Truyện Ngắn & Phóng Sự

Đời Sĩ Quan Tiền Sát Pháo Binh: Vào Chiến Khu Dương Minh Châu.

(Lên Tây Ninh và làm Tiền Sát Pháo Binh cho Tiểu Đoàn 2/9 của Đại Úy Lê Nguyên Vỹ, vào Chiến Khu Dương Minh Châu, rồi vào Katum và làm Sĩ Quan

 

(Lên Tây Ninh và làm Tiền Sát Pháo Binh cho Tiểu Đoàn 2/9 của Đại Úy Lê Nguyên Vỹ, vào Chiến Khu Dương Minh Châu, rồi vào Katum và làm Sĩ Quan Tiền Sát dài hạn cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân của Đại Úy Nguyễn văn Đương)

Về tới Tiểu Đoàn 5 Pháo Binh là chúng tôi lại trở lại với Trung Đội 2 B của Thiếu Uý Chính để mấy hôm sau, cùng đi Tây Ninh, tới nơi chúng tôi được cho ở trong một phần của cái lầu 2 của một cái bâtiment nằm trong một góc sân của tòa Tỉnh Tây Ninh. Tòa Tỉnh này nằm trên một ngọn đồi và lúc đó Tỉnh Trưởng Tây Ninh là Thiếu Tướng (Cao Đài) Lê văn Tất. Hai khẩu đại bác 105 của chúng tôi cũng được cho nằm ngay trong vòng rào của tòa Tỉnh.

Lầu 2 của cái bâtiment kế cận thì đã dành cho Bộ Chỉ Huy của Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân với Đại Uý Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn văn Đương, Đại Úy Tiểu Đoàn Phó, mấy vị Thiếu Uý, cùng mấy người trong ban Cố vấn Mỹ.

Từ đó tôi được chỉ định làm tiền sát viên cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân. Cùng với tiểu đoàn này, tôi thường vào làng Thanh Điền, nói đúng ra là vào mấy khu rừng thuộc làng Thanh Điền, hoặc hành quân quanh chân núi Bà Đen, vào Suối Vàng ở bên trái núi này nếu đi từ Tỉnh lên hay là vào Suối Đá ở bên phải. Như vậy là năm đó, năm 1964, tôi đã ra vào Suối Vàng cũng như Suối Đá nhiều lần.
http://www.daveberryphotography.com/images/fullimages/vietnam/arvn_radioman.jpg
Trong năm đó, có một lần tôi được chỉ định đi theo Tiểu Đoàn 2/9 của Đại Uý Lê Nguyên Vỹ. Tôi còn nhớ là lần đó chúng tôi được lệnh cho lính mang theo lương thực cho 4 ngày hành quân, nhưng sĩ quan chúng tôi biết là cuộc hành quân chỉ kéo dài có 2 ngày thôi. Lần đó Sư Đoàn 5 Bộ Binh tung vào Chiến khu Dương Minh Châu của Việt Cộng một Chiến Đoàn với Chiến Đoàn Trưởng là Trung Tá Nguyễn văn Chuyên, Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 8 Bộ Binh.

Đến hôm thứ hai, chúng tôi bắt được một tên lính địch, hắn khai là Cố Vấn Trung Cộng nên đáng lẽ là cuối hôm đó chúng tôi trở ra nhưng vì tên Cố Vấn Trung Cộng này nên lại phải tiếp tục đi nữa. Đến ngày thứ 5 thì trên nguyên tắc là hết lương thực, nhất là ở cái Chiến Khu Dương Minh Châu này thì khó kiếm ra một dòng suối nào để lấy nước uống. Hồi đó, quân đội Mỹ chưa ào ạt đổ vào Việt Nam nên chưa có nhiều trực thăng để có thể tiếp tế nước uống dễ dàng. Chúng tôi rất là khổ sở về vấn đề nước này, tụi Cố Vấn Mỹ đã phải lấy cả nước đọng trên bãi nước bùn rồi thả một viên thuốc lọc vào rồi uống.

Trưa hôm thứ 5 này, Đại Uý Vỹ nói với chúng tôi, mấy sĩ quan trong Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn là: "Từ bây giờ, các ông không được nói gì với mấy tên Cố Vấn đó nữa nhé! Nếu chúng có hỏi gì thì các ông cứ nói là không biết tiếng Mỹ cho tôi là xong.

Tôi nói lại ngay rằng: "Vừa thôi chứ đại úy, hôm qua nói chuyện ào ào được, mà hôm nay lại không biết tiếng Mỹ thì có ai tin được không!”. Đại Uý Vỹ nói là: “Nếu thế thì các ông cứ trả lời là không biết gì hết, muốn gì, cứ hỏi thẳng tôi đi, và từ nay các ông ăn chỗ khác để tôi cho tụi nó ăn cháo với "chao" cho chúng nó biết mùi. Chúng nó có hỏi thì tôi nói là các ông được lính các ông cho ăn rồi”.

- "Tôi thì dễ rồi, vì Toán Pháo Binh của chúng tôi vẫn ăn riêng mà, đại úy đừng lo!".

Sau đó chúng tôi tiến vào Katum, dân chúng ở đây đã chạy đi đâu hết cả rồi. Đây đúng là một làng của Việt Cộng, vì trong mấy cái quán và mấy căn nhà mà chúng tôi vào đều thấy có kẻ trên cách những khẩu hiệu như “Hãy cố gắng làm cháu ngoan Bác Hồ”. Do đó Trung Tá Chuyên đã lờ đi cho lính tha hồ mà lấy bánh trái của tụi nó để lại cũng như tha hồ mà… bắt gà, bắt heo… trong khi đó thì Đại Uý Vỹ lại hầm hầm cầm cái roi quất túi bụi vào mấy tên lính của ông khi chúng đang đuổi gà. Đến chỗ tôi đứng, ông vừa dơ roi lên thì…lại phải hạ roi xuống và nhìn tôi, lắc đầu. Người mà vừa rồi Đại Uý Vỹ định quất đó lại là Trung Tá Chuyên nhà ta.

Đại Uý Vỹ lắc đầu nói với tôi rằng: "Tụi nó vẫn còn lẻ tẻ bắn ra, không lo lục soát tiếp mà đã lo bắt gà rồi! Ông ấy (chỉ trung tá) mà còn làm thế thì tao còn chỉ huy thế đếch nào được nữa!".

Trận đó thành ra mất 6 ngày và chỉ bắt được một tên địch, cái tên mà nó khai là Cố Vấn Trung Cộng nhưng không biết có phải đúng thật là cố vấn Trung Cộng không, còn quân ta thì vô sự. Nhờ trận này, tôi gặp được Đại Úy Lê Nguyên Vỹ lần thứ nhất. Tôi còn gặp lại ông một lần nữa ở Bến Cát sau này khi ông làm Quận Trưởng ở đấy.

Về sau tôi nghe nói là về lại Bến Kéo rồi, đại úy cố vấn Mỹ làm tờ trình xong có đem lại cho Đại Uý Vỹ, nói là:

- Đại úy xem xem tôi báo cáo có được không?

