Lịch Sử, Quân Sử & Huyền Thoại
Khóa Trực Thăng Cuối Cùng 74-44 Tại Fort Rucker, ALA.
Tháng 7, 1974, chương trình viện trợ bị cắt bất ngờ . Nhiều người ngỡ ngàng khăn gói về nước; có người chỉ qua Fort Rucker vài ngày hay vài tuần . Trong số ngỡ ngàng đó, có Trần Châu Hoành, người bạn của tôi .
Tháng 7, 1974, chương trình viện trợ bị cắt bất ngờ . Nhiều người ngỡ ngàng khăn gói về nước; có người chỉ qua Fort Rucker vài ngày hay vài tuần . Trong số ngỡ ngàng đó, có Trần Châu Hoành, người bạn của tôi .
Trước đó Nguyễn V Bông và tôi đang học lớp 74-42; nhờ đậu điểm cao khi mãn khóa TH55, Bông và tôi nghỉ 2 tuần rồi xuống 74-44 học tiếp UH-1. Trần Châu Hoành đang học 74-44 cũng được điểm cao nên nghỉ 2 tuần mặc dù tôi đã năn nỉ hắn ở lại; kết quả Hoành phải về nước( nghe Bùi V Lạc nói Hoành đã qua San Jose, hy vọng gặp lại Hoành trong đại hội LK2010) .
Danh Sách Hoa Tiêu Trực Thăng khoá 74-42
Phan Hữu Phước Distinguished Graduate
Hoàng Cao Luận Honor Graduate
Trần V Quan Honor Graduate
Hứa Ngọc Bửu
Đổ Minh Chánh
Nguyễn Phú Cường
Nguyễn V Điễu
Lê Đình Lý
Đinh Quang Hạnh
Hà Việt Hùng
Trần Kim Long
Phạm Quang Tân
Nguyễn Kỳ Thanh
Phạm Ngọc Thanh
Lê Xuân
Phạm Ngọc Yêm
Danh Sách Hoa Tiêu Trực Thăng khoá 74-44
Nguyễn V Bông Distinguished Graduate
Trần V Minh Honor Graduate
Trần Ngọc Sơn Honor Graduate
Nguyễn Tự Do
Nguyễn Ngọc Dũng
Diệp Bĩnh Duy
Nguyễn Xuân Hoài
Phạm Kim Hồng
Nguyễn Tấn Kiệt
Bùi V Lạc
Nguyễn V Sữu
Đỗ Anh Tiến
Nguyễn Quí Tú
Nguyễn Tuấn
Tạ Rớt
Vài chuyện buồn vui ở Fort Rucker:
Chuyện của Nguyễn Tự Do:
Lúc ở Lackland, mình đã cùng vài AC, trong đó có Nguyễn Tự Do, bị một Mục Sư Tin Lành dụ dỗ, nói là chở đi chơi cuối tuần . Không ngờ ông ta chở về nhà và giãng đạo . Ai cũng bất mãn, riêng NG. T. Do lớn tiếng phãn pháo rồi đem đạo Phật ra lý luận . Kết quả ai nấy phải nhịn đói một bửa . Qua Fort Rucker, cứ vài ngày NG T. Do bị một Pink Slip rồi bị đổi thầy lia chia, ai cũng nghỉ hắn sẽ có kết quả không tốt và chờ xem . Một hôm, Do bay solo và thấy một ruộng dưa hấu, hôm sau, bay chung với thầy, hắn đáp xuống,không giãi thích một lời, móc con dao đem theo, báo hại ông thầy tưởng hắn định thanh toán, làm ổng bỏ chạy có cờ .
Chuyện của Nguyễn Q. Tú:
Tú bay một thời gian thì được thầy cho solo, thầy lên control tower rồi ra lệnh Tú hover 3 feet . Vấn đề là ổng có thói quen, mỗi lần đáp xuống là khóa cần lái . Báo hại Tú kéo cần không được, vừa bị thúc hối, vừa bị căng thẳng, Tú kéo cần lên thật mạnh rồi bị kẹt tại vị trí mới . Chiếc TH55 vọt lên hover trên ngọn cây; ông thầy thấy vậy sợ trong giây lát sẽ tự bị rớt, lại hối Tú đem tàu xuống, Tú đè cần lái thật mạnh và chiếc TH55 tan tành . Hiện nay Tú có một người con nối nghiệp bay là USAF Major Danny Nguyễn .
Chuyện của Nguyễn (?) H. Trí:
Trí bay hết thời gian cho phép mà thầy không dám thả solo; phút sau cùng, nếu không solo thì cũng về nước, ông thầy cho hắn solo . Trong kỳ solo này, quả tình thấy hắn bay ai mà không sợ , vừa cất lên, rescue team lật đật mặc áo chống cháy và fire truck chạy 3 vòng dưới đất theo hắn . Sau này Trí phải solo thêm một lần nữa rồi không hiểu vì sao Trí bị về VN và qua Long Thành. Không biết có phải vì Trí bay solo về không làm hậu phi, hôm sau, nhóm sữa chữa đem để trên bàn cái tail rotor bị mất mỗi bên một tấc ?
