Kinh Khổ
Đồ chơi tình dục!
- Ai cho anh bán những thứ này. Cửa hàng của anh, tôi biết, làm đại lý bán bao cao su, tại sao anh lại bán cả đồ chơi tình dục?
Nó cười nhăn nhở rất đểu, vừa cười, vừa nói:
- Anh ơi, bao cao su, nói thật, chỉ phát không, còn đồ chơi tình dục bây giờ là nhu cầu, cả trẻ lẫn già, họ đến đây toàn hỏi thứ ấy thôi.
- Anh chứng minh đi! Tôi biết thứ ấy chỉ toàn bọn trẻ thừa tiền, con nhà giàu, lũ “ngáo đá” …chúng tụ tập rồi lấy thứ đó ra làm những trò mất dạy, chứ người già ai ham hố…
- Anh lầm! Tôi vừa bán cho ông giáo sư T… mấy cái rồi. Không phải ông ấy mua loại thường đâu mà yêu cầu loại xịn, thật chất lượng. Ghê không!
- Anh nói đúng chứ !
- Tôi thề !
Tôi làm công an phụ trách an ninh,, trật tự khu phố này. Tôi biết ông T… Ông ta là một giáo sư khả kính, có đạo đức. Một người già, khi tôi mới về đây, kể: “… Ông giáo sư T… gần năm mươi tuổi mới lấy vợ. Vợ ,chồng chỉ được một mụn con gái, lại không may bị thiểu năng trí tuệ. Đã khổ! Trời lại không thương, để vợ ông ấy “đi “ vì ung thư…Ông cứ ở vậy chăm con …”.
Bây giờ người con gái bị thiểu năng trí tuệ tuổi hơn hai mươi, phổng phao về thân thể, đặc biệt nét mặt tròn, trông xinh. Ấy vậy, chân tay lành lặn mà con gái của ông vẫn không biết tắm rửa, kể cả vệ sinh riêng, ông giáo sư phải làm thay. Mấy lần tôi đến nhà ông giáo sư, chứng kiến cô gái gào thét, cào cấu, ông giáo sư vẫn chịu đựng, vỗ về. Nhìn cảnh ấy, tôi thương lẫn kính trọng ông.
Thế mà… nay nghe ông ấy mua đồ chơi tình dục! còn yêu cầu phải hướng dẫn thật cụ thể, làm sao tạo được sự hưng phấn triệt để cho người phụ nữ!!!
Tôi tin thằng bán bao cao su không nói láo.Vậy, ông giáo sư mua cái của nợ ấy để làm gì? Đã hơn bảy mươi, sức vóc thế kia còn gì ham hố! Mà tôi cũng thấy ,ông ấy có bồ đâu! Vậy ông ấy mua… hay là… thôi đúng rồi! Xã hội này, nhiều chuyện phi đạo đức, có những chuyện “động trời”, bất chấp cả luân thường, đạo lý. Chỉ có thể là như thế, chứ không đâu mua mấy thứ ấy về làm gì!!!
Té ra ông ta khoác bên ngoài một trí thức đạo mạo, nhưng bên trong là một con quỷ. Ông ta đang thực hiện một tội ác, không đúng nhân cách của một người bình thường, chứ đừng nói là “Giáo sư”. Tôi phải yêu cầu ông ta chấm dứt ngay, không thể để chuyện này kéo dài thêm. Hơn nữa, nếu đây là chuyện đúng như tôi suy luận, cần phải làm hết sức tế nhị, không nên để lan rộng, càng ít người biết, càng tốt.
Tôi bí mật mời ông đến để nói chuyện.