- Cảm ơn đại úy, nhưng đó là việc của ông chứ đâu phải là việc của tôi.

- Xin đại úy cứ xem để biết là tôi nói có đúng không!

- Cái đó tôi không cần biết, tôi chỉ biết là tôi đã thi hành đúng những gì mà cấp trên của tôi ra lệnh thôi, còn báo cáo thế nào là tuỳ đại úy.

Thế là đại úy cố vấn Mỹ đành chịu thua.

Vài hôm sau đại úy cố vấn Mỹ lại nói với Đại Uý Vỹ rằng: "Ngày mai tôi đi phép, đại úycó muốn mua gì ở P.X. không, tôi sẽ mua cho đại úy".

- Cảm ơn đại úy, tôi không muốn mua gì cả!

- Thế đại úy có muốn một cái radio không?

- "Radio thì tôi đã có rồi" và Đại Uý Vỹ chỉ cái radio Ấp Chiến Lược đang để trên bàn: "Nó kia kìa".

- Không, tôi muốn nói là cái radio bỏ túi để mang theo khi hành quân kia.

- À! Như thế thì không được, vì chính tôi đã ra lệnh cho lính của tôi là trong lúc hành quân thì phải tuyệt đối giữ im lặng, không được mang radio theo để nghe, nếu tôi lại mang một cái theo thì còn chỉ huy ai được nữa.

- Đại úy có muốn mua rượu không, Johny Walker chẳng hạn.

- Cảm ơn đại úy không.

- Tôi thấy đại úy có uống ruợu mà!

- Phải, tôi có uống nhưng mà là thứ kia cơ. Ông chỉ chai rượu đế trên bàn.
http://nguyentin.tripod.com/vy.jpg

Đại úy cố vấn không dụ Đại Úy Vỹ gì được hôm đó, nhưng đến hôm về ông ta mang đưa cho Đại Uý Vỹ mấy bịch thuốc lá Malboro, Camel…và mời Đại Uý Vỹ chọn một thứ. Nhưng Đại Uý Vỹ chỉ cảm ơn và trả lại hết. Đại uý cố vấn nói: “Tôi biết là Đại Uý có hút thuốc mà sao đại úy lại không lấy cái nào vậy?”

- Phải, tôi có hút chứ, nhưng tôi hút huốc này này, và ông đưa ra một gói “quân tiếp vụ đen”

Câu chuyện tôi được nghe kể lại là như vậy, nhưng có thật hay không thì tôi không biết. Vị nào ở với Đại Úy Vỹ trong thời gian ấy xin cho biết là thế nào. Nhưng tôi xin nói rõ là câu chuyện khi còn đang hành quân ở Chiến Khu Dương Minh Châu thì có thật 100% vì chính tôi có mặt tại chỗ lúc đó.

2- Trung Đội 2/B kéo súng vào làng để yểm trợ cho C.I.D.G.

Thấm thoắt tôi đã đi với Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân trên Tây Ninh này được một năm. Tôi còn nhớ là hồi đó, sau vài lần tôi trổ tài gọi Trung Đội Pháo Binh bắn, Đại Úy Đương đã thấy tôi vừa bắn nhanh vừa bắn trúng, rồi lúc nào cũng thấy tôi nhanh nhẩu và vui vẻ nên đã gọi tôi là "người Đẹp Pháo Binh". Đi với Tiểu Đoàn này chừng vài ba tháng, Đại Uý Nguyễn Văn Đương có nói với tôi rằng: “Để tôi xin phụ cấp Biệt Động Quân cho Thiếu Uý Khôi vì ông đã và sẽ còn đi với chúng tôi dài dài”. Thế rồi mấy tháng sau ông nói: “Họ đã từ chối lời xin của tôi nhưng thôi được, tôi sẽ xin cho Thiếu Uý một cái huy chương vậy”. Nhưng kết qủa vẫn là không có gì và tôi vẫn đều đều theo Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân của ông đi hành quân những làng loanh quanh tỉnh lỵ Tỉnh Tây Ninh như vào Thanh Điền, qua chơi Suối Vàng, Suối Đá… Kể ra tôi đã làm Tiền Sát Pháo Binh cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân trên vùng Tây Ninh này được một năm.

Một hôm, Trung Đội 2 B được lệnh gọi tôi về để cùng kéo súng đi vào một làng nào đó mà tôi đã không nhớ tên, đặt súng tại đây để yểm trợ cho mấy toán CIDG - Civil Intelligent Defense Groups - đi hành quân lục soát mấy điểm trong vùng, quanh Tỉnh Tây Ninh.Mấy toán lính này hình như do Mỹ trực tiếp chỉ huy và trả lương, họ không cần F.O. nghĩa là họ không cần Sư Đoàn cung cấp sĩ quan tiền sát Pháo Binh nên mấy hôm đó tôi được ở nhà với súng.

Ngay sáng hôm thứ hai ở đây, khi tôi còn đang nằm ngủ trên cái ghế bố thì chú Lý Văn Lời đã kêu tôi dậy:

- Thiếu úy, dậy đi ăn sáng với em!

- Tao hết tiền rồi!

- Em biết, em đã lục cái bóp của thiếu úy rồi. Lần này em mời thiếu úy mà!

Thế là tôi dậy, đánh răng, rửa mặt xong là theo tên Lời này ra một cái quán ở trong làng. Vừa thấy chúng tôi ra, mấy anh trung sĩ, hạ sĩ và binh sĩ của Chi Đội M 113 đi theo bảo vệ trung đội Pháo Binh reo ầm lên: "A, Thiếu Uý Khôi ra rồi, thiếu úy lại đây với tụi em".

Tôi còn đang lung túng không biết là họ sẽ cho mình ăn cái gì đây thì đã thấy tên Lời kêu chủ quán mang ra cho tôi một xị đế và một đĩa đậu phọng rang. Vừa mới thức dậy mà uống rượu đế thì… chịu gì nổi. Nhưng không uống với họ thì không được nên tôi đành phải ngồi xuống nhậu với họ. Hồi đó tôi còn khỏe, mới có 30 tuổi chứ mấy, nên hôm đó tôi đã làm 2 xị đế mà cuối cùng vẫn tỉnh bơ đứng lên ra về được, dĩ nhiên là sau đó tôi được anh em binh sĩ trong trung đội cũng như của chi đội M 113 hết lòng tán thưởng, họ cho tôi là thiếu úy rất chịu chơi. Nhưng về đến trung đội rồi thì tôi đã phải nằm lăn ra… ngủ.

Đúng lúc đó, Thiếu Úy Chính lại bảo tôi rằng:

- Bạn ở nhà coi trung đội dùm tôi, tôi ra Tây Ninh một chút nhé!

- Không được đâu, tôi đang say và buồn ngủ đây, tôi không thể làm gì được đâu!

Hắn nhìn lại tôi không biết là tôi say thực, mặt tôi chỉ tái đi thôi chứ không có đỏ, hắn không nghĩ là tôi nói thật nên hắn cứ đi và còn quay lại nói với tôi rằng:

- Thôi giúp mình một tí đi mà!