Chuyện của Nguyễn V. Sữu:
Sữu thường bay chung với mình; một lần sắp đáp thì đài kiểm soát thông báo gió đổi chiều . Thấy Sữu không nghe, mình bấm máy nhắc Sữu thì bị ông thầy cản trở; khi hai chiếc, một bay lên, một bay xuống sắp đụng nhau, ổng mới chịu take over, mình ngồi đàng sau gồng mình, còn Sữu như không nghe không thấy . Lần khác, mình navigate cho Sữu bay Tactical, không tới 15 phút sau thì mất check point, thầy bảo bốc cao 600 feet để tìm check point lại thì nghe warning, sợ đụng với máy bay khác, mình nhìn qua nhìn lại thì thấy một chiếc UH bay ngang dưới bụng, lập tức mình nói " on the left side", ông thầy bảo Sữu quẹo trái thì gặp ngay điễm đáp. Ổng quay lại thấy mình đang mĩm cười thì rất thắc mắc . Thật sự thì ý của mình chỉ muốn báo là thấy chiếc UH kia
Chuyện của tôi :
Có lẽ mọi người còn nhớ bên Texas có Phan V Mang tử nạn , còn bên Alabama có một người tự tử chết . Cái chết của Mang chỉ gây một sự bàng hoàng cho nhóm AC ở Fort Rucker, nhưng cái chết tại Fort Rucker mới là một sự khủng bố cho những người chung quanh, nhất là những người vì tò mò nhìn thấy "dung nhan" ; đa số gom lại 4, 5 người ngủ chung một phòng, còn tôi chỉ ở một mình còn khủng khiếp hơn . Lúc đi tắm, cứ nghe rờn rợn sau lưng, thường thì quay mặt vô vòi nước, bây giờ phải quay ngược lại . Cho đến một hôm, có một người khác khoá đến xin ở chung; mình OK liền, nhưng sau đó anh ta mãn khóa . Đêm cuối cùng, anh ta hợp mặt bạn bè chổ khác có về phòng một thoáng rồi đi . Lúc hắn đi, tôi nhìn đồng hồ rồi tắt đèn ngủ . Đêm đó tôi bị "ma đè". Lúc tỉnh lại vẫn chưa sợ, cho đến khi nhìn cái đồng hồ thì mèn đất ơi, nó đang chỉ 12:30 sáng và đang tictac . Lúc hắn đi, mình tắt đèn ngủ nhìn thấy nó cũng 12:30 mà ! Có lẽ nào bị "ma đè" thật ? Từng bị nightmare nhưng chưa sợ, nhưng lần này đang ám ãnh bởi cái chết kia và còn cái đồng hồ làm chứng . Làm sao đây, mình quyết làm rỏ chuyện này . Thế là tôi cầm con dao thủ cẳng, đi tìm anh chàng ở cùng phòng . Ở cầu thang, tôi nghỉ giờ này đụng đầu ai ở đây chắc là "nó " hiện về . Vừa lúc ấy, tôi cụng đầu với một người . Trái tim của tôi đang đập loạn càng loạn hơn nữa, miệng muốn la mà lưỡi líu lại , anh chàng này cũng không khá gì hơn . Xin lỗi anh bạn nhé, giờ thì bạn biết tại sao .
Một tháng sau, năm AC trong đó có tôi, đi coi film Get Away, trong film có cảnh một nha sỹ treo cổ tự tử, năm thằng Không Quân hào hoa phong nhã quên mình là ai, nắm chặt tay nhau đi về tắt qua cánh rừng thưa mà lưng thì nghe một luồng lãnh khí chạy lên chạy xuống . Chưa hết, về tới barrack, năm thằng nhìn thấy một người tòn ten in bóng trên cửa sổ . Mèn đét ơi, tên nào đùa dai quá cở thợ mộc lấy bộ đồ bay với cái nón bay treo lên rồi mở đèn suốt đêm . Ai làm chuyện này, bước ra khỏi hàng làm 100 cái hít đất cho đúng thế coi .
Những chuyện khác:
Ai học ở Fort Rucker hẳn còn nhớ chiếc TH55 mang số 7777, nó đã làm một số AC mất mặt, vừa được một trận cười thoải mái . Số là AC kém may mắn nào đó lần đầu tiên bay chiếc này . Khi về tới check point đã báo cáo như sau: Hanchey, this is seven seven seven seven . Mới nghe qua mình đã mĩm cười, thế mà anh chàng mẽo ở đài kiểm soát lại nhại anh này một phát: Go ahead, SEVEN SEVEN SEVEN SEVEN . Những số bảy này hắn kéo dài ra . Phải nói là mình cười rung cả máy bay, vừa giận anh chàng AC này và tên mẽo kia .
Tại Hanchey Air Port, có một bên dành cho Chinook đậu; mấy chiếc TH55 đậu ké bị cột chặt xuống đất, một AC vô ý nào đó bốc tàu không lên bèn bắt chước AC Tú nhà mình kéo thật mạnh; kết quả cũng y chang
Ngày ra Trường:
Dec, 17, 1974, khóa 74-42 và 74-44 ra trường cùng một lúc và mấy ngày sau, văn phòng liên lạc đóng cửa về VN cùng với SVSQ.
Ra phi trường về VN, Đỗ Minh Chánh có bạn gái đón đưa làm tôi cũng nôn nao; nhớ lại lúc ở Lackland đã nhiều lần ra San Antonio gặp chị Kim Quy (và những chị khác) du học tại đây . Nghe nói những ngày cuối tháng tư đen, nơi các chị ở bị pháo, không biết các chị trôi giạt nơi nao ?
