Mỗi Ngày Một Chuyện

BUỔI SÁNG RẤT SỚM - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Huống chi tôi bị hậu cải tạo ở nông trường Tây Nam về thành phố Saigon, còn phải chịu đựng thêm nỗi gì, để bạo quyền địa phương theo dõi chứ .


BUỔI SÁNG RẤT SỚM  -   CAO MỴ NHÂN 

 

Buổi sáng rất sớm, nghĩa là buổi sáng chưa có ánh nắng, hay mặt trời chưa mọc cũng thế. 

Tôi có thời gian ra đường vào giờ này, có khi trời còn tờ mờ sương mỏng trước mặt, và tôi cứ thế bước tươi vui đón ngày về. 

Đó là thời gian tôi tới một lớp tập dưỡng sinh cho những gia đình chuẩn bị rời khỏi quê hương xuất ngoại theo các diện bảo lãnh, quý vị ấy qua Mỹ hoặc các nước tự do khác như Úc, Pháp, Canada...

Bấy giờ Saigon đã bị đổi tên, nên giờ giấc cũng làm tổn thương tâm lý lắm ...

Vì mỗi buổi sáng rất sớm đó, tôi phải kê khai rõ ràng cho bạo quyền csvn biết tôi đi đâu, làm gì, gặp ai, lý do tôi là một sĩ quan chế độ cũ vừa xong tù cải tạo về. 

Bây giờ ngồi nghĩ lại, thấy thật tức cười, là tại sao hồi đó tôi...sợ thế? 

Đúng ra họ chỉ mạnh miệng bắt bí người ngay, chứ kẻ gian có thiên hình vạn trạng qua mặt họ, làm chi được, nếu không qua một cuộc đấu trí . 

 

Thủa đó ...

Đã sau 5 năm Bên Cướp Cuộc tràn vô các tỉnh miền nam, một số các sĩ quan QL/VNCH đi tù cải tạo về, nghe trong dân chúng nói rằng chính sách " Kinh Tế mới " của csvn đã thất bại hoàn toàn . 

Bởi vì phải thực tế nhận định rằng, nước ta làm gì rộng như Nga Cộng đầy vũng lầy hoang hoá, rừng rậm cổ sơ, hay có đất lành thì cũng như sa mạc cỏ bát ngát, để phải khai hoang, tạo khí thế công nghiệp, như thời Lenine đày người đối lập đi Siberi. 

Nước ta: người tạm gọi là đông, và đất tạm gọi là chật...

Chúng ta cứ thẳng thừng chia đất cho dân chúng đồng đều, thí dụ thôi, e có chỗ còn xem như thiếu . 

Nhất là đất đai cư trú và sinh hoạt phải đi đôi với công ăn việc làm nữa, mới phát triển được. 

Thế nên, một đất nước hậu chiến mà không đồng quan điểm mưu sinh, tức là không có sự đoàn kết tinh thần dân tộc, thì chả làm chi được, kể cả thong dong ở thành thị, chớ đừng nói đi xây dựng nông trường, kinh tế mới. 

 

Huống chi tôi bị hậu cải tạo ở nông trường Tây Nam về thành phố Saigon, còn phải chịu đựng thêm nỗi gì, để bạo quyền địa phương theo dõi chứ .

Mỗi buổi sáng rất sớm, khi tôi mở cửa ra đường, chưa kịp hít thở bầu không khí tương đối còn trong lành hơn bây giờ, tôi đã thấy bà hàng xóm trung niên đi đằng sau...

Có lần tôi đứng lại hỏi: 

Ủa chị Hạn, chị đi đâu giờ này vậy  ? 

Bà Hạn thản nhiên cười : " Chứ Mỵ Nhân cũng đi đâu sớm vậy ? Có gồng gánh gì đâu mà buôn với bán ? "

Tôi ngạc nhiên hết sức, vì đúng tôi có buôn bán gì đâu, đi tay không bất cứ lúc nào ...

Người đàn bà Bắc Kỳ đó là vợ ông cán bộ ở bên hông nhà tôi. Bà Hạn hơn tôi độ 7,8 tuổi . 

Rồi bà tự bắt chuyện : " Mình ở Hà Nội cứ đi bộ mỗi sáng quanh bờ hồ cho khoẻ, thấy Mỵ Nhân ra đường sớm quá, đi đâu vậy ? 

Em đi tập dưỡng sinh cho gia đình bác sĩ Đào Quốc Anh ở bên Hoà Hưng. 

 

Nhà tôi bấy giờ ở đường Nguyễn Huỳnh Đức, sau họ đổi là Huỳnh Văn Bánh, cả đời tôi cũng chẳng biết tên nhân vật Huỳnh Văn Bánh là ai. 