Trưa hôm đó, từ Tây Ninh về, hắn thấy tôi vẫn còn nằm, hắn mới hỏi mấy người ở nhà, lúc đó hắn mới biết là tôi nằm li bì từ sáng. Đến chiều khi tôi tỉnh hẳn rồi hắn mới nói:

- Tôi tưởng là cậu nói đùa chứ đâu có biết là cậu say thực!

- Cũng may là hôm nay không có chuyện gì xẩy ra hết, nghĩa là không có ai đòi gặp trung đội trưởng cả và hôm nay cũng không có ai gọi xin bắn nữa. Mà dù có xin bắn thì mấy ông trung sĩ của chúng ta cũng dư sức làm đâu cần tới sĩ quan.

Chúng tôi đóng ở làng đó khoảng 4, 5 ngày, khi cuộc hành quân của CIDG xong là trung đội lại trở về toà Tỉnh Tây Ninh.

3- Trung Đội 2B lên phía bắc núi Bà Đen, chuẩn úy Khóa 14 Thủ Đức được thăng thiếu úy.

Một tuần lễ sau khi trở về từ cái làng nọ, Trung Đội 2/B của chúng tôi được tăng cường thêm Chuẩn Uý Tuyến, cùng Khóa 14 với tôi. Vài hôm sau thì chúng tôi được lệnh kéo súng qua Suối Đá, lên phía bắc Núi Bà Đen để yểm trợ cho một cuôc hành quân khác, cuộc hành quân này do mấy sĩ quan Mỹ trực tiếp chỉ huy, họ không cần F.O. (Forward Observer), nên tôi và anh Tuyến được ở lại với súng.

Trong Bộ Chỉ Huy Hành Quân của Mỹ này, không có thông dịch viên nên khi họ cần bắn là một đại úy sang trực tiếp nói với chúng tôi. Trong 3 sĩ quan chúng tôi thì Thiếu Uý Chính không nói được tiếng Mỹ đã đành, còn Chuẩn Úy Tuyến lại là Giáo Sư Trung Học dạy Pháp Văn nhưng chẳng biết sao cũng không thích nói tiếng Mỹ thành ra tôi phải ra nói vậy. Do đó cứ nửa đêm nửa hôm, bất cứ lúc nào cần xin tác xạ là ông đại úy Mỹ kia cũng tìm Chuẩn Uý Khôi để đưa ra những tọa độ xin bắn, rồi còn mang cả máy truyền tin sang để tôi theo Sĩ Quan F.O. của họ mà điều chỉnh, bắn loại đạn nào, bắn xa hơn hay gần hơn bao nhiêu yards, sang phải, sang trái bao nhiêu yards.

Trong khi còn đang dự cuộc hành quân này thì hai chuẩn úy Khóa 14 chúng tôi được tiểu đoàn thông báo lên là chúng tôi đã được thăng thiếu úy thực thụ kể từ ngày hôm đó 15/6/1964.

Bà vợ anh Tuyến khi theo chồng lên Tây Ninh đã mang theo một bản photocopy về cái nghị định thăng chúng tôi lên cấp thiếu úy, mua sẵn mấy cặp lon thiếu úy và anh ta chia cho tôi một cặp. Thế là đêm hôm đó, ngay khi nghe được tin từ tiểu đoàn gọi lên, chúng tôi tự động gắn lon cho mình không có nghi lễ gắn lon nào cả. Hôm sau, khi biết chúng tôi vừa được thăng cấp, mấy sĩ quan Mỹ đều sang ngỏ lời chúc mừng.
http://www.vnafmamn.com/ARMOR/Artillery_arvn23.jpg
Cuộc hành quân này kéo dài khoảng mười ngày, nghĩa là trung đội Pháo Binh của chúng tôi ở trên phía bắc Núi Bà Đen này khoảng 10 ngày. Khi viên Đại Uý Mỹ sang nói với chúng tôi là sáng hôm sau chúng ta sẽ trở lại Tây Ninh, chúng tôi cho thu xếp mọi thứ để hôm sau ra về.

Sáng hôm sau trước khi lên đường, chính tôi có nói với binh sĩ trong trung đội là “Mình ở đây lâu như vậy thì trên đường về, thế nào tụi nó cũng gài sãn mìn, bẫy để chờ chúng ta đó, vậy tất cả phải đi bộ hai bên đường để dò dây mìn, chỉ một mình Tài Xế mới ngồi trên xe để lái thôi”.

Nghe thấy tôi nói thế, chẳng ai còn muốn ngồi trên xe nữa. Cần nói rõ thêm là lính Pháo Binh, trừ toán Đề Lô ra, còn thì mọi người đều ngồi trên xe khi di chuyển chứ không bao giờ phải đi bộ cả. Nghe thấy tôi nói, chú tài xế của cái xe Jeep chở 3 sĩ quan chúng tôi cũng xin xuống đi bộ, thế là chính tôi phải lái cái xe Jeep đó với Thiếu Úy Chính, Trung Đội Trưởng, ngồi bên cạnh, còn Thiếu Uý Tuyến thì cũng phải xuống đi bộ với lính. Theo sau xe tôi là chiếc xe Dodge truyền tin rồi tới 2 chiếc xe GMC chở đạn và kéo hai khẩu đại bác 105 ly nòng ngắn. Chúng tôi đi chầm chậm cùng nhịp độ với lính đi hai bên đường, họ vừa đi vừa nhổ những cây đậu phọng bên đường, lấy những hạt đậu phọng sắp già để ăn sống.

4- Binh Nhì Quân Dịch Liễu bị chết vì mìn.

Nhưng gần tới Suối Đá thì trời đổ mưa, chúng tôi đã phải cho đoàn xe ngừng lại để mọi người leo lên lấy "poncho" (áo mưa). Mọi người lấy áo mưa xong rồi lại xuống xe đi hai bên đường như trước, chỉ có Binh Nhì Quân Dịch Liễu là không chịu xuống mà vẫn ngồi lại trên xe, nhặt đậu phọng ăn. Sau đó tôi lại cùng với đoàn xe tiếp tục đi, nhưng chỉ đi được một quãng ngắn là chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, dĩ nhiên là đoàn xe phải ngừng lại.

Lúc đó chúng tôi mới thấy là chiếc GMC kéo súng ngay sau chiếc xe Dodge Truyền Tin đã cán phải mìn, nẩy tung lên và hất văng tên Mành xuống đất. Thiếu Uý Chính và Y Tá vội xuống xe tới cứu cấp tên Liễu nhưng vô hiệu, hắn đã bị tung lên khá cao nên bị rơi xuống rất nặng và …đã không còn thở được. Chúng tôi phải quay ra nhờ bên lính Mỹ cho Y Tá tới xem dùm, nhưng chẳng ai còn có thể giúp gì được nữa! Lúc đó Thiếu Uý Chính mới cho tôi biết là… sau cuộc hành quân này tên Liễu sẽ đưọc giải ngũ vì thời gian quân dịch của hắn đã mãn!