Chuyến bay trể 3 giờ vì bị overload, hãng Pan-Am tưởng mọi người được mang 170lbs như sự vụ lệnh của sỹ quan liên lạc, trong khi đó SVSQ chỉ được 130lbs. Đa số mọi người mang nặng hơn qui định 50-60 lbs nên họ không cho đem theo sách tay nữa . Chỉ có Nguyễn T Do và mình đi trước nên thoát . Ông thiếu tá XXX xin mang con búp bê mà cũng bị từ chối khiến ổng nổi cơn la hét . Sau phải có một Đại Úy Mỹ dàn xếp mới được đem theo . Bị tỗn thất nhiều nhất là Phạm Kim Hồng, trước ngày về, đánh bài bị thua, mua được giàn máy Stereo cũng bị bỏ vô thùng rác; về tới San Francisco còn bị gái vét túi .
Những ngày cuối cùng:
Sau hai tháng ở Sài Gòn, hai khoá 74-42 & 44 ra Nha Trang học quân sự giai đoạn hai . Ở tròn 31 ngày, học được 1 ngày rưởi rồi di tãn về Sài Gòn cho đến ngày tan hàng .
Sáng 31 tháng 3 năm 1974, Tướng Oánh tập hợp SVSQ rồi hỏi " Có biết ai đây không ? Chỉ huy trưởng còn đây các SVSQ không có gì phải lo" . Chiều hôm ấy mình cùng hai người bạn lang thang ở gần Hoàng Yến thì gặp Thiếu Tá Luân (Luận ?) bên trường Quân Sự, TT Luân hỏi giờ này sao mấy em còn lang thang ở đây ? Tôi vọt miệng trả lời " bây giờ mấy sỹ quan bên em dọt hết rồi, tụi em đâu biết làm gì, TT có gì giúp tụi em với " . TT Luân mau mắn bảo “để tôi liên lạc bên phi trường rồi cho anh em biết “. Sự thật mà nói, trong lúc đó tôi không có lòng tin ở một người lạ . Nhưng TT Luân đã trở lại tìm tôi và cho biết tối nay sẽ có khoảng 10 chiếc C130 ra chở SVSQ về Sài Gòn . Lúc đó tôi thông báo cho mọi người chuẩn bị, tiếp theo thì tôi thì qua bên phòng mưu sinh thoát hiểm và kho tiếp liệu kiếm vài thứ cần thiết .
Khi ra tới phi đạo mới hiểu tình hình thê thãm, xe Vespa, Honda, súng vất tứ tung . Máy bay cất cánh rồi mới tin mình được bình yên . Về tới TSN, thấy Tướng Oánh đứng chờ, tôi thấy có chút gì đó an ủi . Sáng hôm sau, Đại Úy Thắng dường như quên mình đã bỏ đoàn SVSQ di tản một mình còn hò hét SVSQ tập hợp . Uất hận trong tôi nổ bùng, tôi đối đáp thẳng thừng " ở đây chúng tôi chỉ biết có ANH TƯ, chỉ về phía TT Luân, là người dẫn tụi này về " . Tất cả Sỹ Quan kể cả Tướng Oánh đứng im lìm, trong khi TT Luân nhỏ nhẹ năn nỉ tôi đừng nói thế . ANH TƯ, viết tới đây, em đã rưng rưng nước mắt, Cám ơn Anh nhiều lắm . Nghe nói có người đã gặp Anh ở Cali . Mong được gặp lại Anh .
Sau 34 năm, khoá 74-44 lưu lạc khắp nơi, chỉ biết Bông ở Texas, Sơn, Lạc ở California, Tú ở Arkansas, Minh ở Colorado, các bạn khác không có tin tức gì, riêng Nguyễn Tấn Kiệt ở Bà Rịa đã ra đi vĩnh viễn .
SNT72H
hoiquanphidung.com
Biên Hùng chuyển
Tháng 7, 1974, chương trình viện trợ bị cắt bất ngờ . Nhiều người ngỡ ngàng khăn gói về nước; có người chỉ qua Fort Rucker vài ngày hay vài tuần . Trong số ngỡ ngàng đó, có Trần Châu Hoành, người bạn của tôi .
Trước đó Nguyễn V Bông và tôi đang học lớp 74-42; nhờ đậu điểm cao khi mãn khóa TH55, Bông và tôi nghỉ 2 tuần rồi xuống 74-44 học tiếp UH-1. Trần Châu Hoành đang học 74-44 cũng được điểm cao nên nghỉ 2 tuần mặc dù tôi đã năn nỉ hắn ở lại; kết quả Hoành phải về nước( nghe Bùi V Lạc nói Hoành đã qua San Jose, hy vọng gặp lại Hoành trong đại hội LK2010) .