Ông giáo sư T…nhìn tôi, sững sờ:
- Thế là anh biết hết cả rồi! Đúng, tôi mua những thứ đó để cho con gái tôi…
Tôi nhìn ông ta. Trước mặt tôi, ông ta không phải là con người nữa mà là mà là một hình ảnh méo mó, ghê sợ. Tôi nói căm giận:
- Tôi kinh tởm ông. Ông có biết nếu chuyện này lộ ra, lan rộng ngoài xã hội thì người ta sẽ nhìn ông như thế nào, những thế hệ sinh viên ông đã dạy, có còn coi trọng ông nữa không ? Mà tại sao ông đang tâm làm những việc như thế với con gái ông, một cô gái bị thiểu năng trí tuệ…
- Không! Anh đừng nói những lời như vậy đối với tôi. Tôi biết chứ. Anh nhìn đây - Ông giáo sư đứng dậy, kéo áo lên cho tôi xem. Lưng, ngực của ông đầy những vết xước chằng chịt, có cả những vết xước mới đây, rỉ máu. Ông nói tiếp – Anh nhìn rõ chưa! Con gái tôi làm đấy. Khổ lắm anh ạ! Nó bị thiểu năng trí tuệ, nhưng vẫn là một cô gái, đến tuổi dậy thì, sinh lý cũng phát triển như những người con gái khác. Mà hình như… càng thiểu năng trí tuệ, khi đến tuổi dậy thì, có kinh, đúng kỳ trứng rụng, sinh lý đòi hỏi càng mạnh, con gái tôi không còn kiểm soát được.
- Thế thì ông phải đưa con gái ông vào trại tâm thần hoặc đi bệnh viên để chữa trị chứ! Chứ ai lại…
Ông giáo sư nói nghẹn ngào:
- Nếu tôi đưa con gái tôi vào trại tâm thần, bác sỹ lại vô tâm, những người ở xung quanh có thương nó không? Có hành hạ nó không? Còn ở bệnh viện, tôi lại càng sợ hơn. Biết đâu có những bác sỹ đạo đức tồi, lợi dụng việc nó vô thức, để làm bậy. Báo chí nói nhiều vụ như thế này rồi. Nó bị làm sao, tôi không thể sống được. Vì thế, tôi buộc phải làm những việc mình không muốn để con gái tôi không phá phách, cào cấu…Tôi sợ xã hội mình đang sống lắm rồi, anh ơi! – Ông khóc.
Trần Kỳ Trung
(FB Trần Kỳ Trung)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Đi Ăn Ở Hà Nội" - by Đỗ Duy Ngọc / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Chỉ Có Ở Việt Nam" - by Ku Búa / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Việt Nam Tự Hào?" - by Trần Văn Giang (st).
- "Tôi Đã Thấy" - by Bác sĩ Trần Văn Minh / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Hành Nghề Mãi Dâm Tại Việt Nam" - by Thạch Đạt Lang / Trần Văn Giang (ghi lại)
Đồ chơi tình dục!
- Ai cho anh bán những thứ này. Cửa hàng của anh, tôi biết, làm đại lý bán bao cao su, tại sao anh lại bán cả đồ chơi tình dục?
Nó cười nhăn nhở rất đểu, vừa cười, vừa nói:
- Anh ơi, bao cao su, nói thật, chỉ phát không, còn đồ chơi tình dục bây giờ là nhu cầu, cả trẻ lẫn già, họ đến đây toàn hỏi thứ ấy thôi.
- Anh chứng minh đi! Tôi biết thứ ấy chỉ toàn bọn trẻ thừa tiền, con nhà giàu, lũ “ngáo đá” …chúng tụ tập rồi lấy thứ đó ra làm những trò mất dạy, chứ người già ai ham hố…
- Anh lầm! Tôi vừa bán cho ông giáo sư T… mấy cái rồi. Không phải ông ấy mua loại thường đâu mà yêu cầu loại xịn, thật chất lượng. Ghê không!
- Anh nói đúng chứ !
- Tôi thề !
Tôi làm công an phụ trách an ninh,, trật tự khu phố này. Tôi biết ông T… Ông ta là một giáo sư khả kính, có đạo đức. Một người già, khi tôi mới về đây, kể: “… Ông giáo sư T… gần năm mươi tuổi mới lấy vợ. Vợ ,chồng chỉ được một mụn con gái, lại không may bị thiểu năng trí tuệ. Đã khổ! Trời lại không thương, để vợ ông ấy “đi “ vì ung thư…Ông cứ ở vậy chăm con …”.
Bây giờ người con gái bị thiểu năng trí tuệ tuổi hơn hai mươi, phổng phao về thân thể, đặc biệt nét mặt tròn, trông xinh. Ấy vậy, chân tay lành lặn mà con gái của ông vẫn không biết tắm rửa, kể cả vệ sinh riêng, ông giáo sư phải làm thay. Mấy lần tôi đến nhà ông giáo sư, chứng kiến cô gái gào thét, cào cấu, ông giáo sư vẫn chịu đựng, vỗ về. Nhìn cảnh ấy, tôi thương lẫn kính trọng ông.
Thế mà… nay nghe ông ấy mua đồ chơi tình dục! còn yêu cầu phải hướng dẫn thật cụ thể, làm sao tạo được sự hưng phấn triệt để cho người phụ nữ!!!
Tôi tin thằng bán bao cao su không nói láo.Vậy, ông giáo sư mua cái của nợ ấy để làm gì? Đã hơn bảy mươi, sức vóc thế kia còn gì ham hố! Mà tôi cũng thấy ,ông ấy có bồ đâu! Vậy ông ấy mua… hay là… thôi đúng rồi! Xã hội này, nhiều chuyện phi đạo đức, có những chuyện “động trời”, bất chấp cả luân thường, đạo lý. Chỉ có thể là như thế, chứ không đâu mua mấy thứ ấy về làm gì!!!
Té ra ông ta khoác bên ngoài một trí thức đạo mạo, nhưng bên trong là một con quỷ. Ông ta đang thực hiện một tội ác, không đúng nhân cách của một người bình thường, chứ đừng nói là “Giáo sư”. Tôi phải yêu cầu ông ta chấm dứt ngay, không thể để chuyện này kéo dài thêm. Hơn nữa, nếu đây là chuyện đúng như tôi suy luận, cần phải làm hết sức tế nhị, không nên để lan rộng, càng ít người biết, càng tốt.
Tôi bí mật mời ông đến để nói chuyện.
Ông giáo sư T…nhìn tôi, sững sờ:
- Thế là anh biết hết cả rồi! Đúng, tôi mua những thứ đó để cho con gái tôi…
Tôi nhìn ông ta. Trước mặt tôi, ông ta không phải là con người nữa mà là mà là một hình ảnh méo mó, ghê sợ. Tôi nói căm giận:
- Tôi kinh tởm ông. Ông có biết nếu chuyện này lộ ra, lan rộng ngoài xã hội thì người ta sẽ nhìn ông như thế nào, những thế hệ sinh viên ông đã dạy, có còn coi trọng ông nữa không ? Mà tại sao ông đang tâm làm những việc như thế với con gái ông, một cô gái bị thiểu năng trí tuệ…
- Không! Anh đừng nói những lời như vậy đối với tôi. Tôi biết chứ. Anh nhìn đây - Ông giáo sư đứng dậy, kéo áo lên cho tôi xem. Lưng, ngực của ông đầy những vết xước chằng chịt, có cả những vết xước mới đây, rỉ máu. Ông nói tiếp – Anh nhìn rõ chưa! Con gái tôi làm đấy. Khổ lắm anh ạ! Nó bị thiểu năng trí tuệ, nhưng vẫn là một cô gái, đến tuổi dậy thì, sinh lý cũng phát triển như những người con gái khác. Mà hình như… càng thiểu năng trí tuệ, khi đến tuổi dậy thì, có kinh, đúng kỳ trứng rụng, sinh lý đòi hỏi càng mạnh, con gái tôi không còn kiểm soát được.
- Thế thì ông phải đưa con gái ông vào trại tâm thần hoặc đi bệnh viên để chữa trị chứ! Chứ ai lại…
Ông giáo sư nói nghẹn ngào:
- Nếu tôi đưa con gái tôi vào trại tâm thần, bác sỹ lại vô tâm, những người ở xung quanh có thương nó không? Có hành hạ nó không? Còn ở bệnh viện, tôi lại càng sợ hơn. Biết đâu có những bác sỹ đạo đức tồi, lợi dụng việc nó vô thức, để làm bậy. Báo chí nói nhiều vụ như thế này rồi. Nó bị làm sao, tôi không thể sống được. Vì thế, tôi buộc phải làm những việc mình không muốn để con gái tôi không phá phách, cào cấu…Tôi sợ xã hội mình đang sống lắm rồi, anh ơi! – Ông khóc.
Trần Kỳ Trung
(FB Trần Kỳ Trung)