Chính cái xe Jeep mà tôi lái đã cán phải trái mìn đó trước nhưng vì xe tôi nhẹ nên đi qua được không sao. Trái mìn đó chúng dành cho… súng đại bác 105 ly chứ nếu không thì tôi đã qua chơi Suối Đá thật rồi chứ không phải là tên Liễu bất hạnh kia đâu, khẩu súng bị hư hại nặng nhưng đối với sự viện trợ của Mỹ thì hư hao một khẩu đại bác 105 ly đâu có nghĩa lý gì! Ngoài tên Liễu đó ra, trung đội Pháo của chúng tôi không một ai bị hề hấn gì hết, kể cả tài xế chiếc xe kéo súng bị mìn đó. Hắn chỉ bị tung người lên, cái nón sắt trên đầu đụng phải cái mui vải của xe nên hắn chỉ bị hết hồn thôi!

Ra tới Suối Đá rồi, viên đại úy Mỹ lại gặp tôi và xin số quân của tôi nói là để xin một cái "bronze star" (anh dũng bội tinh với ngôi sao đồng) cho tôi. Tôi không cho ông ấy số quân của tôi, đối với tôi thì huy chương của ai cho cũng chẳng có giá trị gì cả, nhưng tôi cũng cảm ơn ông ấy và nói rằng thay vì cho tôi cái huy chương đồng đó thì xin các ông lo cho gia đình tên lính mới bị chết của chúng tôi. Ông ta bằng lòng giúp cho gia đình tên Liễu đó. Còn riêng đối với tôi thì ông ta lại đưa tôi vào một kho võ khí của Mỹ, thiết lập trên một cái xe lớn, lấy một khẩu súng Carbine M-2 (Bán Tiểu Liên) và đưa cho tôi. Tôi đã nhận khẩu Carbine này. Sau này gia đình tên Liễu có được người Mỹ trợ cấp không thì tôi không biết vì sau cuộc hành quân đó trung đội còn ở lại Tây Ninh vài tháng nữa, riêng tôi thì lại tiếp tục làm Tiền Sát Viên cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân cho đủ một năm.

Nhưng rồi chúng tôi cũng dời bỏ Tây Ninh, về lại Tiểu Đoàn 5 Pháo Binh ở Tam Hiệp. Hình như sau đó tôi được cử đi làm tiền sát cho một tiểu đoàn trong Trung Đoàn 7 Bộ Binh của Trung Tá Nguyễn Văn Tư. Tiểu Đoàn (2/7 thì phải) này lên nằm trên đường giữa Bình Dương và Bến Cát, giữ an ninh con đường này trong một thời gian khá lâu, một hay hai tháng gì đó. Sau 1, 2 ngày, Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn nằm tại một chỗ gần con đường, chỉ để cho mấy đứa con đi lục soát chung quanh, nên tôi rất nhàn, ngày ngày chỉ ngồi tán dóc với đại úy tiểu đoàn trưởng (người Nùng), nói chuyện với các cố vấn Mỹ mà toán trưởng là Đại Uý Rever (về sau nghe nói là ông đại úy này về với Tướng Westmoreland ở Sài Gòn) và nhất là tôi hay nói chuyện với vợ chồng Thiếu Úy Sơn Ban 3. Lúc này biết tôi đã nộp đơn xin giải ngũ nên Đại Uý Rever có hỏi tôi là:

- Giải ngũ về rồi thì Thiếu Uý sẽ làm gì?

- Thì tôi sẽ xin đi dạy học cho một trường Trung Học Công Lập nào đó.

- Thế thì tiền lương tháng sẽ được bao nhiêu?

- Về lương một tư nhân dạy giờ ở Trung Học Đệ Nhất Cấp thì cũng vào khoảng lương thiếu úy của tôi bây giờ.

- Thế ông có muốn làm cho Embassy không, tôi sẽ giới thiệu ông về làm tại đó mà lương bổng thì gấp 6, 7 lần lương giáo sư Trung Học đó. Ông nghĩ sao?

- Cảm ơn đại úy, Anh Văn của tôi kém lắm, không làm ở đó được đâu.

- Tôi thấy là Anh Văn của thiếu úy như thế là đủ rồi và vừa làm vừa học thêm chứ có sao đâu.

- Cảm ơn Đại Uý, tôi nhiều tuổi rồi, làm sao có thể học lại được nữa.

- Thế thì tuỳ Thiếu Uý nhưng nên nhớ là lúc nào thiếu úy đổi ý thì nhớ nói với tôi nhé.

Không bao giờ tôi có ý định đi làm “Sở Mỹ” nên tôi cũng không tính đến chuyện sau này liên lạc với ông ta làm gì.

Câu chuyện trên đã làm tôi nhớ mãi tiểu đoàn này, còn một chuyện nữa cũng không làm tôi quên được cái thời gian ở đây, đó là chuyện vợ chồng Thiếu Úy Sơn. Anh bạn này là Sĩ Quan Thủ Đức cùng Khoá 14 với tôi nhưng kém tôi tới 9, 10 tuổi và là dân tình nguyện. Không biết là hai người họ đã gặp nhau trong trường hợp nào rồi lấy nhau, không hiểu họ có giá thú hay không nữa. Cha mẹ Thiếu Úy Sơn có thể là không đồng ý nhưng họ vẫn thương nhau nên đã lấy nhau và vì lính tác chiến không lúc nào được ở yên một chỗ nên Sơn đã đưa vợ đi theo hành quân với mình luôn mà không ai nói năng gì vì ngay cả đại úy tiểu đoàn trưởng cũng như Trung Tá Nguyễn Văn Tư, trung đoàn trưởng của Trung Đoàn 7 này lại cũng luôn luôn dẫn gái theo trong hầu như trong mọi cuộc hành quân.

Không biết là Thiếu Uý Sơn có được ăn lương vợ như mọi sĩ quan khác hay không, có thể là không, hình như vợ anh ta là con cái của dân Bắc Kỳ 41 và lại còn là dân ở trong Bến Cát nữa, nên dù anh có đơn xin cưới thì Bộ Quốc Phòng cũng bác, vì cái lý lịch của người vợ. Nhưng dù người vợ không ăn lương thì Thiếu Uý Sơn cũng xoay cho vợ mình được lãnh lương của một binh nhì vì tôi đã thấy vợ anh cũng thực sự cầm súng chiến đấu bên chồng như một người lính của tiểu đoàn vậy. Mấy tháng sau, khi tôi đi làm Tiền Sát cho tiểu đoàn khác thì tôi được biết là vợ chồng Thiếu Uý Sơn đã có một đứa con. Vợ anh đã có mang khi chúng tôi còn đang nằm giữ an ninh cho con đường từ Bình Dương lên Bến Cát. Nhưng ít lâu sau tôi lại nghe là trong một đêm nào đó, tiểu đoàn của anh bị tấn công và vợ chồng anh đã bị chết. Tôi có hỏi người đưa tin đó về đứa con của vợ chồng Thiếu Úy Sơn thì mới hay là đứa nhỏ cũng bị chết luôn trong trận đó!

