Văn Học & Nghệ Thuật
Nguồn gốc câu thơ trong truyện Kiều
Nguyễn Du mượn cái tích ấy viết nên câu thơ về mối tình son sắt, trong sáng giữa Thuý Kiều và Kim Trọng: "Nợ tình chưa trả cho ai, Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan".
Thời Gia Tĩnh triều Minh có người con gái quan Tể tướng tuổi chừng đôi tám mà vẫn cấm cung ở trên lầu cao gần bờ sông. Hằng ngày, có người con trai làng Chài, đến bến câu cá. Khi ngồi câu, người ấy thường hát mà giọng hát lại réo rắt du dương. Người con gái say lòng với giọng hát ấy. Sau đó khoảng 10 hôm không nghe tiếng hát, người con gái phát bệnh ốm tương tư.
Câu thơ "Nợ tình chưa trả cho ai, Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan" được Nguyễn Du mượn từ một tích truyện thời Gia Tĩnh triều Minh.
Các lang y tài giỏi trong vùng không chữa khỏi. Cha mẹ và mọi người hỏi vì sao nàng cũng không nói. Một hôm người con trai lại đến câu, suốt ngày giọng hát du dương trầm bổng lại cất lên thì bệnh người con gái cấm cung cũng khỏi hẳn. Cha mẹ biết chuyện liền cho mời người câu cá đến. Nhưng khi người con gái thấy dáng người chàng trai xấu xí thì thất vọng mà không tương tư nữa.
Còn người câu cá thấy người con gái đẹp lộng lẫy, khi trở về nghĩ xa nghĩ gần rồi phát bệnh thất tình, chữa mãi không được, rồi chết. Sau 3 năm người nhà bốc mả thấy có một khối tròn như quả cam mà rắn trong như thủy tinh liền đem về gắn ở đầu mũi thuyền. Một hôm quan tể tướng thuê chiếc thuyền ấy chở đi chơi trông thấy cái khối ấy tưởng là ngọc mua về thuê thợ làm chén uống nước. Rót nước đầy chén thì thấy hiện lên hình người câu cá. Tể tướng lấy làm quý lắm.
Còn người câu cá thấy người con gái đẹp lộng lẫy, khi trở về nghĩ xa nghĩ gần rồi phát bệnh thất tình, chữa mãi không được, rồi chết. Sau 3 năm người nhà bốc mả thấy có một khối tròn như quả cam mà rắn trong như thủy tinh liền đem về gắn ở đầu mũi thuyền. Một hôm quan tể tướng thuê chiếc thuyền ấy chở đi chơi trông thấy cái khối ấy tưởng là ngọc mua về thuê thợ làm chén uống nước. Rót nước đầy chén thì thấy hiện lên hình người câu cá. Tể tướng lấy làm quý lắm.
Một hôm người con gái lấy chén uống nước, vừa rót đầy nước thì trông thấy người câu cá. Nhớ đến duyên xưa lòng thương mến lại trào dâng, hai hàng nước mắt chảy xuống rơi vào chén nước thì tự nhiên cái chén tan ra. Nguyễn Du mượn cái tích ấy viết nên câu thơ về mối tình son sắt, trong sáng giữa Thuý Kiều và Kim Trọng: "Nợ tình chưa trả cho ai, Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan".
Đ.V.N
Bàn ra tán vào (0)
Nguồn gốc câu thơ trong truyện Kiều
Nguyễn Du mượn cái tích ấy viết nên câu thơ về mối tình son sắt, trong sáng giữa Thuý Kiều và Kim Trọng: "Nợ tình chưa trả cho ai, Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan".
Câu thơ "Nợ tình chưa trả cho ai, Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan" được Nguyễn Du mượn từ một tích truyện thời Gia Tĩnh triều Minh.
Các lang y tài giỏi trong vùng không chữa khỏi. Cha mẹ và mọi người hỏi vì sao nàng cũng không nói. Một hôm người con trai lại đến câu, suốt ngày giọng hát du dương trầm bổng lại cất lên thì bệnh người con gái cấm cung cũng khỏi hẳn. Cha mẹ biết chuyện liền cho mời người câu cá đến. Nhưng khi người con gái thấy dáng người chàng trai xấu xí thì thất vọng mà không tương tư nữa.
Còn người câu cá thấy người con gái đẹp lộng lẫy, khi trở về nghĩ xa nghĩ gần rồi phát bệnh thất tình, chữa mãi không được, rồi chết. Sau 3 năm người nhà bốc mả thấy có một khối tròn như quả cam mà rắn trong như thủy tinh liền đem về gắn ở đầu mũi thuyền. Một hôm quan tể tướng thuê chiếc thuyền ấy chở đi chơi trông thấy cái khối ấy tưởng là ngọc mua về thuê thợ làm chén uống nước. Rót nước đầy chén thì thấy hiện lên hình người câu cá. Tể tướng lấy làm quý lắm.
Còn người câu cá thấy người con gái đẹp lộng lẫy, khi trở về nghĩ xa nghĩ gần rồi phát bệnh thất tình, chữa mãi không được, rồi chết. Sau 3 năm người nhà bốc mả thấy có một khối tròn như quả cam mà rắn trong như thủy tinh liền đem về gắn ở đầu mũi thuyền. Một hôm quan tể tướng thuê chiếc thuyền ấy chở đi chơi trông thấy cái khối ấy tưởng là ngọc mua về thuê thợ làm chén uống nước. Rót nước đầy chén thì thấy hiện lên hình người câu cá. Tể tướng lấy làm quý lắm.
Một hôm người con gái lấy chén uống nước, vừa rót đầy nước thì trông thấy người câu cá. Nhớ đến duyên xưa lòng thương mến lại trào dâng, hai hàng nước mắt chảy xuống rơi vào chén nước thì tự nhiên cái chén tan ra. Nguyễn Du mượn cái tích ấy viết nên câu thơ về mối tình son sắt, trong sáng giữa Thuý Kiều và Kim Trọng: "Nợ tình chưa trả cho ai, Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan".
Đ.V.N