Danh Sách Hoa Tiêu Trực Thăng khoá 74-42
Phan Hữu Phước Distinguished Graduate
Hoàng Cao Luận Honor Graduate
Trần V Quan Honor Graduate
Hứa Ngọc Bửu
Đổ Minh Chánh
Nguyễn Phú Cường
Nguyễn V Điễu
Lê Đình Lý
Đinh Quang Hạnh
Hà Việt Hùng
Trần Kim Long
Phạm Quang Tân
Nguyễn Kỳ Thanh
Phạm Ngọc Thanh
Lê Xuân
Phạm Ngọc Yêm
Danh Sách Hoa Tiêu Trực Thăng khoá 74-44
Nguyễn V Bông Distinguished Graduate
Trần V Minh Honor Graduate
Trần Ngọc Sơn Honor Graduate
Nguyễn Tự Do
Nguyễn Ngọc Dũng
Diệp Bĩnh Duy
Nguyễn Xuân Hoài
Phạm Kim Hồng
Nguyễn Tấn Kiệt
Bùi V Lạc
Nguyễn V Sữu
Đỗ Anh Tiến
Nguyễn Quí Tú
Nguyễn Tuấn
Tạ Rớt
Vài chuyện buồn vui ở Fort Rucker:
Chuyện của Nguyễn Tự Do:
Lúc ở Lackland, mình đã cùng vài AC, trong đó có Nguyễn Tự Do, bị một Mục Sư Tin Lành dụ dỗ, nói là chở đi chơi cuối tuần . Không ngờ ông ta chở về nhà và giãng đạo . Ai cũng bất mãn, riêng NG. T. Do lớn tiếng phãn pháo rồi đem đạo Phật ra lý luận . Kết quả ai nấy phải nhịn đói một bửa . Qua Fort Rucker, cứ vài ngày NG T. Do bị một Pink Slip rồi bị đổi thầy lia chia, ai cũng nghỉ hắn sẽ có kết quả không tốt và chờ xem . Một hôm, Do bay solo và thấy một ruộng dưa hấu, hôm sau, bay chung với thầy, hắn đáp xuống,không giãi thích một lời, móc con dao đem theo, báo hại ông thầy tưởng hắn định thanh toán, làm ổng bỏ chạy có cờ .
Chuyện của Nguyễn Q. Tú:
Tú bay một thời gian thì được thầy cho solo, thầy lên control tower rồi ra lệnh Tú hover 3 feet . Vấn đề là ổng có thói quen, mỗi lần đáp xuống là khóa cần lái . Báo hại Tú kéo cần không được, vừa bị thúc hối, vừa bị căng thẳng, Tú kéo cần lên thật mạnh rồi bị kẹt tại vị trí mới . Chiếc TH55 vọt lên hover trên ngọn cây; ông thầy thấy vậy sợ trong giây lát sẽ tự bị rớt, lại hối Tú đem tàu xuống, Tú đè cần lái thật mạnh và chiếc TH55 tan tành . Hiện nay Tú có một người con nối nghiệp bay là USAF Major Danny Nguyễn .
Chuyện của Nguyễn (?) H. Trí:
Trí bay hết thời gian cho phép mà thầy không dám thả solo; phút sau cùng, nếu không solo thì cũng về nước, ông thầy cho hắn solo . Trong kỳ solo này, quả tình thấy hắn bay ai mà không sợ , vừa cất lên, rescue team lật đật mặc áo chống cháy và fire truck chạy 3 vòng dưới đất theo hắn . Sau này Trí phải solo thêm một lần nữa rồi không hiểu vì sao Trí bị về VN và qua Long Thành. Không biết có phải vì Trí bay solo về không làm hậu phi, hôm sau, nhóm sữa chữa đem để trên bàn cái tail rotor bị mất mỗi bên một tấc ?
Chuyện của Nguyễn V. Sữu:
Sữu thường bay chung với mình; một lần sắp đáp thì đài kiểm soát thông báo gió đổi chiều . Thấy Sữu không nghe, mình bấm máy nhắc Sữu thì bị ông thầy cản trở; khi hai chiếc, một bay lên, một bay xuống sắp đụng nhau, ổng mới chịu take over, mình ngồi đàng sau gồng mình, còn Sữu như không nghe không thấy . Lần khác, mình navigate cho Sữu bay Tactical, không tới 15 phút sau thì mất check point, thầy bảo bốc cao 600 feet để tìm check point lại thì nghe warning, sợ đụng với máy bay khác, mình nhìn qua nhìn lại thì thấy một chiếc UH bay ngang dưới bụng, lập tức mình nói " on the left side", ông thầy bảo Sữu quẹo trái thì gặp ngay điễm đáp. Ổng quay lại thấy mình đang mĩm cười thì rất thắc mắc . Thật sự thì ý của mình chỉ muốn báo là thấy chiếc UH kia
Chuyện của tôi :
Có lẽ mọi người còn nhớ bên Texas có Phan V Mang tử nạn , còn bên Alabama có một người tự tử chết . Cái chết của Mang chỉ gây một sự bàng hoàng cho nhóm AC ở Fort Rucker, nhưng cái chết tại Fort Rucker mới là một sự khủng bố cho những người chung quanh, nhất là những người vì tò mò nhìn thấy "dung nhan" ; đa số gom lại 4, 5 người ngủ chung một phòng, còn tôi chỉ ở một mình còn khủng khiếp hơn . Lúc đi tắm, cứ nghe rờn rợn sau lưng, thường thì quay mặt vô vòi nước, bây giờ phải quay ngược lại . Cho đến một hôm, có một người khác khoá đến xin ở chung; mình OK liền, nhưng sau đó anh ta mãn khóa . Đêm cuối cùng, anh ta hợp mặt bạn bè chổ khác có về phòng một thoáng rồi đi . Lúc hắn đi, tôi nhìn đồng hồ rồi tắt đèn ngủ . Đêm đó tôi bị "ma đè". Lúc tỉnh lại vẫn chưa sợ, cho đến khi nhìn cái đồng hồ thì mèn đất ơi, nó đang chỉ 12:30 sáng và đang tictac . Lúc hắn đi, mình tắt đèn ngủ nhìn thấy nó cũng 12:30 mà ! Có lẽ nào bị "ma đè" thật ? Từng bị nightmare nhưng chưa sợ, nhưng lần này đang ám ãnh bởi cái chết kia và còn cái đồng hồ làm chứng . Làm sao đây, mình quyết làm rỏ chuyện này . Thế là tôi cầm con dao thủ cẳng, đi tìm anh chàng ở cùng phòng . Ở cầu thang, tôi nghỉ giờ này đụng đầu ai ở đây chắc là "nó " hiện về . Vừa lúc ấy, tôi cụng đầu với một người . Trái tim của tôi đang đập loạn càng loạn hơn nữa, miệng muốn la mà lưỡi líu lại , anh chàng này cũng không khá gì hơn . Xin lỗi anh bạn nhé, giờ thì bạn biết tại sao .
Một tháng sau, năm AC trong đó có tôi, đi coi film Get Away, trong film có cảnh một nha sỹ treo cổ tự tử, năm thằng Không Quân hào hoa phong nhã quên mình là ai, nắm chặt tay nhau đi về tắt qua cánh rừng thưa mà lưng thì nghe một luồng lãnh khí chạy lên chạy xuống . Chưa hết, về tới barrack, năm thằng nhìn thấy một người tòn ten in bóng trên cửa sổ . Mèn đét ơi, tên nào đùa dai quá cở thợ mộc lấy bộ đồ bay với cái nón bay treo lên rồi mở đèn suốt đêm . Ai làm chuyện này, bước ra khỏi hàng làm 100 cái hít đất cho đúng thế coi .
Những chuyện khác:
Ai học ở Fort Rucker hẳn còn nhớ chiếc TH55 mang số 7777, nó đã làm một số AC mất mặt, vừa được một trận cười thoải mái . Số là AC kém may mắn nào đó lần đầu tiên bay chiếc này . Khi về tới check point đã báo cáo như sau: Hanchey, this is seven seven seven seven . Mới nghe qua mình đã mĩm cười, thế mà anh chàng mẽo ở đài kiểm soát lại nhại anh này một phát: Go ahead, SEVEN SEVEN SEVEN SEVEN . Những số bảy này hắn kéo dài ra . Phải nói là mình cười rung cả máy bay, vừa giận anh chàng AC này và tên mẽo kia .
Tại Hanchey Air Port, có một bên dành cho Chinook đậu; mấy chiếc TH55 đậu ké bị cột chặt xuống đất, một AC vô ý nào đó bốc tàu không lên bèn bắt chước AC Tú nhà mình kéo thật mạnh; kết quả cũng y chang
Ngày ra Trường:
Dec, 17, 1974, khóa 74-42 và 74-44 ra trường cùng một lúc và mấy ngày sau, văn phòng liên lạc đóng cửa về VN cùng với SVSQ.
Ra phi trường về VN, Đỗ Minh Chánh có bạn gái đón đưa làm tôi cũng nôn nao; nhớ lại lúc ở Lackland đã nhiều lần ra San Antonio gặp chị Kim Quy (và những chị khác) du học tại đây . Nghe nói những ngày cuối tháng tư đen, nơi các chị ở bị pháo, không biết các chị trôi giạt nơi nao ?
Chuyến bay trể 3 giờ vì bị overload, hãng Pan-Am tưởng mọi người được mang 170lbs như sự vụ lệnh của sỹ quan liên lạc, trong khi đó SVSQ chỉ được 130lbs. Đa số mọi người mang nặng hơn qui định 50-60 lbs nên họ không cho đem theo sách tay nữa . Chỉ có Nguyễn T Do và mình đi trước nên thoát . Ông thiếu tá XXX xin mang con búp bê mà cũng bị từ chối khiến ổng nổi cơn la hét . Sau phải có một Đại Úy Mỹ dàn xếp mới được đem theo . Bị tỗn thất nhiều nhất là Phạm Kim Hồng, trước ngày về, đánh bài bị thua, mua được giàn máy Stereo cũng bị bỏ vô thùng rác; về tới San Francisco còn bị gái vét túi .
Những ngày cuối cùng:
Sau hai tháng ở Sài Gòn, hai khoá 74-42 & 44 ra Nha Trang học quân sự giai đoạn hai . Ở tròn 31 ngày, học được 1 ngày rưởi rồi di tãn về Sài Gòn cho đến ngày tan hàng .
Sáng 31 tháng 3 năm 1974, Tướng Oánh tập hợp SVSQ rồi hỏi " Có biết ai đây không ? Chỉ huy trưởng còn đây các SVSQ không có gì phải lo" . Chiều hôm ấy mình cùng hai người bạn lang thang ở gần Hoàng Yến thì gặp Thiếu Tá Luân (Luận ?) bên trường Quân Sự, TT Luân hỏi giờ này sao mấy em còn lang thang ở đây ? Tôi vọt miệng trả lời " bây giờ mấy sỹ quan bên em dọt hết rồi, tụi em đâu biết làm gì, TT có gì giúp tụi em với " . TT Luân mau mắn bảo “để tôi liên lạc bên phi trường rồi cho anh em biết “. Sự thật mà nói, trong lúc đó tôi không có lòng tin ở một người lạ . Nhưng TT Luân đã trở lại tìm tôi và cho biết tối nay sẽ có khoảng 10 chiếc C130 ra chở SVSQ về Sài Gòn . Lúc đó tôi thông báo cho mọi người chuẩn bị, tiếp theo thì tôi thì qua bên phòng mưu sinh thoát hiểm và kho tiếp liệu kiếm vài thứ cần thiết .