Muốn qua Hoà Hưng tôi phải đi tắt một đoạn đường xe lửa qua khúc sông Cống Bà Xếp, nơi đã xẩy ra biết bao tai nạn tầu hoả chạy như ma điên, ngốn đường trường trước mặt . 

Nên, hễ đi bộ tới Cống Bà Xếp, thì lo nghe ngóng tiếng tầu đi, lỡ mơ màng, nó , tầu hoả tức xe lửa trong nam, xịch tới là chỉ có cách nhảy ào xuống lòng kinh Nhiêu Lộc đó, mới thoát chết được. 

Nhưng chao ôi, lòng kinh Nhiêu Lộc nào có thơm tho gì, ngoài bùn đen kinh niên, nó còn chứa cả ngàn thứ rác rến, trong đó có phân người, chó mèo chết vv... chẳng hạn .

Bấy giờ tôi mới rời nông trường Tây Nam về thành phố, nên  chọn công việc tập thể dục dưỡng sinh cho khách sắp xuất cảnh là hợp lý và ... khôn ngoan nhất . 

Là tôi khỏi cần vốn liếng, và dễ chứng minh việc mưu sinh ngay thẳng của mình, chưa kể mình được tập luyện luôn. 

Do đó tôi đã giữ " công ăn việc làm " này cho tới ngày thẳng cánh cò bay HO đi tị nạn chính thức bằng Air Tân Sơn Nhất, tới xứ sở này . 

 

Những buổi sáng rất sớm bên quê hương nghèo nàn, lạc hậu đó, không gây cho tôi một ấn tượng gì, ngoài những nhớ nhung không phải là tiếc nuối, bầu trời nhỏ bé, chật hẹp, khó khăn, khốn khổ ... mà người dân phải gánh chịu sau cuộc gọi là đổi đời phi lý nhất 30-4-1975. 

Những buổi sáng rất sớm kể trên đã qua đi mấy chục năm, bỗng sớm nay, không khí trong lành chi lạ, khi tôi vừa thức dậy, tôi nhìn thấy một bông hồng trắng tinh khiết, đẹp lắm, anh gởi cho tôi trên một trang thơ tình mở rộng, ở xứ người ...

Tôi không phải mở cửa rời nhà, đi bộ qua đoạn đường sắt Cống Bà Xếp, sẽ gặp một căn nhà nhỏ xíu đóng cửa quanh năm, có hàng rào mỏng mảnh, nhưng có một bệ thờ tượng Đức Mẹ ngay sát lề đường, và quanh đôi bàn chân Đức Mẹ luôn luôn bày xoè ra những cành huệ trắng, để ai muốn viếng Mẹ, tự dừng bước, cầu nguyện ...

Không chỉ tôi thôi, mà còn mấy người khác nữa hay dừng chân nơi ấy, bệ thờ Đức Mẹ, để kẻ vui tươi cười nụ, người băn khoăn...nhỏ lệ buồn ...

Tôi đã có lần sấp mặp xuống đôi bàn chân tượng hình Đức Mẹ êm ả ấy, thổn thức khóc, khiến khách vãng lai thầm thương hại cho một hoàn cảnh bi thương nào,  mà họ không cần hiểu . 

 

Anh có bao giờ như mình không ? 

Chắc chắn là không, vì anh biết đón nhận nỗi khổ cũng như thầm lặng cám ơn Chúa . 

Anh không phải thất vọng đến độ rơi ra những giọt nước mắt . 

Khóc để làm gì chớ, van xin Thượng Đế ư ? Chúa vẫn ở trong anh từng lúc, cả khi thành công lẫn lúc thất bại kia mà.  

Anh sẽ bảo: Chúa cho tôi niềm tin tuyệt đối, tại sao để rơi nước mắt nhỉ ? 

Ôi , mình sẽ khóc ngất đi, nếu không mơ hồ nghe được tiếng an ủi của Đấng Thiêng Liêng, hay của anh ? 

Mình sẽ chẳng trả lời, bởi vì câu mình muốn nghe sẽ không  thể toàn vẹn. Mình muốn cả từ Chúa, lẫn ...anh cơ. 

Thì phần anh đã cho bông hồng trắng trong sáng, tươi vui, và tinh khiết rồi. Phải giữ lòng uyên nguyên, trinh bạch đến cuối đời chứ. 

Vâng đúng vậy, anh là bệ thờ  ...cho Đấng Thánh hiển linh , vinh hiển suốt kiếp này và muôn muôn kiếp tới, xin cám ơn bông hồng trắng nõn nà, tinh khôi đầy ánh sáng của anh xưa nay ...

