Mỗi Ngày Một Chuyện

CHUYỆN NGOÀI BIỂN - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Trong cách nghĩ, cách nhìn của bà Võ và cậu thanh niên 21 tuổi, không phải là chín chắn, vị tha, hay vv...khác, mà nó như sự chấp nhận tuyệt vọng, muốn làm việc để quên đi nỗi khổ hận bao trùm.


CHUYỆN NGOÀI BIỂN   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Đầu thập niên 80 thế kỷ trước, tức là 5 năm sau cuộc đổi đời bi thảm 30- 4 -1975, bà họ Võ cùng hẻm X, đối diện Nhà thờ Ba Chuông, với gia đình chị tôi, dẫn cậu con trai duy nhất ra đi vượt biên. 

Bấy giờ bà đã 44 tuổi, con trai 16 tuổi. Sống trong không khí ngột ngạt của thành phố sau chiến tranh, bà Võ nguyên là một công chức nhỏ ở quận Tân Bình thuộc chế độ cũ. 

Chuyến đi được tổ chức gần như công khai, khởi hành ngay tại bờ sông Saigon, Bến Phạm Thế Hiển, nghe nói thế. 2 mẹ con tốn cả chục cây vàng, tức 10 lạng vàng y 24 ca ra. 

Trước khi đi, bà có kín đáo tặng cho hàng xóm láng giềng những quần áo, đồ gia dụng trong nhà, vì thời đó cuộc sống vô cùng khó khăn cả về tinh thần lẫn vật chất. 

 

Mấy ngày sau, tôi nghe trong xóm nói nhỏ cho nhau nghe, mà không biết từ đâu, rằng ghe máy lớn chở gần 100 người trong đó có mẹ con bà Võ bị hải tặc cướp bóc hãm hại tàn khốc. 

Đau khổ nhất là mẹ con bà Võ bị bọn cướp biển đó còng chân chung trên sàn tàu của chúng, rồi bà bị chúng thay phiên hãm hiếp trước mặt cậu bé đang ở tuổi thiếu niên trong trắng. 

Hậu quả là cậu bé ngất xỉu đi, chúng ném mẹ con bà Võ qua ghe máy của đoàn vượt biên, bắt đi mấy cô còn trẻ đẹp, để mãi tới sau này, gia đình các cô cũng chẳng có tin tức nữa. 

Rồi đoàn người vượt biên khốn khổ đó cũng tới được trại tị nạn Thái Lan, là một trại đông nhất, phức tạp nhất, nhưng cũng dễ liên lạc nhất. Bà Võ đã thư về cho anh chị em nhà bà, có đoạn tả cả 2 mẹ con đều nhập bệnh viện ngay khi tới được trại tị nạn. 

Vì cuộc sống của con bà và chính bà, bà Võ phải quên đi, xoá đi tất cả những hình ảnh khốn nạn quãng thời gian qua. 

Song nghịch cảnh như một vết thương vừa lớn, vừa sâu hoắm vào cuộc đời vốn bình dị của bà lâu nay. 

Vết thương mà cũng là vết nhục trầm kha nhất ở đời, nên bà Võ sống trong hoang tưởng sợ hãi, còn cậu bé bị ám ảnh những bi thương, tàn nhẫn, đã có ý định rời bỏ cuộc sống. 

Biết được ý định của con trai 16 tuổi, cái tuổi đầy hoa mộng nếu như không bị đảo lộn hoàn cảnh yên lành của mẹ con bà . 

 

Ở trại tị nạn Thái một năm, tình trạng hỗn mang của mẹ con bà chỉ lắng đi một chút thôi, lúc nào ngày cũng như đêm, mẹ con bà cứ như những người ngồi trên bờ vực thẳm.

Một phái đoàn y tế quốc  tế, đã nghiên cứu từng "cas", mẹ con bà Võ được vô Mỹ tị nạn. 

Ngay khi đến Hoa Kỳ, nhà thờ ở một tiểu bang Trung bắc Mỹ đã nhận  bảo trợ cho mẹ con bà Võ. 

Phải 5 năm sau, cậu bé 16 tuổi kia tới tuổi trưởng thành 21 tuổi. Bà Võ đã đi làm ở một sở xã hội được vài năm. 