Khi ra tới phi đạo mới hiểu tình hình thê thãm, xe Vespa, Honda, súng vất tứ tung . Máy bay cất cánh rồi mới tin mình được bình yên . Về tới TSN, thấy Tướng Oánh đứng chờ, tôi thấy có chút gì đó an ủi . Sáng hôm sau, Đại Úy Thắng dường như quên mình đã bỏ đoàn SVSQ di tản một mình còn hò hét SVSQ tập hợp . Uất hận trong tôi nổ bùng, tôi đối đáp thẳng thừng " ở đây chúng tôi chỉ biết có ANH TƯ, chỉ về phía TT Luân, là người dẫn tụi này về " . Tất cả Sỹ Quan kể cả Tướng Oánh đứng im lìm, trong khi TT Luân nhỏ nhẹ năn nỉ tôi đừng nói thế . ANH TƯ, viết tới đây, em đã rưng rưng nước mắt, Cám ơn Anh nhiều lắm . Nghe nói có người đã gặp Anh ở Cali . Mong được gặp lại Anh .
Sau 34 năm, khoá 74-44 lưu lạc khắp nơi, chỉ biết Bông ở Texas, Sơn, Lạc ở California, Tú ở Arkansas, Minh ở Colorado, các bạn khác không có tin tức gì, riêng Nguyễn Tấn Kiệt ở Bà Rịa đã ra đi vĩnh viễn .
SNT72H
hoiquanphidung.com
Biên Hùng chuyển
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Người Do Thái và Nước Mỹ" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Ý Kiến Về Hai Chữ GIAO CHỈ" - Tôn Thất Tuệ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Ý Kiến Về Hai Chữ GIAO CHỈ" - Tôn Thất Tuệ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm Nhà tiên tri của Việt tộc" - Trần Văn Giang (ghi lại)
- "Giao Chỉ hay Giao Châu?" - Hồ Bạch Thảo - Trần Văn Giang (ghi lại)
Khóa Trực Thăng Cuối Cùng 74-44 Tại Fort Rucker, ALA.
Tháng 7, 1974, chương trình viện trợ bị cắt bất ngờ . Nhiều người ngỡ ngàng khăn gói về nước; có người chỉ qua Fort Rucker vài ngày hay vài tuần . Trong số ngỡ ngàng đó, có Trần Châu Hoành, người bạn của tôi .
Tháng 7, 1974, chương trình viện trợ bị cắt bất ngờ . Nhiều người ngỡ ngàng khăn gói về nước; có người chỉ qua Fort Rucker vài ngày hay vài tuần . Trong số ngỡ ngàng đó, có Trần Châu Hoành, người bạn của tôi .
Trước đó Nguyễn V Bông và tôi đang học lớp 74-42; nhờ đậu điểm cao khi mãn khóa TH55, Bông và tôi nghỉ 2 tuần rồi xuống 74-44 học tiếp UH-1. Trần Châu Hoành đang học 74-44 cũng được điểm cao nên nghỉ 2 tuần mặc dù tôi đã năn nỉ hắn ở lại; kết quả Hoành phải về nước( nghe Bùi V Lạc nói Hoành đã qua San Jose, hy vọng gặp lại Hoành trong đại hội LK2010) .
Danh Sách Hoa Tiêu Trực Thăng khoá 74-42
Phan Hữu Phước Distinguished Graduate
Hoàng Cao Luận Honor Graduate
Trần V Quan Honor Graduate
Hứa Ngọc Bửu
Đổ Minh Chánh
Nguyễn Phú Cường
Nguyễn V Điễu
Lê Đình Lý
Đinh Quang Hạnh
Hà Việt Hùng
Trần Kim Long
Phạm Quang Tân
Nguyễn Kỳ Thanh
Phạm Ngọc Thanh
Lê Xuân
Phạm Ngọc Yêm
Danh Sách Hoa Tiêu Trực Thăng khoá 74-44
Nguyễn V Bông Distinguished Graduate
Trần V Minh Honor Graduate
Trần Ngọc Sơn Honor Graduate
Nguyễn Tự Do
Nguyễn Ngọc Dũng
Diệp Bĩnh Duy
Nguyễn Xuân Hoài
Phạm Kim Hồng
Nguyễn Tấn Kiệt
Bùi V Lạc
Nguyễn V Sữu
Đỗ Anh Tiến
Nguyễn Quí Tú
Nguyễn Tuấn
Tạ Rớt
Vài chuyện buồn vui ở Fort Rucker:
Chuyện của Nguyễn Tự Do:
Lúc ở Lackland, mình đã cùng vài AC, trong đó có Nguyễn Tự Do, bị một Mục Sư Tin Lành dụ dỗ, nói là chở đi chơi cuối tuần . Không ngờ ông ta chở về nhà và giãng đạo . Ai cũng bất mãn, riêng NG. T. Do lớn tiếng phãn pháo rồi đem đạo Phật ra lý luận . Kết quả ai nấy phải nhịn đói một bửa . Qua Fort Rucker, cứ vài ngày NG T. Do bị một Pink Slip rồi bị đổi thầy lia chia, ai cũng nghỉ hắn sẽ có kết quả không tốt và chờ xem . Một hôm, Do bay solo và thấy một ruộng dưa hấu, hôm sau, bay chung với thầy, hắn đáp xuống,không giãi thích một lời, móc con dao đem theo, báo hại ông thầy tưởng hắn định thanh toán, làm ổng bỏ chạy có cờ .