 

             CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

BUỔI SÁNG RẤT SỚM - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Huống chi tôi bị hậu cải tạo ở nông trường Tây Nam về thành phố Saigon, còn phải chịu đựng thêm nỗi gì, để bạo quyền địa phương theo dõi chứ .


BUỔI SÁNG RẤT SỚM  -   CAO MỴ NHÂN 

 

Buổi sáng rất sớm, nghĩa là buổi sáng chưa có ánh nắng, hay mặt trời chưa mọc cũng thế. 

Tôi có thời gian ra đường vào giờ này, có khi trời còn tờ mờ sương mỏng trước mặt, và tôi cứ thế bước tươi vui đón ngày về. 

Đó là thời gian tôi tới một lớp tập dưỡng sinh cho những gia đình chuẩn bị rời khỏi quê hương xuất ngoại theo các diện bảo lãnh, quý vị ấy qua Mỹ hoặc các nước tự do khác như Úc, Pháp, Canada...

Bấy giờ Saigon đã bị đổi tên, nên giờ giấc cũng làm tổn thương tâm lý lắm ...

Vì mỗi buổi sáng rất sớm đó, tôi phải kê khai rõ ràng cho bạo quyền csvn biết tôi đi đâu, làm gì, gặp ai, lý do tôi là một sĩ quan chế độ cũ vừa xong tù cải tạo về. 

Bây giờ ngồi nghĩ lại, thấy thật tức cười, là tại sao hồi đó tôi...sợ thế? 

Đúng ra họ chỉ mạnh miệng bắt bí người ngay, chứ kẻ gian có thiên hình vạn trạng qua mặt họ, làm chi được, nếu không qua một cuộc đấu trí . 

 

Thủa đó ...

Đã sau 5 năm Bên Cướp Cuộc tràn vô các tỉnh miền nam, một số các sĩ quan QL/VNCH đi tù cải tạo về, nghe trong dân chúng nói rằng chính sách " Kinh Tế mới " của csvn đã thất bại hoàn toàn . 

Bởi vì phải thực tế nhận định rằng, nước ta làm gì rộng như Nga Cộng đầy vũng lầy hoang hoá, rừng rậm cổ sơ, hay có đất lành thì cũng như sa mạc cỏ bát ngát, để phải khai hoang, tạo khí thế công nghiệp, như thời Lenine đày người đối lập đi Siberi. 

Nước ta: người tạm gọi là đông, và đất tạm gọi là chật...

Chúng ta cứ thẳng thừng chia đất cho dân chúng đồng đều, thí dụ thôi, e có chỗ còn xem như thiếu . 

Nhất là đất đai cư trú và sinh hoạt phải đi đôi với công ăn việc làm nữa, mới phát triển được. 

Thế nên, một đất nước hậu chiến mà không đồng quan điểm mưu sinh, tức là không có sự đoàn kết tinh thần dân tộc, thì chả làm chi được, kể cả thong dong ở thành thị, chớ đừng nói đi xây dựng nông trường, kinh tế mới. 

 

Huống chi tôi bị hậu cải tạo ở nông trường Tây Nam về thành phố Saigon, còn phải chịu đựng thêm nỗi gì, để bạo quyền địa phương theo dõi chứ .

Mỗi buổi sáng rất sớm, khi tôi mở cửa ra đường, chưa kịp hít thở bầu không khí tương đối còn trong lành hơn bây giờ, tôi đã thấy bà hàng xóm trung niên đi đằng sau...

Có lần tôi đứng lại hỏi: 

Ủa chị Hạn, chị đi đâu giờ này vậy  ? 

Bà Hạn thản nhiên cười : " Chứ Mỵ Nhân cũng đi đâu sớm vậy ? Có gồng gánh gì đâu mà buôn với bán ? "

Tôi ngạc nhiên hết sức, vì đúng tôi có buôn bán gì đâu, đi tay không bất cứ lúc nào ...

Người đàn bà Bắc Kỳ đó là vợ ông cán bộ ở bên hông nhà tôi. Bà Hạn hơn tôi độ 7,8 tuổi . 

Rồi bà tự bắt chuyện : " Mình ở Hà Nội cứ đi bộ mỗi sáng quanh bờ hồ cho khoẻ, thấy Mỵ Nhân ra đường sớm quá, đi đâu vậy ? 

Em đi tập dưỡng sinh cho gia đình bác sĩ Đào Quốc Anh ở bên Hoà Hưng. 

 

Nhà tôi bấy giờ ở đường Nguyễn Huỳnh Đức, sau họ đổi là Huỳnh Văn Bánh, cả đời tôi cũng chẳng biết tên nhân vật Huỳnh Văn Bánh là ai. 