Tạm thời mẹ con bà Võ ổn định trong cái thế bắt buộc tự nhiên, nhưng cũng từ đó, những suy nghĩ riêng tư về cuộc sống ở đời cũng  có vẻ nhân nhượng, nhẫn nhịn hơn. 

Trong cách nghĩ, cách nhìn  của bà Võ và cậu thanh niên 21 tuổi, không phải là chín chắn, vị tha, hay vv...khác, mà nó như sự chấp nhận tuyệt vọng, muốn làm việc để quên đi nỗi khổ hận bao trùm.

Đồng thời muốn để Thượng Đế tối cao, tối đại thấy được sự cố gắng vượt bực của những người bất hạnh trước đấng tạo dựng ra mình. 

Có lẽ giai đoạn này, còn khổ hơn giai đoạn mẹ con bà Võ bị hải tặc làm nhơ nhớp, bẽ bàng lẽ sống vốn an bình của họ . 

Là bởi vì, bà Võ và con bà đã thấy được hết những buồn chán xót xa của loài người dù thông minh, trí tuệ, hay ngu dốt, dại khờ ...

 

Cậu thanh niên 21 tuổi định xin vô một chủng viện, nhưng cha xứ đã lặng yên, khuyên cậu không nên đi tu để lấp nỗi bi phẫn, mà cần đón nhận niềm hoan lạc trước khi đóng khung cuộc đời, vào nhiều khó khăn hơn ở chủng viện. 

Bởi vì nếu không có tâm tư trong sáng lạc quan, thì không thể hiện được tình yêu Thiên chúa và con người trọn vẹn thánh thiện. 

5 năm sau nữa, cậu thanh  niên đã 26 tuổi, tốt nghiệp kỹ sư công nghệ gì đó, rồi xin được việc làm. Ngó lại thời gian 10 năm trước, cậu rùng mình, lại sợ hãi đi tìm mẹ, dù mẹ cậu vẫn đang ở trong nhà với cậu, vẫn đi làm, và đi lễ nhà thờ. 

Mẹ cậu cũng mới 54 tuổi, chưa đến nỗi già lắm, 2 mẹ con không dám ở riêng, vì luôn sợ bất trắc xẩy ra cho mỗi người . 

Cuối cùng, năm nay cậu 53 tuổi rồi, mẹ cậu đang ở tuổi 81, cậu dụt dè xin mẹ cùng đi Thái Lan để làm đám cưới với một cô nhân viên cùng sở,là người Thái Lan. 

Ô hay, 2 chữ Thái Lan như một nghiệp chướng theo đuổi mẹ con bà Võ. 

 

Trong buổi tiệc cưới ở nhà cô dâu, bà Võ đi quanh phòng khách ngắm những bức hình treo trên tường, bỗng bà hoa cả mắt, muốn té, bà thấy một bức ảnh lớn chụp chiếc tàu sắt loang lổ đang chạy giữa biển khơi, chẳng biết ở nơi nào.

Nhưng bà Võ linh cảm thấy như là chiếc tàu khốn nạn mẹ con bà phải chịu đựng cách đây 37 năm. 

Chưa kịp bình tĩnh lại, thì một giọng nói lơ lớ Thái từ bà mẹ cô dâu thốt lên: 

"Chào bà, nghe con gái tôi nói cậu Võ là người Việt Nam, tôi mừng quá!" 

Thiếu đường bà Võ ngã gục xuống nền nhà luôn...

Cho tới khi bà Võ tỉnh hẳn, mới hay mẹ cô dâu là một trong số mấy cô bị hải tặc bắt đi năm 1980 xa xưa. 

Bà Võ và con trai 53 tuổi mới cưới vợ, tưởng đã thoát được quá khứ hành hạ, nào ngờ tới cuối cuộc đời vẫn sống trong thảng thốt, âu lo...

Tại sao Thượng Đế vẫn bắt thế nhân phải nhìn vào sự thật, như một an bài thách thức ? Hãy thử cầu nguyện cho tâm hồn được thanh thản xem sao, chắc chắn mọi sự cũng sẽ bình thường thôi...

