Kinh Khổ
Bài Post Cuối Tuần: Phỏng vấn . . .Thị Nghêu cuả “ tập đoàn” Nghêu,Sò, Ốc, Hến.
Kịch bản là nhòm qua lỗ khoá nhà người xem người ta sống, yêu đương, phản bội, ăn ngủ, tranh chấp tài sản, éo le... thế nào, nhân vật được xây dựng như người biệt phái từ cung trăng, diễn viên cứ cúi đầu xuống che đi khuôn mặt thì không biết đến bao giờ mới ngẩng lên, mà ngẩng lên thì diễn xuất rất đạt giấc mơ làm nghệ thuật kiểu hoang tưởng của đạo diễn... Đó là những đặc điểm của nền điện ảnh ở một xứ sở mà cứ mở mồm ra, hoặc mở đầu phim, là người ta lại nói ngày xửa ngày xưa. Người ta quyết định đi tìm lối thoát bằng cách tân trang những câu chuyện cũ rích qua những khuôn mặt khả ái mới. Chúng tôi đã gặp được Thị Nghêu ở vòng sơ tuyển diễn viên.
- Chào bạn, thi tuyển diễn viên có khó quá không?
- Không. Các chú ấy bảo diễn tiểu phẩm trên đường đi ra ruộng, lấy trộm bãi phân trâu của người làng. Em cứ hồn nhiên mà diễn, vì đó là việc hàng ngày của em mà.
- Thế nếu họ bảo bạn diễn vai một nữ doanh nhân thành đạt thì thế nào?
- Cũng vẫn dễ ợt, bởi có thời em từng thức đêm để bán từng điếu thuốc lá, hoặc giúp u em bán gánh hàng xén ở bến đò...
- Vì sao mà đang ở nhà yên ổn như thế, bạn lại lên thành phố tham gia dự tuyển?
- Em xem phim trên ti vi đấy. Họ chiếu cuốn phim truyện cổ tích về một cô hoa hậu từ bỏ chỗ làm lương mấy ngàn đô để về chỗ lương bằng một phần mười như thế. Em thích quá, vì từ bé đã mê chuyện cổ rồi mà. Cái đám đàn ông trong phim ấy cứ vây quanh chị ta giương mào, rũ vây giống tích Nghêu Sò Ốc Hến ngày xưa... Ôi mê ly! Em là Nghêu, em cũng làm được như chị Thị Hến ngày xưa chứ.
- Căn cứ vào đâu mà bạn bảo sẽ làm được những vai như Thị Hến?
- Thứ nhất bản sắc của em là loài nhuyễn thể hai mảnh, giống chị ấy. Thứ hai, em cũng thích được đám đàn ông kéo đến đầy nhà, chui xuống gậm giường, chui vào trong tủ chí choé với nhau. Thứ ba, cuộc đời em có nhiều tính sáng tạo hơn cuộc đời nhân vật trong bộ phim cổ tích về cô gái hoa hậu nói trên.
- Nghĩa là sao?
- Cô ấy đã diễn vai từ bỏ chỗ làm lương cao đến nơi lương thấp thật gượng gạo. Em sẽ sáng tạo bằng cách bỏ chỗ thu nhập thấp đến chỗ thu nhập cao hơn. Này nhé, ở nhà đi lấy phân trâu trộm, bán thuốc lá lẻ, bán hàng xén quê mùa thì được bao nhiêu, em bèn lên tỉnh thi diễn viên. Được một vai thì cứ gọi là cát xê phải bằng hàng vạn bãi phân trâu... Đó là bản chất của cuộc đời sáng tạo đấy.
- Nhưng muốn thu nhập bằng 'hàng vạn bãi phân trâu' thì phải thực sự có tài...
- Tài hay không là do tay đạo diễn. Em chỉ cần gặp một tay đạo diễn biết nghe là xong. Em sẽ bảo với hắn đầu tiên là phải đánh bóng thương hiệu, đặc biệt là thương hiệu 'nhuyễn thể hai mảnh' của em. Thứ nữa, về đề tài nên chọn thật nhiều truyện cổ tích, kiểu như 'Tin đâu như sét đánh ngang/ Ông Bụt hiện xuống cả làng ra xem', hoặc 'Từ nay đời cứ lên tiên/ Ủy ban xuống lệnh phát tiền cho dân', vân vân.
- Thôi, tóm lại bạn có vào được vòng sau không?
- Quan trọng gì đâu. Nếu không được có khi còn hay hơn, em sẽ đi xuất khẩu sang EU. Vừa rồi EU bãi bỏ lệnh cấm nhập 'nhuyễn thể hai mảnh' rồi. Quan trọng nhất là trước khi đi đừng có ốm, kẻo người ta kiểm tra lại thấy dư lượng kháng sinh.
- Bạn sang EU làm gì?
- Để về có chuyện mà kể cho lớp đàn em đang ngưỡng mộ. Để nói với những cái đầu bảo thủ tại những kinh đô điện ảnh lớn thế giới rằng, phim họ thiếu tính giáo dục và hay bị tẩy chay là vì họ không chịu làm những bộ phim kiểu ngày xửa ngày xưa...
- Thế theo bạn ai sẽ xem những loại phim kiểu 'ngày xửa ngày xưa'?
- Thế hệ bê còng.
Ngải Nhi (thực hiện)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Vài Chuyện Buồn 30 Tháng 4" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Sinh Nhật Buồn" - by Khuất Đẩu / Trần Văn Giang (ghi lại).
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
Bài Post Cuối Tuần: Phỏng vấn . . .Thị Nghêu cuả “ tập đoàn” Nghêu,Sò, Ốc, Hến.
Kịch bản là nhòm qua lỗ khoá nhà người xem người ta sống, yêu đương, phản bội, ăn ngủ, tranh chấp tài sản, éo le... thế nào, nhân vật được xây dựng như người biệt phái từ cung trăng, diễn viên cứ cúi đầu xuống che đi khuôn mặt thì không biết đến bao giờ mới ngẩng lên, mà ngẩng lên thì diễn xuất rất đạt giấc mơ làm nghệ thuật kiểu hoang tưởng của đạo diễn... Đó là những đặc điểm của nền điện ảnh ở một xứ sở mà cứ mở mồm ra, hoặc mở đầu phim, là người ta lại nói ngày xửa ngày xưa. Người ta quyết định đi tìm lối thoát bằng cách tân trang những câu chuyện cũ rích qua những khuôn mặt khả ái mới. Chúng tôi đã gặp được Thị Nghêu ở vòng sơ tuyển diễn viên.
- Chào bạn, thi tuyển diễn viên có khó quá không?
- Không. Các chú ấy bảo diễn tiểu phẩm trên đường đi ra ruộng, lấy trộm bãi phân trâu của người làng. Em cứ hồn nhiên mà diễn, vì đó là việc hàng ngày của em mà.
- Thế nếu họ bảo bạn diễn vai một nữ doanh nhân thành đạt thì thế nào?
- Cũng vẫn dễ ợt, bởi có thời em từng thức đêm để bán từng điếu thuốc lá, hoặc giúp u em bán gánh hàng xén ở bến đò...
- Vì sao mà đang ở nhà yên ổn như thế, bạn lại lên thành phố tham gia dự tuyển?
- Em xem phim trên ti vi đấy. Họ chiếu cuốn phim truyện cổ tích về một cô hoa hậu từ bỏ chỗ làm lương mấy ngàn đô để về chỗ lương bằng một phần mười như thế. Em thích quá, vì từ bé đã mê chuyện cổ rồi mà. Cái đám đàn ông trong phim ấy cứ vây quanh chị ta giương mào, rũ vây giống tích Nghêu Sò Ốc Hến ngày xưa... Ôi mê ly! Em là Nghêu, em cũng làm được như chị Thị Hến ngày xưa chứ.
- Căn cứ vào đâu mà bạn bảo sẽ làm được những vai như Thị Hến?
- Thứ nhất bản sắc của em là loài nhuyễn thể hai mảnh, giống chị ấy. Thứ hai, em cũng thích được đám đàn ông kéo đến đầy nhà, chui xuống gậm giường, chui vào trong tủ chí choé với nhau. Thứ ba, cuộc đời em có nhiều tính sáng tạo hơn cuộc đời nhân vật trong bộ phim cổ tích về cô gái hoa hậu nói trên.
- Nghĩa là sao?
- Cô ấy đã diễn vai từ bỏ chỗ làm lương cao đến nơi lương thấp thật gượng gạo. Em sẽ sáng tạo bằng cách bỏ chỗ thu nhập thấp đến chỗ thu nhập cao hơn. Này nhé, ở nhà đi lấy phân trâu trộm, bán thuốc lá lẻ, bán hàng xén quê mùa thì được bao nhiêu, em bèn lên tỉnh thi diễn viên. Được một vai thì cứ gọi là cát xê phải bằng hàng vạn bãi phân trâu... Đó là bản chất của cuộc đời sáng tạo đấy.
- Nhưng muốn thu nhập bằng 'hàng vạn bãi phân trâu' thì phải thực sự có tài...
- Tài hay không là do tay đạo diễn. Em chỉ cần gặp một tay đạo diễn biết nghe là xong. Em sẽ bảo với hắn đầu tiên là phải đánh bóng thương hiệu, đặc biệt là thương hiệu 'nhuyễn thể hai mảnh' của em. Thứ nữa, về đề tài nên chọn thật nhiều truyện cổ tích, kiểu như 'Tin đâu như sét đánh ngang/ Ông Bụt hiện xuống cả làng ra xem', hoặc 'Từ nay đời cứ lên tiên/ Ủy ban xuống lệnh phát tiền cho dân', vân vân.
- Thôi, tóm lại bạn có vào được vòng sau không?
- Quan trọng gì đâu. Nếu không được có khi còn hay hơn, em sẽ đi xuất khẩu sang EU. Vừa rồi EU bãi bỏ lệnh cấm nhập 'nhuyễn thể hai mảnh' rồi. Quan trọng nhất là trước khi đi đừng có ốm, kẻo người ta kiểm tra lại thấy dư lượng kháng sinh.
- Bạn sang EU làm gì?
- Để về có chuyện mà kể cho lớp đàn em đang ngưỡng mộ. Để nói với những cái đầu bảo thủ tại những kinh đô điện ảnh lớn thế giới rằng, phim họ thiếu tính giáo dục và hay bị tẩy chay là vì họ không chịu làm những bộ phim kiểu ngày xửa ngày xưa...
- Thế theo bạn ai sẽ xem những loại phim kiểu 'ngày xửa ngày xưa'?
- Thế hệ bê còng.
Ngải Nhi (thực hiện)