Chuyện của Nguyễn Q. Tú:
Tú bay một thời gian thì được thầy cho solo, thầy lên control tower rồi ra lệnh Tú hover 3 feet . Vấn đề là ổng có thói quen, mỗi lần đáp xuống là khóa cần lái . Báo hại Tú kéo cần không được, vừa bị thúc hối, vừa bị căng thẳng, Tú kéo cần lên thật mạnh rồi bị kẹt tại vị trí mới . Chiếc TH55 vọt lên hover trên ngọn cây; ông thầy thấy vậy sợ trong giây lát sẽ tự bị rớt, lại hối Tú đem tàu xuống, Tú đè cần lái thật mạnh và chiếc TH55 tan tành . Hiện nay Tú có một người con nối nghiệp bay là USAF Major Danny Nguyễn .
Chuyện của Nguyễn (?) H. Trí:
Trí bay hết thời gian cho phép mà thầy không dám thả solo; phút sau cùng, nếu không solo thì cũng về nước, ông thầy cho hắn solo . Trong kỳ solo này, quả tình thấy hắn bay ai mà không sợ , vừa cất lên, rescue team lật đật mặc áo chống cháy và fire truck chạy 3 vòng dưới đất theo hắn . Sau này Trí phải solo thêm một lần nữa rồi không hiểu vì sao Trí bị về VN và qua Long Thành. Không biết có phải vì Trí bay solo về không làm hậu phi, hôm sau, nhóm sữa chữa đem để trên bàn cái tail rotor bị mất mỗi bên một tấc ?
Chuyện của Nguyễn V. Sữu:
Sữu thường bay chung với mình; một lần sắp đáp thì đài kiểm soát thông báo gió đổi chiều . Thấy Sữu không nghe, mình bấm máy nhắc Sữu thì bị ông thầy cản trở; khi hai chiếc, một bay lên, một bay xuống sắp đụng nhau, ổng mới chịu take over, mình ngồi đàng sau gồng mình, còn Sữu như không nghe không thấy . Lần khác, mình navigate cho Sữu bay Tactical, không tới 15 phút sau thì mất check point, thầy bảo bốc cao 600 feet để tìm check point lại thì nghe warning, sợ đụng với máy bay khác, mình nhìn qua nhìn lại thì thấy một chiếc UH bay ngang dưới bụng, lập tức mình nói " on the left side", ông thầy bảo Sữu quẹo trái thì gặp ngay điễm đáp. Ổng quay lại thấy mình đang mĩm cười thì rất thắc mắc . Thật sự thì ý của mình chỉ muốn báo là thấy chiếc UH kia
Chuyện của tôi :
Có lẽ mọi người còn nhớ bên Texas có Phan V Mang tử nạn , còn bên Alabama có một người tự tử chết . Cái chết của Mang chỉ gây một sự bàng hoàng cho nhóm AC ở Fort Rucker, nhưng cái chết tại Fort Rucker mới là một sự khủng bố cho những người chung quanh, nhất là những người vì tò mò nhìn thấy "dung nhan" ; đa số gom lại 4, 5 người ngủ chung một phòng, còn tôi chỉ ở một mình còn khủng khiếp hơn . Lúc đi tắm, cứ nghe rờn rợn sau lưng, thường thì quay mặt vô vòi nước, bây giờ phải quay ngược lại . Cho đến một hôm, có một người khác khoá đến xin ở chung; mình OK liền, nhưng sau đó anh ta mãn khóa . Đêm cuối cùng, anh ta hợp mặt bạn bè chổ khác có về phòng một thoáng rồi đi . Lúc hắn đi, tôi nhìn đồng hồ rồi tắt đèn ngủ . Đêm đó tôi bị "ma đè". Lúc tỉnh lại vẫn chưa sợ, cho đến khi nhìn cái đồng hồ thì mèn đất ơi, nó đang chỉ 12:30 sáng và đang tictac . Lúc hắn đi, mình tắt đèn ngủ nhìn thấy nó cũng 12:30 mà ! Có lẽ nào bị "ma đè" thật ? Từng bị nightmare nhưng chưa sợ, nhưng lần này đang ám ãnh bởi cái chết kia và còn cái đồng hồ làm chứng . Làm sao đây, mình quyết làm rỏ chuyện này . Thế là tôi cầm con dao thủ cẳng, đi tìm anh chàng ở cùng phòng . Ở cầu thang, tôi nghỉ giờ này đụng đầu ai ở đây chắc là "nó " hiện về . Vừa lúc ấy, tôi cụng đầu với một người . Trái tim của tôi đang đập loạn càng loạn hơn nữa, miệng muốn la mà lưỡi líu lại , anh chàng này cũng không khá gì hơn . Xin lỗi anh bạn nhé, giờ thì bạn biết tại sao .
Một tháng sau, năm AC trong đó có tôi, đi coi film Get Away, trong film có cảnh một nha sỹ treo cổ tự tử, năm thằng Không Quân hào hoa phong nhã quên mình là ai, nắm chặt tay nhau đi về tắt qua cánh rừng thưa mà lưng thì nghe một luồng lãnh khí chạy lên chạy xuống . Chưa hết, về tới barrack, năm thằng nhìn thấy một người tòn ten in bóng trên cửa sổ . Mèn đét ơi, tên nào đùa dai quá cở thợ mộc lấy bộ đồ bay với cái nón bay treo lên rồi mở đèn suốt đêm . Ai làm chuyện này, bước ra khỏi hàng làm 100 cái hít đất cho đúng thế coi .