 

            CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

CHUYỆN NGOÀI BIỂN - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Trong cách nghĩ, cách nhìn của bà Võ và cậu thanh niên 21 tuổi, không phải là chín chắn, vị tha, hay vv...khác, mà nó như sự chấp nhận tuyệt vọng, muốn làm việc để quên đi nỗi khổ hận bao trùm.


CHUYỆN NGOÀI BIỂN   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Đầu thập niên 80 thế kỷ trước, tức là 5 năm sau cuộc đổi đời bi thảm 30- 4 -1975, bà họ Võ cùng hẻm X, đối diện Nhà thờ Ba Chuông, với gia đình chị tôi, dẫn cậu con trai duy nhất ra đi vượt biên. 

Bấy giờ bà đã 44 tuổi, con trai 16 tuổi. Sống trong không khí ngột ngạt của thành phố sau chiến tranh, bà Võ nguyên là một công chức nhỏ ở quận Tân Bình thuộc chế độ cũ. 

Chuyến đi được tổ chức gần như công khai, khởi hành ngay tại bờ sông Saigon, Bến Phạm Thế Hiển, nghe nói thế. 2 mẹ con tốn cả chục cây vàng, tức 10 lạng vàng y 24 ca ra. 

Trước khi đi, bà có kín đáo tặng cho hàng xóm láng giềng những quần áo, đồ gia dụng trong nhà, vì thời đó cuộc sống vô cùng khó khăn cả về tinh thần lẫn vật chất. 

 

Mấy ngày sau, tôi nghe trong xóm nói nhỏ cho nhau nghe, mà không biết từ đâu, rằng ghe máy lớn chở gần 100 người trong đó có mẹ con bà Võ bị hải tặc cướp bóc hãm hại tàn khốc. 

Đau khổ nhất là mẹ con bà Võ bị bọn cướp biển đó còng chân chung trên sàn tàu của chúng, rồi bà bị chúng thay phiên hãm hiếp trước mặt cậu bé đang ở tuổi thiếu niên trong trắng. 

Hậu quả là cậu bé ngất xỉu đi, chúng ném mẹ con bà Võ qua ghe máy của đoàn vượt biên, bắt đi mấy cô còn trẻ đẹp, để mãi tới sau này, gia đình các cô cũng chẳng có tin tức nữa. 

Rồi đoàn người vượt biên khốn khổ đó cũng tới được trại tị nạn Thái Lan, là một trại đông nhất, phức tạp nhất, nhưng cũng dễ liên lạc nhất. Bà Võ đã thư về cho anh chị em nhà bà, có đoạn tả cả 2 mẹ con đều nhập bệnh viện ngay khi tới được trại tị nạn. 

Vì cuộc sống của con bà và chính bà, bà Võ phải quên đi, xoá đi tất cả những hình ảnh khốn nạn quãng thời gian qua. 

Song nghịch cảnh như một vết thương vừa lớn, vừa sâu hoắm vào cuộc đời vốn bình dị của bà lâu nay. 

Vết thương mà cũng là vết nhục trầm kha nhất ở đời, nên bà Võ sống trong hoang tưởng sợ hãi, còn cậu bé bị ám ảnh những bi thương, tàn nhẫn, đã có ý định rời bỏ cuộc sống. 

Biết được ý định của con trai 16 tuổi, cái tuổi đầy hoa mộng nếu như không bị đảo lộn hoàn cảnh yên lành của mẹ con bà . 

 

Ở trại tị nạn Thái một năm, tình trạng hỗn mang của mẹ con bà chỉ lắng đi một chút thôi, lúc nào ngày cũng như đêm, mẹ con bà cứ như những người ngồi trên bờ vực thẳm.

Một phái đoàn y tế quốc  tế, đã nghiên cứu từng "cas", mẹ con bà Võ được vô Mỹ tị nạn. 

Ngay khi đến Hoa Kỳ, nhà thờ ở một tiểu bang Trung bắc Mỹ đã nhận  bảo trợ cho mẹ con bà Võ. 

Phải 5 năm sau, cậu bé 16 tuổi kia tới tuổi trưởng thành 21 tuổi. Bà Võ đã đi làm ở một sở xã hội được vài năm. 

