Kinh Đời
Bị bạn bè chê cười, cậu bé 14 tuổi vẫn ngày ngày đi nhặt rác cùng bà - Ngọc Mai
Mới đây chương trình Walk together của đài KBS Hàn Quốc đã chia sẻ câu chuyện về cậu bé Jae-ho 14 tuổi sống ở Changwon cùng bà. Họ dựa vào nghề nhặt rác thải để trang trải cuộc sống. Mặc dù không có nhiều tiền, nhưng tình cảm của hai bà cháu đặc biệt sâu sắc.
Cha Jae-ho mất trong một tai nạn xe hơi. Khi Jae-ho được 3 tháng tuổi, mẹ em bỏ đi và định gửi cậu bé đến trại trẻ mồ côi. Bà nội biết chuyện đã quyết định đón cháu trai về chăm sóc, nuôi dưỡng. Bà kéo chiếc xe hạng nặng để nhặt rác thải tái chế, mỗi ngày chỉ kiếm được 5000 won (khoảng 100.000 đồng).
Bà nội ngày càng già yếu, vì không có kỹ năng khác, bà chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc để kiếm tiền sinh hoạt cho gia đình. Mong muốn đơn giản của bà là tiết kiệm đủ tiền để Jae-ho đi học đại học. Mặc dù phải làm việc vất vả, đi sớm về muộn nhưng khi nhìn thấy cháu trai khôn lớn mỗi ngày, trong lòng bà lại đầy ắp hy vọng.
Mặc dù Jae-ho đang ở tuổi dậy thì nhưng cậu bé không hề nổi loạn, nghịch ngợm, thay đổi tính cách mà rất tình cảm. Cậu bé thường đi nhặt rác cùng bà. Ngay cả trong những ngày lễ, cậu cũng không đòi hỏi bà mua đồ chơi, quần áo đắt tiền. Ở trường nhiều bạn thấy cậu đi nhặt rác, tỏ ra khinh thường và nói “không muốn chơi với những đứa trẻ nhặt rác”. Tuy vậy, Jae-ho cũng không bị ảnh hưởng bởi điều này. Cậu nói “Họ không xứng đáng là bạn thì kệ họ đi”.
Khi biết chuyện, bà Jae-ho tự trách vì nghĩ công việc của mình đã ảnh hưởng tới cháu trai. Có khi bà còn nói dối Jae-ho là đến thăm người quen ở viện dưỡng lão để ra ngoài nhặt rác. Cậu bé biết chuyện nên nhất quyết đi cùng bà để san sẻ công việc.
Nhìn thấy tình cảnh của hai bà cháu, những người hàng xóm cũng muốn giúp đỡ. Thi thoảng họ để những chai nhựa hoặc đồ tái chế ở ngã tư để hai bà cháu Jae-ho nhặt về.
Jae-ho muốn mua nhiều thứ, đặc biệt là một chiếc máy trợ thính cho bà. Cậu bé thử đến cửa hàng và hỏi mới biết máy trợ thính có giá khoảng 100.000 won (khoảng 2 triệu đồng) nên rất buồn vì không đủ tiền mua.
Jae-ho có vẻ ngoài rất ấm áp, nhưng sự ra đi của cha mẹ đã để lại nỗi tổn thương lớn trong lòng em. Đôi khi cậu bé cũng được tư vấn tâm lý tại trường. Đối với Jae-ho bây giờ, bà là người quan trọng nhất. Cậu bé mong muốn mình mau trưởng thành để đền đáp cho bà những điều tốt đẹp. TL chuyen
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Bị bạn bè chê cười, cậu bé 14 tuổi vẫn ngày ngày đi nhặt rác cùng bà - Ngọc Mai
Mới đây chương trình Walk together của đài KBS Hàn Quốc đã chia sẻ câu chuyện về cậu bé Jae-ho 14 tuổi sống ở Changwon cùng bà. Họ dựa vào nghề nhặt rác thải để trang trải cuộc sống. Mặc dù không có nhiều tiền, nhưng tình cảm của hai bà cháu đặc biệt sâu sắc.
Cha Jae-ho mất trong một tai nạn xe hơi. Khi Jae-ho được 3 tháng tuổi, mẹ em bỏ đi và định gửi cậu bé đến trại trẻ mồ côi. Bà nội biết chuyện đã quyết định đón cháu trai về chăm sóc, nuôi dưỡng. Bà kéo chiếc xe hạng nặng để nhặt rác thải tái chế, mỗi ngày chỉ kiếm được 5000 won (khoảng 100.000 đồng).
Bà nội ngày càng già yếu, vì không có kỹ năng khác, bà chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc để kiếm tiền sinh hoạt cho gia đình. Mong muốn đơn giản của bà là tiết kiệm đủ tiền để Jae-ho đi học đại học. Mặc dù phải làm việc vất vả, đi sớm về muộn nhưng khi nhìn thấy cháu trai khôn lớn mỗi ngày, trong lòng bà lại đầy ắp hy vọng.
Mặc dù Jae-ho đang ở tuổi dậy thì nhưng cậu bé không hề nổi loạn, nghịch ngợm, thay đổi tính cách mà rất tình cảm. Cậu bé thường đi nhặt rác cùng bà. Ngay cả trong những ngày lễ, cậu cũng không đòi hỏi bà mua đồ chơi, quần áo đắt tiền. Ở trường nhiều bạn thấy cậu đi nhặt rác, tỏ ra khinh thường và nói “không muốn chơi với những đứa trẻ nhặt rác”. Tuy vậy, Jae-ho cũng không bị ảnh hưởng bởi điều này. Cậu nói “Họ không xứng đáng là bạn thì kệ họ đi”.
Khi biết chuyện, bà Jae-ho tự trách vì nghĩ công việc của mình đã ảnh hưởng tới cháu trai. Có khi bà còn nói dối Jae-ho là đến thăm người quen ở viện dưỡng lão để ra ngoài nhặt rác. Cậu bé biết chuyện nên nhất quyết đi cùng bà để san sẻ công việc.
Nhìn thấy tình cảnh của hai bà cháu, những người hàng xóm cũng muốn giúp đỡ. Thi thoảng họ để những chai nhựa hoặc đồ tái chế ở ngã tư để hai bà cháu Jae-ho nhặt về.
Jae-ho muốn mua nhiều thứ, đặc biệt là một chiếc máy trợ thính cho bà. Cậu bé thử đến cửa hàng và hỏi mới biết máy trợ thính có giá khoảng 100.000 won (khoảng 2 triệu đồng) nên rất buồn vì không đủ tiền mua.
Jae-ho có vẻ ngoài rất ấm áp, nhưng sự ra đi của cha mẹ đã để lại nỗi tổn thương lớn trong lòng em. Đôi khi cậu bé cũng được tư vấn tâm lý tại trường. Đối với Jae-ho bây giờ, bà là người quan trọng nhất. Cậu bé mong muốn mình mau trưởng thành để đền đáp cho bà những điều tốt đẹp. TL chuyen