Những chuyện khác:
Ai học ở Fort Rucker hẳn còn nhớ chiếc TH55 mang số 7777, nó đã làm một số AC mất mặt, vừa được một trận cười thoải mái . Số là AC kém may mắn nào đó lần đầu tiên bay chiếc này . Khi về tới check point đã báo cáo như sau: Hanchey, this is seven seven seven seven . Mới nghe qua mình đã mĩm cười, thế mà anh chàng mẽo ở đài kiểm soát lại nhại anh này một phát: Go ahead, SEVEN SEVEN SEVEN SEVEN . Những số bảy này hắn kéo dài ra . Phải nói là mình cười rung cả máy bay, vừa giận anh chàng AC này và tên mẽo kia .
Tại Hanchey Air Port, có một bên dành cho Chinook đậu; mấy chiếc TH55 đậu ké bị cột chặt xuống đất, một AC vô ý nào đó bốc tàu không lên bèn bắt chước AC Tú nhà mình kéo thật mạnh; kết quả cũng y chang
Ngày ra Trường:
Dec, 17, 1974, khóa 74-42 và 74-44 ra trường cùng một lúc và mấy ngày sau, văn phòng liên lạc đóng cửa về VN cùng với SVSQ.
Ra phi trường về VN, Đỗ Minh Chánh có bạn gái đón đưa làm tôi cũng nôn nao; nhớ lại lúc ở Lackland đã nhiều lần ra San Antonio gặp chị Kim Quy (và những chị khác) du học tại đây . Nghe nói những ngày cuối tháng tư đen, nơi các chị ở bị pháo, không biết các chị trôi giạt nơi nao ?
Chuyến bay trể 3 giờ vì bị overload, hãng Pan-Am tưởng mọi người được mang 170lbs như sự vụ lệnh của sỹ quan liên lạc, trong khi đó SVSQ chỉ được 130lbs. Đa số mọi người mang nặng hơn qui định 50-60 lbs nên họ không cho đem theo sách tay nữa . Chỉ có Nguyễn T Do và mình đi trước nên thoát . Ông thiếu tá XXX xin mang con búp bê mà cũng bị từ chối khiến ổng nổi cơn la hét . Sau phải có một Đại Úy Mỹ dàn xếp mới được đem theo . Bị tỗn thất nhiều nhất là Phạm Kim Hồng, trước ngày về, đánh bài bị thua, mua được giàn máy Stereo cũng bị bỏ vô thùng rác; về tới San Francisco còn bị gái vét túi .
Những ngày cuối cùng:
Sau hai tháng ở Sài Gòn, hai khoá 74-42 & 44 ra Nha Trang học quân sự giai đoạn hai . Ở tròn 31 ngày, học được 1 ngày rưởi rồi di tãn về Sài Gòn cho đến ngày tan hàng .
Sáng 31 tháng 3 năm 1974, Tướng Oánh tập hợp SVSQ rồi hỏi " Có biết ai đây không ? Chỉ huy trưởng còn đây các SVSQ không có gì phải lo" . Chiều hôm ấy mình cùng hai người bạn lang thang ở gần Hoàng Yến thì gặp Thiếu Tá Luân (Luận ?) bên trường Quân Sự, TT Luân hỏi giờ này sao mấy em còn lang thang ở đây ? Tôi vọt miệng trả lời " bây giờ mấy sỹ quan bên em dọt hết rồi, tụi em đâu biết làm gì, TT có gì giúp tụi em với " . TT Luân mau mắn bảo “để tôi liên lạc bên phi trường rồi cho anh em biết “. Sự thật mà nói, trong lúc đó tôi không có lòng tin ở một người lạ . Nhưng TT Luân đã trở lại tìm tôi và cho biết tối nay sẽ có khoảng 10 chiếc C130 ra chở SVSQ về Sài Gòn . Lúc đó tôi thông báo cho mọi người chuẩn bị, tiếp theo thì tôi thì qua bên phòng mưu sinh thoát hiểm và kho tiếp liệu kiếm vài thứ cần thiết .
Khi ra tới phi đạo mới hiểu tình hình thê thãm, xe Vespa, Honda, súng vất tứ tung . Máy bay cất cánh rồi mới tin mình được bình yên . Về tới TSN, thấy Tướng Oánh đứng chờ, tôi thấy có chút gì đó an ủi . Sáng hôm sau, Đại Úy Thắng dường như quên mình đã bỏ đoàn SVSQ di tản một mình còn hò hét SVSQ tập hợp . Uất hận trong tôi nổ bùng, tôi đối đáp thẳng thừng " ở đây chúng tôi chỉ biết có ANH TƯ, chỉ về phía TT Luân, là người dẫn tụi này về " . Tất cả Sỹ Quan kể cả Tướng Oánh đứng im lìm, trong khi TT Luân nhỏ nhẹ năn nỉ tôi đừng nói thế . ANH TƯ, viết tới đây, em đã rưng rưng nước mắt, Cám ơn Anh nhiều lắm . Nghe nói có người đã gặp Anh ở Cali . Mong được gặp lại Anh .
Sau 34 năm, khoá 74-44 lưu lạc khắp nơi, chỉ biết Bông ở Texas, Sơn, Lạc ở California, Tú ở Arkansas, Minh ở Colorado, các bạn khác không có tin tức gì, riêng Nguyễn Tấn Kiệt ở Bà Rịa đã ra đi vĩnh viễn .
SNT72H
hoiquanphidung.com
Biên Hùng chuyển