THUẪN PHONG

Sinh Tồn chuyển

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Đời Sĩ Quan Tiền Sát Pháo Binh: Vào Chiến Khu Dương Minh Châu.

(Lên Tây Ninh và làm Tiền Sát Pháo Binh cho Tiểu Đoàn 2/9 của Đại Úy Lê Nguyên Vỹ, vào Chiến Khu Dương Minh Châu, rồi vào Katum và làm Sĩ Quan

 

(Lên Tây Ninh và làm Tiền Sát Pháo Binh cho Tiểu Đoàn 2/9 của Đại Úy Lê Nguyên Vỹ, vào Chiến Khu Dương Minh Châu, rồi vào Katum và làm Sĩ Quan Tiền Sát dài hạn cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân của Đại Úy Nguyễn văn Đương)

Về tới Tiểu Đoàn 5 Pháo Binh là chúng tôi lại trở lại với Trung Đội 2 B của Thiếu Uý Chính để mấy hôm sau, cùng đi Tây Ninh, tới nơi chúng tôi được cho ở trong một phần của cái lầu 2 của một cái bâtiment nằm trong một góc sân của tòa Tỉnh Tây Ninh. Tòa Tỉnh này nằm trên một ngọn đồi và lúc đó Tỉnh Trưởng Tây Ninh là Thiếu Tướng (Cao Đài) Lê văn Tất. Hai khẩu đại bác 105 của chúng tôi cũng được cho nằm ngay trong vòng rào của tòa Tỉnh.

Lầu 2 của cái bâtiment kế cận thì đã dành cho Bộ Chỉ Huy của Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân với Đại Uý Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn văn Đương, Đại Úy Tiểu Đoàn Phó, mấy vị Thiếu Uý, cùng mấy người trong ban Cố vấn Mỹ.

Từ đó tôi được chỉ định làm tiền sát viên cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân. Cùng với tiểu đoàn này, tôi thường vào làng Thanh Điền, nói đúng ra là vào mấy khu rừng thuộc làng Thanh Điền, hoặc hành quân quanh chân núi Bà Đen, vào Suối Vàng ở bên trái núi này nếu đi từ Tỉnh lên hay là vào Suối Đá ở bên phải. Như vậy là năm đó, năm 1964, tôi đã ra vào Suối Vàng cũng như Suối Đá nhiều lần.
http://www.daveberryphotography.com/images/fullimages/vietnam/arvn_radioman.jpg
Trong năm đó, có một lần tôi được chỉ định đi theo Tiểu Đoàn 2/9 của Đại Uý Lê Nguyên Vỹ. Tôi còn nhớ là lần đó chúng tôi được lệnh cho lính mang theo lương thực cho 4 ngày hành quân, nhưng sĩ quan chúng tôi biết là cuộc hành quân chỉ kéo dài có 2 ngày thôi. Lần đó Sư Đoàn 5 Bộ Binh tung vào Chiến khu Dương Minh Châu của Việt Cộng một Chiến Đoàn với Chiến Đoàn Trưởng là Trung Tá Nguyễn văn Chuyên, Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 8 Bộ Binh.

Đến hôm thứ hai, chúng tôi bắt được một tên lính địch, hắn khai là Cố Vấn Trung Cộng nên đáng lẽ là cuối hôm đó chúng tôi trở ra nhưng vì tên Cố Vấn Trung Cộng này nên lại phải tiếp tục đi nữa. Đến ngày thứ 5 thì trên nguyên tắc là hết lương thực, nhất là ở cái Chiến Khu Dương Minh Châu này thì khó kiếm ra một dòng suối nào để lấy nước uống. Hồi đó, quân đội Mỹ chưa ào ạt đổ vào Việt Nam nên chưa có nhiều trực thăng để có thể tiếp tế nước uống dễ dàng. Chúng tôi rất là khổ sở về vấn đề nước này, tụi Cố Vấn Mỹ đã phải lấy cả nước đọng trên bãi nước bùn rồi thả một viên thuốc lọc vào rồi uống.

Trưa hôm thứ 5 này, Đại Uý Vỹ nói với chúng tôi, mấy sĩ quan trong Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn là: "Từ bây giờ, các ông không được nói gì với mấy tên Cố Vấn đó nữa nhé! Nếu chúng có hỏi gì thì các ông cứ nói là không biết tiếng Mỹ cho tôi là xong.

Tôi nói lại ngay rằng: "Vừa thôi chứ đại úy, hôm qua nói chuyện ào ào được, mà hôm nay lại không biết tiếng Mỹ thì có ai tin được không!”. Đại Uý Vỹ nói là: “Nếu thế thì các ông cứ trả lời là không biết gì hết, muốn gì, cứ hỏi thẳng tôi đi, và từ nay các ông ăn chỗ khác để tôi cho tụi nó ăn cháo với "chao" cho chúng nó biết mùi. Chúng nó có hỏi thì tôi nói là các ông được lính các ông cho ăn rồi”.

- "Tôi thì dễ rồi, vì Toán Pháo Binh của chúng tôi vẫn ăn riêng mà, đại úy đừng lo!".

Sau đó chúng tôi tiến vào Katum, dân chúng ở đây đã chạy đi đâu hết cả rồi. Đây đúng là một làng của Việt Cộng, vì trong mấy cái quán và mấy căn nhà mà chúng tôi vào đều thấy có kẻ trên cách những khẩu hiệu như “Hãy cố gắng làm cháu ngoan Bác Hồ”. Do đó Trung Tá Chuyên đã lờ đi cho lính tha hồ mà lấy bánh trái của tụi nó để lại cũng như tha hồ mà… bắt gà, bắt heo… trong khi đó thì Đại Uý Vỹ lại hầm hầm cầm cái roi quất túi bụi vào mấy tên lính của ông khi chúng đang đuổi gà. Đến chỗ tôi đứng, ông vừa dơ roi lên thì…lại phải hạ roi xuống và nhìn tôi, lắc đầu. Người mà vừa rồi Đại Uý Vỹ định quất đó lại là Trung Tá Chuyên nhà ta.

Đại Uý Vỹ lắc đầu nói với tôi rằng: "Tụi nó vẫn còn lẻ tẻ bắn ra, không lo lục soát tiếp mà đã lo bắt gà rồi! Ông ấy (chỉ trung tá) mà còn làm thế thì tao còn chỉ huy thế đếch nào được nữa!".

Trận đó thành ra mất 6 ngày và chỉ bắt được một tên địch, cái tên mà nó khai là Cố Vấn Trung Cộng nhưng không biết có phải đúng thật là cố vấn Trung Cộng không, còn quân ta thì vô sự. Nhờ trận này, tôi gặp được Đại Úy Lê Nguyên Vỹ lần thứ nhất. Tôi còn gặp lại ông một lần nữa ở Bến Cát sau này khi ông làm Quận Trưởng ở đấy.

Về sau tôi nghe nói là về lại Bến Kéo rồi, đại úy cố vấn Mỹ làm tờ trình xong có đem lại cho Đại Uý Vỹ, nói là:

- Đại úy xem xem tôi báo cáo có được không?

- Cảm ơn đại úy, nhưng đó là việc của ông chứ đâu phải là việc của tôi.

- Xin đại úy cứ xem để biết là tôi nói có đúng không!

- Cái đó tôi không cần biết, tôi chỉ biết là tôi đã thi hành đúng những gì mà cấp trên của tôi ra lệnh thôi, còn báo cáo thế nào là tuỳ đại úy.

Thế là đại úy cố vấn Mỹ đành chịu thua.

Vài hôm sau đại úy cố vấn Mỹ lại nói với Đại Uý Vỹ rằng: "Ngày mai tôi đi phép, đại úycó muốn mua gì ở P.X. không, tôi sẽ mua cho đại úy".

- Cảm ơn đại úy, tôi không muốn mua gì cả!

- Thế đại úy có muốn một cái radio không?

- "Radio thì tôi đã có rồi" và Đại Uý Vỹ chỉ cái radio Ấp Chiến Lược đang để trên bàn: "Nó kia kìa".

- Không, tôi muốn nói là cái radio bỏ túi để mang theo khi hành quân kia.

- À! Như thế thì không được, vì chính tôi đã ra lệnh cho lính của tôi là trong lúc hành quân thì phải tuyệt đối giữ im lặng, không được mang radio theo để nghe, nếu tôi lại mang một cái theo thì còn chỉ huy ai được nữa.

- Đại úy có muốn mua rượu không, Johny Walker chẳng hạn.

- Cảm ơn đại úy không.

- Tôi thấy đại úy có uống ruợu mà!

- Phải, tôi có uống nhưng mà là thứ kia cơ. Ông chỉ chai rượu đế trên bàn.
http://nguyentin.tripod.com/vy.jpg

Đại úy cố vấn không dụ Đại Úy Vỹ gì được hôm đó, nhưng đến hôm về ông ta mang đưa cho Đại Uý Vỹ mấy bịch thuốc lá Malboro, Camel…và mời Đại Uý Vỹ chọn một thứ. Nhưng Đại Uý Vỹ chỉ cảm ơn và trả lại hết. Đại uý cố vấn nói: “Tôi biết là Đại Uý có hút thuốc mà sao đại úy lại không lấy cái nào vậy?”

- Phải, tôi có hút chứ, nhưng tôi hút huốc này này, và ông đưa ra một gói “quân tiếp vụ đen”

Câu chuyện tôi được nghe kể lại là như vậy, nhưng có thật hay không thì tôi không biết. Vị nào ở với Đại Úy Vỹ trong thời gian ấy xin cho biết là thế nào. Nhưng tôi xin nói rõ là câu chuyện khi còn đang hành quân ở Chiến Khu Dương Minh Châu thì có thật 100% vì chính tôi có mặt tại chỗ lúc đó.

2- Trung Đội 2/B kéo súng vào làng để yểm trợ cho C.I.D.G.

Thấm thoắt tôi đã đi với Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân trên Tây Ninh này được một năm. Tôi còn nhớ là hồi đó, sau vài lần tôi trổ tài gọi Trung Đội Pháo Binh bắn, Đại Úy Đương đã thấy tôi vừa bắn nhanh vừa bắn trúng, rồi lúc nào cũng thấy tôi nhanh nhẩu và vui vẻ nên đã gọi tôi là "người Đẹp Pháo Binh". Đi với Tiểu Đoàn này chừng vài ba tháng, Đại Uý Nguyễn Văn Đương có nói với tôi rằng: “Để tôi xin phụ cấp Biệt Động Quân cho Thiếu Uý Khôi vì ông đã và sẽ còn đi với chúng tôi dài dài”. Thế rồi mấy tháng sau ông nói: “Họ đã từ chối lời xin của tôi nhưng thôi được, tôi sẽ xin cho Thiếu Uý một cái huy chương vậy”. Nhưng kết qủa vẫn là không có gì và tôi vẫn đều đều theo Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân của ông đi hành quân những làng loanh quanh tỉnh lỵ Tỉnh Tây Ninh như vào Thanh Điền, qua chơi Suối Vàng, Suối Đá… Kể ra tôi đã làm Tiền Sát Pháo Binh cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân trên vùng Tây Ninh này được một năm.

Một hôm, Trung Đội 2 B được lệnh gọi tôi về để cùng kéo súng đi vào một làng nào đó mà tôi đã không nhớ tên, đặt súng tại đây để yểm trợ cho mấy toán CIDG - Civil Intelligent Defense Groups - đi hành quân lục soát mấy điểm trong vùng, quanh Tỉnh Tây Ninh.Mấy toán lính này hình như do Mỹ trực tiếp chỉ huy và trả lương, họ không cần F.O. nghĩa là họ không cần Sư Đoàn cung cấp sĩ quan tiền sát Pháo Binh nên mấy hôm đó tôi được ở nhà với súng.

Ngay sáng hôm thứ hai ở đây, khi tôi còn đang nằm ngủ trên cái ghế bố thì chú Lý Văn Lời đã kêu tôi dậy:

- Thiếu úy, dậy đi ăn sáng với em!

- Tao hết tiền rồi!

- Em biết, em đã lục cái bóp của thiếu úy rồi. Lần này em mời thiếu úy mà!

Thế là tôi dậy, đánh răng, rửa mặt xong là theo tên Lời này ra một cái quán ở trong làng. Vừa thấy chúng tôi ra, mấy anh trung sĩ, hạ sĩ và binh sĩ của Chi Đội M 113 đi theo bảo vệ trung đội Pháo Binh reo ầm lên: "A, Thiếu Uý Khôi ra rồi, thiếu úy lại đây với tụi em".

Tôi còn đang lung túng không biết là họ sẽ cho mình ăn cái gì đây thì đã thấy tên Lời kêu chủ quán mang ra cho tôi một xị đế và một đĩa đậu phọng rang. Vừa mới thức dậy mà uống rượu đế thì… chịu gì nổi. Nhưng không uống với họ thì không được nên tôi đành phải ngồi xuống nhậu với họ. Hồi đó tôi còn khỏe, mới có 30 tuổi chứ mấy, nên hôm đó tôi đã làm 2 xị đế mà cuối cùng vẫn tỉnh bơ đứng lên ra về được, dĩ nhiên là sau đó tôi được anh em binh sĩ trong trung đội cũng như của chi đội M 113 hết lòng tán thưởng, họ cho tôi là thiếu úy rất chịu chơi. Nhưng về đến trung đội rồi thì tôi đã phải nằm lăn ra… ngủ.

Đúng lúc đó, Thiếu Úy Chính lại bảo tôi rằng:

- Bạn ở nhà coi trung đội dùm tôi, tôi ra Tây Ninh một chút nhé!

- Không được đâu, tôi đang say và buồn ngủ đây, tôi không thể làm gì được đâu!

Hắn nhìn lại tôi không biết là tôi say thực, mặt tôi chỉ tái đi thôi chứ không có đỏ, hắn không nghĩ là tôi nói thật nên hắn cứ đi và còn quay lại nói với tôi rằng:

- Thôi giúp mình một tí đi mà!

Trưa hôm đó, từ Tây Ninh về, hắn thấy tôi vẫn còn nằm, hắn mới hỏi mấy người ở nhà, lúc đó hắn mới biết là tôi nằm li bì từ sáng. Đến chiều khi tôi tỉnh hẳn rồi hắn mới nói:

- Tôi tưởng là cậu nói đùa chứ đâu có biết là cậu say thực!

- Cũng may là hôm nay không có chuyện gì xẩy ra hết, nghĩa là không có ai đòi gặp trung đội trưởng cả và hôm nay cũng không có ai gọi xin bắn nữa. Mà dù có xin bắn thì mấy ông trung sĩ của chúng ta cũng dư sức làm đâu cần tới sĩ quan.

Chúng tôi đóng ở làng đó khoảng 4, 5 ngày, khi cuộc hành quân của CIDG xong là trung đội lại trở về toà Tỉnh Tây Ninh.

3- Trung Đội 2B lên phía bắc núi Bà Đen, chuẩn úy Khóa 14 Thủ Đức được thăng thiếu úy.

Một tuần lễ sau khi trở về từ cái làng nọ, Trung Đội 2/B của chúng tôi được tăng cường thêm Chuẩn Uý Tuyến, cùng Khóa 14 với tôi. Vài hôm sau thì chúng tôi được lệnh kéo súng qua Suối Đá, lên phía bắc Núi Bà Đen để yểm trợ cho một cuôc hành quân khác, cuộc hành quân này do mấy sĩ quan Mỹ trực tiếp chỉ huy, họ không cần F.O. (Forward Observer), nên tôi và anh Tuyến được ở lại với súng.

Trong Bộ Chỉ Huy Hành Quân của Mỹ này, không có thông dịch viên nên khi họ cần bắn là một đại úy sang trực tiếp nói với chúng tôi. Trong 3 sĩ quan chúng tôi thì Thiếu Uý Chính không nói được tiếng Mỹ đã đành, còn Chuẩn Úy Tuyến lại là Giáo Sư Trung Học dạy Pháp Văn nhưng chẳng biết sao cũng không thích nói tiếng Mỹ thành ra tôi phải ra nói vậy. Do đó cứ nửa đêm nửa hôm, bất cứ lúc nào cần xin tác xạ là ông đại úy Mỹ kia cũng tìm Chuẩn Uý Khôi để đưa ra những tọa độ xin bắn, rồi còn mang cả máy truyền tin sang để tôi theo Sĩ Quan F.O. của họ mà điều chỉnh, bắn loại đạn nào, bắn xa hơn hay gần hơn bao nhiêu yards, sang phải, sang trái bao nhiêu yards.

Trong khi còn đang dự cuộc hành quân này thì hai chuẩn úy Khóa 14 chúng tôi được tiểu đoàn thông báo lên là chúng tôi đã được thăng thiếu úy thực thụ kể từ ngày hôm đó 15/6/1964.

Bà vợ anh Tuyến khi theo chồng lên Tây Ninh đã mang theo một bản photocopy về cái nghị định thăng chúng tôi lên cấp thiếu úy, mua sẵn mấy cặp lon thiếu úy và anh ta chia cho tôi một cặp. Thế là đêm hôm đó, ngay khi nghe được tin từ tiểu đoàn gọi lên, chúng tôi tự động gắn lon cho mình không có nghi lễ gắn lon nào cả. Hôm sau, khi biết chúng tôi vừa được thăng cấp, mấy sĩ quan Mỹ đều sang ngỏ lời chúc mừng.
http://www.vnafmamn.com/ARMOR/Artillery_arvn23.jpg
Cuộc hành quân này kéo dài khoảng mười ngày, nghĩa là trung đội Pháo Binh của chúng tôi ở trên phía bắc Núi Bà Đen này khoảng 10 ngày. Khi viên Đại Uý Mỹ sang nói với chúng tôi là sáng hôm sau chúng ta sẽ trở lại Tây Ninh, chúng tôi cho thu xếp mọi thứ để hôm sau ra về.

Sáng hôm sau trước khi lên đường, chính tôi có nói với binh sĩ trong trung đội là “Mình ở đây lâu như vậy thì trên đường về, thế nào tụi nó cũng gài sãn mìn, bẫy để chờ chúng ta đó, vậy tất cả phải đi bộ hai bên đường để dò dây mìn, chỉ một mình Tài Xế mới ngồi trên xe để lái thôi”.

Nghe thấy tôi nói thế, chẳng ai còn muốn ngồi trên xe nữa. Cần nói rõ thêm là lính Pháo Binh, trừ toán Đề Lô ra, còn thì mọi người đều ngồi trên xe khi di chuyển chứ không bao giờ phải đi bộ cả. Nghe thấy tôi nói, chú tài xế của cái xe Jeep chở 3 sĩ quan chúng tôi cũng xin xuống đi bộ, thế là chính tôi phải lái cái xe Jeep đó với Thiếu Úy Chính, Trung Đội Trưởng, ngồi bên cạnh, còn Thiếu Uý Tuyến thì cũng phải xuống đi bộ với lính. Theo sau xe tôi là chiếc xe Dodge truyền tin rồi tới 2 chiếc xe GMC chở đạn và kéo hai khẩu đại bác 105 ly nòng ngắn. Chúng tôi đi chầm chậm cùng nhịp độ với lính đi hai bên đường, họ vừa đi vừa nhổ những cây đậu phọng bên đường, lấy những hạt đậu phọng sắp già để ăn sống.

4- Binh Nhì Quân Dịch Liễu bị chết vì mìn.

Nhưng gần tới Suối Đá thì trời đổ mưa, chúng tôi đã phải cho đoàn xe ngừng lại để mọi người leo lên lấy "poncho" (áo mưa). Mọi người lấy áo mưa xong rồi lại xuống xe đi hai bên đường như trước, chỉ có Binh Nhì Quân Dịch Liễu là không chịu xuống mà vẫn ngồi lại trên xe, nhặt đậu phọng ăn. Sau đó tôi lại cùng với đoàn xe tiếp tục đi, nhưng chỉ đi được một quãng ngắn là chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, dĩ nhiên là đoàn xe phải ngừng lại.

Lúc đó chúng tôi mới thấy là chiếc GMC kéo súng ngay sau chiếc xe Dodge Truyền Tin đã cán phải mìn, nẩy tung lên và hất văng tên Mành xuống đất. Thiếu Uý Chính và Y Tá vội xuống xe tới cứu cấp tên Liễu nhưng vô hiệu, hắn đã bị tung lên khá cao nên bị rơi xuống rất nặng và …đã không còn thở được. Chúng tôi phải quay ra nhờ bên lính Mỹ cho Y Tá tới xem dùm, nhưng chẳng ai còn có thể giúp gì được nữa! Lúc đó Thiếu Uý Chính mới cho tôi biết là… sau cuộc hành quân này tên Liễu sẽ đưọc giải ngũ vì thời gian quân dịch của hắn đã mãn!

Chính cái xe Jeep mà tôi lái đã cán phải trái mìn đó trước nhưng vì xe tôi nhẹ nên đi qua được không sao. Trái mìn đó chúng dành cho… súng đại bác 105 ly chứ nếu không thì tôi đã qua chơi Suối Đá thật rồi chứ không phải là tên Liễu bất hạnh kia đâu, khẩu súng bị hư hại nặng nhưng đối với sự viện trợ của Mỹ thì hư hao một khẩu đại bác 105 ly đâu có nghĩa lý gì! Ngoài tên Liễu đó ra, trung đội Pháo của chúng tôi không một ai bị hề hấn gì hết, kể cả tài xế chiếc xe kéo súng bị mìn đó. Hắn chỉ bị tung người lên, cái nón sắt trên đầu đụng phải cái mui vải của xe nên hắn chỉ bị hết hồn thôi!

Ra tới Suối Đá rồi, viên đại úy Mỹ lại gặp tôi và xin số quân của tôi nói là để xin một cái "bronze star" (anh dũng bội tinh với ngôi sao đồng) cho tôi. Tôi không cho ông ấy số quân của tôi, đối với tôi thì huy chương của ai cho cũng chẳng có giá trị gì cả, nhưng tôi cũng cảm ơn ông ấy và nói rằng thay vì cho tôi cái huy chương đồng đó thì xin các ông lo cho gia đình tên lính mới bị chết của chúng tôi. Ông ta bằng lòng giúp cho gia đình tên Liễu đó. Còn riêng đối với tôi thì ông ta lại đưa tôi vào một kho võ khí của Mỹ, thiết lập trên một cái xe lớn, lấy một khẩu súng Carbine M-2 (Bán Tiểu Liên) và đưa cho tôi. Tôi đã nhận khẩu Carbine này. Sau này gia đình tên Liễu có được người Mỹ trợ cấp không thì tôi không biết vì sau cuộc hành quân đó trung đội còn ở lại Tây Ninh vài tháng nữa, riêng tôi thì lại tiếp tục làm Tiền Sát Viên cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân cho đủ một năm.

Nhưng rồi chúng tôi cũng dời bỏ Tây Ninh, về lại Tiểu Đoàn 5 Pháo Binh ở Tam Hiệp. Hình như sau đó tôi được cử đi làm tiền sát cho một tiểu đoàn trong Trung Đoàn 7 Bộ Binh của Trung Tá Nguyễn Văn Tư. Tiểu Đoàn (2/7 thì phải) này lên nằm trên đường giữa Bình Dương và Bến Cát, giữ an ninh con đường này trong một thời gian khá lâu, một hay hai tháng gì đó. Sau 1, 2 ngày, Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn nằm tại một chỗ gần con đường, chỉ để cho mấy đứa con đi lục soát chung quanh, nên tôi rất nhàn, ngày ngày chỉ ngồi tán dóc với đại úy tiểu đoàn trưởng (người Nùng), nói chuyện với các cố vấn Mỹ mà toán trưởng là Đại Uý Rever (về sau nghe nói là ông đại úy này về với Tướng Westmoreland ở Sài Gòn) và nhất là tôi hay nói chuyện với vợ chồng Thiếu Úy Sơn Ban 3. Lúc này biết tôi đã nộp đơn xin giải ngũ nên Đại Uý Rever có hỏi tôi là:

- Giải ngũ về rồi thì Thiếu Uý sẽ làm gì?

- Thì tôi sẽ xin đi dạy học cho một trường Trung Học Công Lập nào đó.

- Thế thì tiền lương tháng sẽ được bao nhiêu?

- Về lương một tư nhân dạy giờ ở Trung Học Đệ Nhất Cấp thì cũng vào khoảng lương thiếu úy của tôi bây giờ.

- Thế ông có muốn làm cho Embassy không, tôi sẽ giới thiệu ông về làm tại đó mà lương bổng thì gấp 6, 7 lần lương giáo sư Trung Học đó. Ông nghĩ sao?

- Cảm ơn đại úy, Anh Văn của tôi kém lắm, không làm ở đó được đâu.

- Tôi thấy là Anh Văn của thiếu úy như thế là đủ rồi và vừa làm vừa học thêm chứ có sao đâu.

- Cảm ơn Đại Uý, tôi nhiều tuổi rồi, làm sao có thể học lại được nữa.

- Thế thì tuỳ Thiếu Uý nhưng nên nhớ là lúc nào thiếu úy đổi ý thì nhớ nói với tôi nhé.

Không bao giờ tôi có ý định đi làm “Sở Mỹ” nên tôi cũng không tính đến chuyện sau này liên lạc với ông ta làm gì.

Câu chuyện trên đã làm tôi nhớ mãi tiểu đoàn này, còn một chuyện nữa cũng không làm tôi quên được cái thời gian ở đây, đó là chuyện vợ chồng Thiếu Úy Sơn. Anh bạn này là Sĩ Quan Thủ Đức cùng Khoá 14 với tôi nhưng kém tôi tới 9, 10 tuổi và là dân tình nguyện. Không biết là hai người họ đã gặp nhau trong trường hợp nào rồi lấy nhau, không hiểu họ có giá thú hay không nữa. Cha mẹ Thiếu Úy Sơn có thể là không đồng ý nhưng họ vẫn thương nhau nên đã lấy nhau và vì lính tác chiến không lúc nào được ở yên một chỗ nên Sơn đã đưa vợ đi theo hành quân với mình luôn mà không ai nói năng gì vì ngay cả đại úy tiểu đoàn trưởng cũng như Trung Tá Nguyễn Văn Tư, trung đoàn trưởng của Trung Đoàn 7 này lại cũng luôn luôn dẫn gái theo trong hầu như trong mọi cuộc hành quân.

Không biết là Thiếu Uý Sơn có được ăn lương vợ như mọi sĩ quan khác hay không, có thể là không, hình như vợ anh ta là con cái của dân Bắc Kỳ 41 và lại còn là dân ở trong Bến Cát nữa, nên dù anh có đơn xin cưới thì Bộ Quốc Phòng cũng bác, vì cái lý lịch của người vợ. Nhưng dù người vợ không ăn lương thì Thiếu Uý Sơn cũng xoay cho vợ mình được lãnh lương của một binh nhì vì tôi đã thấy vợ anh cũng thực sự cầm súng chiến đấu bên chồng như một người lính của tiểu đoàn vậy. Mấy tháng sau, khi tôi đi làm Tiền Sát cho tiểu đoàn khác thì tôi được biết là vợ chồng Thiếu Uý Sơn đã có một đứa con. Vợ anh đã có mang khi chúng tôi còn đang nằm giữ an ninh cho con đường từ Bình Dương lên Bến Cát. Nhưng ít lâu sau tôi lại nghe là trong một đêm nào đó, tiểu đoàn của anh bị tấn công và vợ chồng anh đã bị chết. Tôi có hỏi người đưa tin đó về đứa con của vợ chồng Thiếu Úy Sơn thì mới hay là đứa nhỏ cũng bị chết luôn trong trận đó!

THUẪN PHONG

Sinh Tồn chuyển

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm