việc này, người việc kia, rồi người kể lại như
than thở ...
Than thở gì đâu, kể lại thôi mà.
Nhưng chưa thấy kể đã như kết luận, truyện trinh
thám à?
Cũng gần như trinh thám, hay kinh dị một
cách ...êm đềm.
Hãy cho biết công việc của 3 người
đó đi.
Người đầu tiên làm công việc mà 2 người
kia giao phó. Người thứ hai, kiểm lại, sắp xếp công việc
vừa nêu, chuyển tới người cuối cùng. Người cuối cùng rà soát, xem
lại lần chót, rồi hoàn tất công việc.
Thế là xong à?
Là xong cái tiến trình của công việc mà 3
người liên hệ với nhau thôi. Còn cái phần tổng quát thì
tôi không biết nữa.
Ồ, vậy thì đâu cần phải nói năng gì. Nếu
là bất cứ người nào ở thời đại máy móc này đều làm vậy thôi mà.
Thành tôi mới nói là "buồn Cười
"
Cứ coi như "cười buồn", cười
mà có vẻ buồn là hình ảnh đẹp nhất trong tình sử, trong huyền thoại,
và cả trong dữ kiện để xây dựng những bộ tiểu thuyết lãng mạn để
...đời đó bạn ơi.
May quá tôi là một trong 3 người đó, thế
nào tôi cũng viết bộ truyện tình cảm xã hội đặc biệt, với tên
nhân vật sẽ chỉ là các đại danh từ.
Nhân vật truyện của tôi chính xác là bức
phông hoàn hảo, tuyệt vời trong bất cứ thời điểm nào tôi cầm bút.
Người có bàn tay che miệng tôi, đã
đi khỏi lúc nào không biết, cũng lặng thinh như mùa xuân trước mặt của
tôi năm nay vậy.
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)