Tạm thời mẹ con bà Võ ổn định trong cái thế bắt buộc tự nhiên, nhưng cũng từ đó, những suy nghĩ riêng tư về cuộc sống ở đời cũng  có vẻ nhân nhượng, nhẫn nhịn hơn. 

Trong cách nghĩ, cách nhìn  của bà Võ và cậu thanh niên 21 tuổi, không phải là chín chắn, vị tha, hay vv...khác, mà nó như sự chấp nhận tuyệt vọng, muốn làm việc để quên đi nỗi khổ hận bao trùm.

Đồng thời muốn để Thượng Đế tối cao, tối đại thấy được sự cố gắng vượt bực của những người bất hạnh trước đấng tạo dựng ra mình. 

Có lẽ giai đoạn này, còn khổ hơn giai đoạn mẹ con bà Võ bị hải tặc làm nhơ nhớp, bẽ bàng lẽ sống vốn an bình của họ . 

Là bởi vì, bà Võ và con bà đã thấy được hết những buồn chán xót xa của loài người dù thông minh, trí tuệ, hay ngu dốt, dại khờ ...

 

Cậu thanh niên 21 tuổi định xin vô một chủng viện, nhưng cha xứ đã lặng yên, khuyên cậu không nên đi tu để lấp nỗi bi phẫn, mà cần đón nhận niềm hoan lạc trước khi đóng khung cuộc đời, vào nhiều khó khăn hơn ở chủng viện. 

Bởi vì nếu không có tâm tư trong sáng lạc quan, thì không thể hiện được tình yêu Thiên chúa và con người trọn vẹn thánh thiện. 

5 năm sau nữa, cậu thanh  niên đã 26 tuổi, tốt nghiệp kỹ sư công nghệ gì đó, rồi xin được việc làm. Ngó lại thời gian 10 năm trước, cậu rùng mình, lại sợ hãi đi tìm mẹ, dù mẹ cậu vẫn đang ở trong nhà với cậu, vẫn đi làm, và đi lễ nhà thờ. 

Mẹ cậu cũng mới 54 tuổi, chưa đến nỗi già lắm, 2 mẹ con không dám ở riêng, vì luôn sợ bất trắc xẩy ra cho mỗi người . 

Cuối cùng, năm nay cậu 53 tuổi rồi, mẹ cậu đang ở tuổi 81, cậu dụt dè xin mẹ cùng đi Thái Lan để làm đám cưới với một cô nhân viên cùng sở,là người Thái Lan. 

Ô hay, 2 chữ Thái Lan như một nghiệp chướng theo đuổi mẹ con bà Võ. 

 

Trong buổi tiệc cưới ở nhà cô dâu, bà Võ đi quanh phòng khách ngắm những bức hình treo trên tường, bỗng bà hoa cả mắt, muốn té, bà thấy một bức ảnh lớn chụp chiếc tàu sắt loang lổ đang chạy giữa biển khơi, chẳng biết ở nơi nào.

Nhưng bà Võ linh cảm thấy như là chiếc tàu khốn nạn mẹ con bà phải chịu đựng cách đây 37 năm. 

Chưa kịp bình tĩnh lại, thì một giọng nói lơ lớ Thái từ bà mẹ cô dâu thốt lên: 

"Chào bà, nghe con gái tôi nói cậu Võ là người Việt Nam, tôi mừng quá!" 

Thiếu đường bà Võ ngã gục xuống nền nhà luôn...

Cho tới khi bà Võ tỉnh hẳn, mới hay mẹ cô dâu là một trong số mấy cô bị hải tặc bắt đi năm 1980 xa xưa. 

Bà Võ và con trai 53 tuổi mới cưới vợ, tưởng đã thoát được quá khứ hành hạ, nào ngờ tới cuối cuộc đời vẫn sống trong thảng thốt, âu lo...

Tại sao Thượng Đế vẫn bắt thế nhân phải nhìn vào sự thật, như một an bài thách thức ? Hãy thử cầu nguyện cho tâm hồn được thanh thản xem sao, chắc chắn mọi sự cũng sẽ bình thường thôi...

 

            CAO MỴ NHÂN (HNPD)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm