Mỗi Ngày Một Chuyện
HÃY TIẾN LÊN ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
HÃY
TIẾN LÊN ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
Những năm sau ngày gọi là đổi đời , cuộc sống người dân miền Nam có vẻ tạm bợ
dễ sợ . Có lẽ chỉ có trẻ em với các cụ đã rất già , mới không mang cảm giác chờ
đợi một điều gì , còn toàn trông ngóng mông lung .
Những gia đình có cha , anh đi tù cải tạo thì ngoài việc trông chờ thân nhân
mãn hạn lao lý , trở về đoàn tụ với vợ con , cha mẹ ...
Các nhà ấy nếu có phương tiện tài chánh , còn có ý sẽ lo cho con cháu
vượt biên . Hoặc mong đợi một ngày được xuất cảnh nếu đã có hồ sơ bảo
lãnh rồi .
Do đó nếu quý vị được rảnh rang một chút , hay tình cờ như tôi , tới các nhà
quen xưa , sẽ thấy họ sinh hoạt một cách ơ hờ ...
Tuy nhiên các nhà ấy , sẵn còn hoặc có chút " vốn liếng "
từ lâu đời.
họ an tâm phần nào , rồi lo tìm đường rời xa tổ quốc , tạm thời đi tìm đất hứa
, lo cơm áo quê người , hầu qua cơn bĩ cực , để tị nạn Cộng sản .
Trong những giao tiếp cũ mới lẫn lộn , vì không thể nào tách riêng ra được cái
xã hội chưa hình thành bộ mặt ... cách biệt , phải dựa dẫm vào nhau , để
tìm cho mình một lối thoát .
Những người mới xuất hiện ở miền Nam thì đầy mặc cảm bị khinh chê dốt nát , quê
mùa , nghèo khổ ...
Những " cố nhân " chế độ cũ thì phải đề cao cảnh giác, sống
không thật với chung quanh , hồn còn để ở cuối biển , chân trời ...
Thế nên , mọi sự tưởng vậy mà không phải vậy nhé . Tôi cũng như quý vị ấy, chỉ
khi nào có sự đổi thay rõ rệt , mới biết mình là ai thôi .
Mùa xuân năm ấy , chắc là khoảng 2 năm đầu thập niên 80 thế kỷ trước . Một buổi
tiệc thơ quy tụ trên nửa trăm người , hầu hết là dân Saigon trước 1975 ,
tại một tư thất khá rộng , thuộc Quận 3 thành phố mất tên .
Có một cặp uyên ương văn nghệ , tôi chưa quen nên chả biết ông bà ấy ngày xưa
" thân ái " làm gì , nhưng rất ...hào khí , nói năng hơi
xa cách chúng tôi .
Tan hội , ai nấy trở về nhà ...
Ba ngày sau , biết tin chính thức ông bà ấy và cậu con mới độ 7
tuổi đã ở trại tị nạn X .
Rồi thì quên tào luôn. Cái " Dòng chảy " mà sau 1975 ,
dân Saigon hay dùng để than thở , hầu như minh chứng xác định đúng nhất ,
hoặc hết cách phải chấp nhận ngoài ý muốn , cho nhẹ bớt tình trạng , hoàn
cảnh khó nói vân vân chẳng hạn ...
Vâng , thì vài tháng sau , chủ nhân buổi tiệc thơ nêu trên , nửa như dấu diếm ,
nửa muốn khoe khoang , lén truyền cho chúng tôi xem mấy tấm ảnh cỡ
postcard , từ châu Úc gởi về , ghi hình một buổi diễn
hành nhân dịp kỷ niệm Ngày Quân Lực 19/6 với một rừng
cờ vàng ba sọc đỏ , rực rỡ trong nắng ấm chứa chan ...
Đó cũng là thi hứng đầu tiên , cho tôi viết nên tập thơ " Áo Mầu
Xanh " năm 1982 , sau xuất bản ỏ Hoa Kỳ năm 1999 .
Qua hình ảnh nêu trên , chúng tôi biết là ở Hải ngoại , bất kể nơi nào có
người Việt Quốc gia tị nạn , đều hân hoan kỷ niệm 2 ngày chưa thể quên với hình
ảnh lá cờ vàng ba sọc đỏ :
Ngày vui nhất , là Ngày Quân Lực VNCH 19/6
Ngày buồn nhất , là Ngày Quốc Hận 30/4
Tất nhiên còn nhiều ngày khác như kỷ niệm các thánh tổ quân binh chủng
...vv
Tết tây , Tết ta , bao nhiêu cái Lễ không hẳn thuộc Quân Lực VNCH
.
Rồi các đoàn, đội quân , dân sự ..., các cuộc biểu tình phô
trương lực lượng thời đại , cả những hội hè đình đám vui
chơi, nhất nhất đâu đầu ...cũng Trang Hoàng trước nhất là Quốc kỳ
VIETNAM CỘNG HOÀ , tức cờ vàng ba sọc đỏ .
Tất nhiên ở khắp nơi trên thế giới có người Việt tị nạn , và nhất là HOA KỲ ,
thì càng lộng lẫy kiêu sa sắc cờ Hoàng Kim ấy .
Tươi đẹp quá , trong sáng quá , cao vời quá , Quốc kỳ cùng với quân kỳ hùng
tráng tiến lên trong nhịp điệu quân hành bất tử .
Ngày Quân Lực VNCH 19/6 hôm nay , huynh đệ chi binh có bồi hồi ,
hân hoan nghe khúc khai quân hiệu , dưới lá cờ Quốc gia chẳng bao giờ lạt
phai tình quân dân cá nước ,trước hồn thiêng sông núi muôn đời ...
Vâng , vẫn nghe âm hưởng đâu đây , tiếng súng của một thời trận mạc ...
Hãy tiến lên đường ...
CAO MỴ NHÂN
(HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
HÃY TIẾN LÊN ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
HÃY
TIẾN LÊN ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
Những năm sau ngày gọi là đổi đời , cuộc sống người dân miền Nam có vẻ tạm bợ
dễ sợ . Có lẽ chỉ có trẻ em với các cụ đã rất già , mới không mang cảm giác chờ
đợi một điều gì , còn toàn trông ngóng mông lung .
Những gia đình có cha , anh đi tù cải tạo thì ngoài việc trông chờ thân nhân
mãn hạn lao lý , trở về đoàn tụ với vợ con , cha mẹ ...
Các nhà ấy nếu có phương tiện tài chánh , còn có ý sẽ lo cho con cháu
vượt biên . Hoặc mong đợi một ngày được xuất cảnh nếu đã có hồ sơ bảo
lãnh rồi .
Do đó nếu quý vị được rảnh rang một chút , hay tình cờ như tôi , tới các nhà
quen xưa , sẽ thấy họ sinh hoạt một cách ơ hờ ...
Tuy nhiên các nhà ấy , sẵn còn hoặc có chút " vốn liếng "
từ lâu đời.
họ an tâm phần nào , rồi lo tìm đường rời xa tổ quốc , tạm thời đi tìm đất hứa
, lo cơm áo quê người , hầu qua cơn bĩ cực , để tị nạn Cộng sản .
Trong những giao tiếp cũ mới lẫn lộn , vì không thể nào tách riêng ra được cái
xã hội chưa hình thành bộ mặt ... cách biệt , phải dựa dẫm vào nhau , để
tìm cho mình một lối thoát .
Những người mới xuất hiện ở miền Nam thì đầy mặc cảm bị khinh chê dốt nát , quê
mùa , nghèo khổ ...
Những " cố nhân " chế độ cũ thì phải đề cao cảnh giác, sống
không thật với chung quanh , hồn còn để ở cuối biển , chân trời ...
Thế nên , mọi sự tưởng vậy mà không phải vậy nhé . Tôi cũng như quý vị ấy, chỉ
khi nào có sự đổi thay rõ rệt , mới biết mình là ai thôi .
Mùa xuân năm ấy , chắc là khoảng 2 năm đầu thập niên 80 thế kỷ trước . Một buổi
tiệc thơ quy tụ trên nửa trăm người , hầu hết là dân Saigon trước 1975 ,
tại một tư thất khá rộng , thuộc Quận 3 thành phố mất tên .
Có một cặp uyên ương văn nghệ , tôi chưa quen nên chả biết ông bà ấy ngày xưa
" thân ái " làm gì , nhưng rất ...hào khí , nói năng hơi
xa cách chúng tôi .
Tan hội , ai nấy trở về nhà ...
Ba ngày sau , biết tin chính thức ông bà ấy và cậu con mới độ 7
tuổi đã ở trại tị nạn X .
Rồi thì quên tào luôn. Cái " Dòng chảy " mà sau 1975 ,
dân Saigon hay dùng để than thở , hầu như minh chứng xác định đúng nhất ,
hoặc hết cách phải chấp nhận ngoài ý muốn , cho nhẹ bớt tình trạng , hoàn
cảnh khó nói vân vân chẳng hạn ...
Vâng , thì vài tháng sau , chủ nhân buổi tiệc thơ nêu trên , nửa như dấu diếm ,
nửa muốn khoe khoang , lén truyền cho chúng tôi xem mấy tấm ảnh cỡ
postcard , từ châu Úc gởi về , ghi hình một buổi diễn
hành nhân dịp kỷ niệm Ngày Quân Lực 19/6 với một rừng
cờ vàng ba sọc đỏ , rực rỡ trong nắng ấm chứa chan ...
Đó cũng là thi hứng đầu tiên , cho tôi viết nên tập thơ " Áo Mầu
Xanh " năm 1982 , sau xuất bản ỏ Hoa Kỳ năm 1999 .
Qua hình ảnh nêu trên , chúng tôi biết là ở Hải ngoại , bất kể nơi nào có
người Việt Quốc gia tị nạn , đều hân hoan kỷ niệm 2 ngày chưa thể quên với hình
ảnh lá cờ vàng ba sọc đỏ :
Ngày vui nhất , là Ngày Quân Lực VNCH 19/6
Ngày buồn nhất , là Ngày Quốc Hận 30/4
Tất nhiên còn nhiều ngày khác như kỷ niệm các thánh tổ quân binh chủng
...vv
Tết tây , Tết ta , bao nhiêu cái Lễ không hẳn thuộc Quân Lực VNCH
.
Rồi các đoàn, đội quân , dân sự ..., các cuộc biểu tình phô
trương lực lượng thời đại , cả những hội hè đình đám vui
chơi, nhất nhất đâu đầu ...cũng Trang Hoàng trước nhất là Quốc kỳ
VIETNAM CỘNG HOÀ , tức cờ vàng ba sọc đỏ .
Tất nhiên ở khắp nơi trên thế giới có người Việt tị nạn , và nhất là HOA KỲ ,
thì càng lộng lẫy kiêu sa sắc cờ Hoàng Kim ấy .
Tươi đẹp quá , trong sáng quá , cao vời quá , Quốc kỳ cùng với quân kỳ hùng
tráng tiến lên trong nhịp điệu quân hành bất tử .
Ngày Quân Lực VNCH 19/6 hôm nay , huynh đệ chi binh có bồi hồi ,
hân hoan nghe khúc khai quân hiệu , dưới lá cờ Quốc gia chẳng bao giờ lạt
phai tình quân dân cá nước ,trước hồn thiêng sông núi muôn đời ...
Vâng , vẫn nghe âm hưởng đâu đây , tiếng súng của một thời trận mạc ...
Hãy tiến lên đường ...
CAO MỴ NHÂN
(HNPD)