Muốn qua Hoà Hưng tôi phải đi tắt một đoạn đường xe lửa qua khúc sông Cống Bà Xếp, nơi đã xẩy ra biết bao tai nạn tầu hoả chạy như ma điên, ngốn đường trường trước mặt . 

Nên, hễ đi bộ tới Cống Bà Xếp, thì lo nghe ngóng tiếng tầu đi, lỡ mơ màng, nó , tầu hoả tức xe lửa trong nam, xịch tới là chỉ có cách nhảy ào xuống lòng kinh Nhiêu Lộc đó, mới thoát chết được. 

Nhưng chao ôi, lòng kinh Nhiêu Lộc nào có thơm tho gì, ngoài bùn đen kinh niên, nó còn chứa cả ngàn thứ rác rến, trong đó có phân người, chó mèo chết vv... chẳng hạn .

Bấy giờ tôi mới rời nông trường Tây Nam về thành phố, nên  chọn công việc tập thể dục dưỡng sinh cho khách sắp xuất cảnh là hợp lý và ... khôn ngoan nhất . 

Là tôi khỏi cần vốn liếng, và dễ chứng minh việc mưu sinh ngay thẳng của mình, chưa kể mình được tập luyện luôn. 

Do đó tôi đã giữ " công ăn việc làm " này cho tới ngày thẳng cánh cò bay HO đi tị nạn chính thức bằng Air Tân Sơn Nhất, tới xứ sở này . 

 

Những buổi sáng rất sớm bên quê hương nghèo nàn, lạc hậu đó, không gây cho tôi một ấn tượng gì, ngoài những nhớ nhung không phải là tiếc nuối, bầu trời nhỏ bé, chật hẹp, khó khăn, khốn khổ ... mà người dân phải gánh chịu sau cuộc gọi là đổi đời phi lý nhất 30-4-1975. 

Những buổi sáng rất sớm kể trên đã qua đi mấy chục năm, bỗng sớm nay, không khí trong lành chi lạ, khi tôi vừa thức dậy, tôi nhìn thấy một bông hồng trắng tinh khiết, đẹp lắm, anh gởi cho tôi trên một trang thơ tình mở rộng, ở xứ người ...

Tôi không phải mở cửa rời nhà, đi bộ qua đoạn đường sắt Cống Bà Xếp, sẽ gặp một căn nhà nhỏ xíu đóng cửa quanh năm, có hàng rào mỏng mảnh, nhưng có một bệ thờ tượng Đức Mẹ ngay sát lề đường, và quanh đôi bàn chân Đức Mẹ luôn luôn bày xoè ra những cành huệ trắng, để ai muốn viếng Mẹ, tự dừng bước, cầu nguyện ...

Không chỉ tôi thôi, mà còn mấy người khác nữa hay dừng chân nơi ấy, bệ thờ Đức Mẹ, để kẻ vui tươi cười nụ, người băn khoăn...nhỏ lệ buồn ...

Tôi đã có lần sấp mặp xuống đôi bàn chân tượng hình Đức Mẹ êm ả ấy, thổn thức khóc, khiến khách vãng lai thầm thương hại cho một hoàn cảnh bi thương nào,  mà họ không cần hiểu . 

 

Anh có bao giờ như mình không ? 

Chắc chắn là không, vì anh biết đón nhận nỗi khổ cũng như thầm lặng cám ơn Chúa . 

Anh không phải thất vọng đến độ rơi ra những giọt nước mắt . 

Khóc để làm gì chớ, van xin Thượng Đế ư ? Chúa vẫn ở trong anh từng lúc, cả khi thành công lẫn lúc thất bại kia mà.  

Anh sẽ bảo: Chúa cho tôi niềm tin tuyệt đối, tại sao để rơi nước mắt nhỉ ? 

Ôi , mình sẽ khóc ngất đi, nếu không mơ hồ nghe được tiếng an ủi của Đấng Thiêng Liêng, hay của anh ? 

Mình sẽ chẳng trả lời, bởi vì câu mình muốn nghe sẽ không  thể toàn vẹn. Mình muốn cả từ Chúa, lẫn ...anh cơ. 

Thì phần anh đã cho bông hồng trắng trong sáng, tươi vui, và tinh khiết rồi. Phải giữ lòng uyên nguyên, trinh bạch đến cuối đời chứ. 

Vâng đúng vậy, anh là bệ thờ  ...cho Đấng Thánh hiển linh , vinh hiển suốt kiếp này và muôn muôn kiếp tới, xin cám ơn bông hồng trắng nõn nà, tinh khôi đầy ánh sáng của anh xưa nay ...

 

             CAO MỴ NHÂN (HNPD)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm