Mỗi Ngày Một Chuyện
RỪNG GIỮA PHỐ - CAO MỴ NHÂN
RỪNG GIỮA PHỐ - CAO MỴ NHÂN
Bước
qua năm thứ hai của khoá Cán sự xã hội Caritas do các soeurs dòng Nữ Tử Bác Ái (Filles de la charite' de Saint Vincent
de Paul) phụ trách đào tạo, chúng tôi đã thực sự đi vào công tác xã hội căn bản
hơn.
Đó
là ngoài giờ học lý thuyết, chúng tôi đã hoặc đi thực tập, hoặc đi quan sát
những sự việc ở đời ...
Sự
việc ở đời đối với công tác xã hội, thì đa phần là đau khổ, buồn thương, éo le,
gây cấn vv...chứ nào thấy chi bình thường như các nhà thiên hạ.
Thế
nên, mục đích là đưa các hoàn cảnh nêu trên trở về với sự bình yên, an lành,
như điều mong muốn của công tác xã hội chung chung vậy.
Do
đó, mùa hè năm 1961, quý soeurs với phương tiện di chuyển của trường, đã
chở chúng tôi lên "Nhà Thương điên Biên Hoà" quan sát và học hỏi các
chuyên viên chữa trị, điều dưỡng, và nhất là đối xử với bệnh nhân điên như thế
nào.
Trước
nhất "nhà thương điên Biên Hoà" có tên nhà thương hẳn hoi, gọi là
" Bệnh viện Nguyễn Văn Hoài", tên một vị bác sĩ Tây Y đã hết lòng
thương xót, hy sinh cho những bệnh nhân lạc lõng đó.
Bệnh
viện Nguyễn Văn Hoài được xây cất từ thời Tây trong một vạt đất rộng như rừng,
nhưng sau trở thành ở ngay thành phố, vì thủa hình thành nơi ấy còn hoang hoá.
Khi
xe chạy trên con đường lớn để sẽ vào" nhà thương điên Biên Hoà ", là
tấm bảng mầu đỏ sậm chữ vàng, đã cũ rich, mấy chữ Bệnh viện ( nhỏ thôi, dòng
trên) Nguyễn Văn Hoài ( lớn gấp rưỡi chữ nêu trên, dòng dưới ) .
Tất
nhiên bệnh viện đã sẵn sàng việc tiếp rước đoàn chúng tôi . Được phần hành
thuyết trình cho nghe cùng với sơ đồ tổ chức mà chủ yếu là các trại bệnh.
Mắc
dầu ban tổ chức không buồn đến phát sảng, vì hằng ngày các bác sĩ, y tá và các
y công, chuyên viên đặc biệt, phải đối mặt liên tục với số bệnh nhân hoang dã
ấy .
Sau
đó thì chúng tôi được đi bộ từ trại này qua trại khác, để trực tiếp ngó thấy
các bệnh nhân vô cùng bất hạnh đó đang sinh hoạt như thế nào.
Có
lẽ bệnh viện Nguyễn Văn Hoài muốn chuẩn bị cho chúng tôi một cách nhìn chan
hoà, nhân ái, nên ban tổ chức hướng dẫn đi thăm các trại từ nhẹ tới nặng, từ
nhỏ tới lớn tuổi, nam nữ ở riêng.
Trại
đầu tiên là toàn bé gái từ 6,7 tuổi trở lên.
Sau
đó là các em đã lớn hẳn thì ở chung với phụ nữ đủ hạng tuổi, không thấy bà nào
già lắm,có lẽ họ đã chết trước khi già.
Khi
chúng tôi vừa vô trại bệnh bé gái, thì các bé đó ôm chầm chúng tôi, có cháu kêu
: "mẹ, mẹ...", có cháu kêu: " chị hai, ba, tư..." có cháu
lại che 2 tay lên đầu khóc thảm: " Con đâu có làm vậy mà bà đánh
con..."
Nơi
trại bệnh dành cho phụ nữ thì đủ sắc thái, có cô ca hát, có cô la hét, cười ngơ
ngác, nhưng cũng có cô lặng lẽ, khóc sụt sùi vv...
Nhưng
đặc biệt nhất, là một nữ trung niên người Pháp, cô ta độ 30 tuổi, mặc đầm ta
bà, không tả tơi, nhưng nhìn thấy là biết ngay không bình thường .
Trước
nhất thấy chúng tôi, toàn nữ sinh đi với 2 bà Phước, thì phụ nữ Pháp đó ngửa
tay xin một điếu thuốc lá.
Y
tá tháp tùng cho hay phụ nữ Pháp ấy là một cô dâu đi cùng chú rể từ Paris qua
Tokyo để hưởng tuần trăng mật, trước đó 5 năm, nhưng mới quá cảnh Saigon thì có
dấu hiệu khác thường, nên cuối cùng không chịu về Pháp chữa bịnh.
Rồi
nặng hơn, người chồng quyết định đưa vô bệnh viện đó luôn.
Tất
nhiên là gia đình ở Pháp vẫn lo tiền bạc quà cáp cho cô, nhưng chuyện đưa về Pháp thì chưa thấy
nói gì.
Người
nữ trung niên đó, cứ muốn nói chuyện với " Ma soeur "
chúng
tôi, đơn giản là nói tiếng Pháp.
Chúng
tôi tò mò, hỏi bà y tá làm việc lâu năm là khi người chồng phát hiện ra vợ bị
khác thường như thế nào, chắc bệnh viện biết chứ ?
Bà
y tá gật đầu, nói rằng người chồng cô ấy khai là thoạt đầu thì đi coi và nghe
ban bát âm kéo đàn đám ma ò í e... Sau cô ấy cứ đòi đi xem và nghe vậy hoài.
Tây
y cho là bịnh nhân đã bị tâm thần.
Tà
pháp bên ta thì cho là ma ám.
Sau
đó phải qua khu trai bệnh nam, cũng từ nhẹ tới nặng.
Tất
cả những người bị tâm thần mà nôm na cứ nói là điên đó, người nào cặp mắt cũng
như dại đi.
Trước
khi tha nhân đi đến trạng thái cảm thương, hay là thương hại, ai cũng sợ hãi lỡ
người mất trí đó hành hung mình thì sao.
Thực
ra bịnh đã đưa vô nhà thương như đương nêu, thì khó nói là nhẹ được.
Ở
những trại gọi là tình trạng tương đối ngó sơ là thấy các vẻ lạ thường rồi, thí
dụ có ông cứ bắt người khác, y tá hay đồng bệnh phải ngồi nghe mình " lý
luận" hàng buổi, chứ không phải hàng giờ.
Ông
thì huýt sáo không biết mỏi mồm.
Nhưng
ngán ngất vẫn là những ông bỗng nổi giận lên đập phá.
Cuối
cùng là ban tổ chức hỏi ma soeur có nên cho chúng tôi đến thăm cái " Địa
ngục của trần gian " không ? Mấy chục người gần như đã thành vượn.
Sợ
thì vẫn sợ, mà tò mò nhiều hơn học hỏi vv... Ma soeur lặng thinh, vẻ mặt buồn
buồn, nhưng đoàn người đã tới sát cái khu khốn khổ đó rồi.
Tới bây giờ, đã hơn nửa thế kỷ qua, mà
tôi thấy cái khung cảnh ấy vẫn như đang trước mắt .
Một
khuôn trại đúc cao tầng, bốn bề xây như nhà lao, chỉ khác là có những khuôn cửa
sổ lắp song sắt, chỉ có một cửa ra vào cũng bằng sắt nặng. Bên ngoài có một hệ
thống ống vòi nước .
Lưng
chừng khu trại đó, vòng chung quanh là lớp sàn như gác lửng.
Những
người bịnh đó không mặc quần áo, da họ đã biến thành sậm nâu. Họ đã quên hẳn
tiếng nói, thỉnh thoảng hú lên, đập tay phành phạch.
Y
tá để những máng cơm bằng nhựa ngoài khung cửa sổ nêu trên. Họ tự tới, bốc cơm
bằng tay như loài vượn khỉ ...
Y tá mở vòi nước và sịt vào các thân
hình người đã biến dạng đó. Nước chảy xuống mấy cái rãnh sát
chân tường ...
Gọi
là tắm và rửa dọn hằng ngày .
Chẳng
lẽ cuộc đời thế sao? nhưng rõ ràng là thế, một địa ngục cầu mong có Diêm Vương
mau chóng kết thúc kiếp sống cho họ. Kết thúc sớm thì tất cả mọi chuyện đều êm
đẹp.
Đứng
trong vòng 15 phút, tất cả các mùi xú uế đều tuôn ra ...
Nhị
vị soeurs cố giữ trạng thái bình thản, mấy vị trong ban hướng dẫn của bệnh viện
đã quen sự việc đó lâu rồi.
Chỉ
có 10 đứa chúng tôi, khoá cán sự xã hội đầu tiên nhận học bổng của Bộ Quốc
Phòng, học ở trung tâm Caritas số 38 đường Tú Xương Saigon, là thấy tận
mắt cuộc sống dưới âm độ của loài người không còn lẽ gì cần phải tồn tại nữa.
Cả
một không gian trống rỗng đến không thể có một ngọn cỏ bám víu, những người
điên quá tải, tận tuyệt trên, không còn một khổ nhục nào hơn nữa, sao Chúa
không cất phần họ đi mau chóng, chỉ có không hiện diện ở thế gian nữa, họ và
thân nhân nọ mới không tuyệt vọng khi hướng về Thượng Đế cao vời ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
RỪNG GIỮA PHỐ - CAO MỴ NHÂN
RỪNG GIỮA PHỐ - CAO MỴ NHÂN
Bước
qua năm thứ hai của khoá Cán sự xã hội Caritas do các soeurs dòng Nữ Tử Bác Ái (Filles de la charite' de Saint Vincent
de Paul) phụ trách đào tạo, chúng tôi đã thực sự đi vào công tác xã hội căn bản
hơn.
Đó
là ngoài giờ học lý thuyết, chúng tôi đã hoặc đi thực tập, hoặc đi quan sát
những sự việc ở đời ...
Sự
việc ở đời đối với công tác xã hội, thì đa phần là đau khổ, buồn thương, éo le,
gây cấn vv...chứ nào thấy chi bình thường như các nhà thiên hạ.
Thế
nên, mục đích là đưa các hoàn cảnh nêu trên trở về với sự bình yên, an lành,
như điều mong muốn của công tác xã hội chung chung vậy.
Do
đó, mùa hè năm 1961, quý soeurs với phương tiện di chuyển của trường, đã
chở chúng tôi lên "Nhà Thương điên Biên Hoà" quan sát và học hỏi các
chuyên viên chữa trị, điều dưỡng, và nhất là đối xử với bệnh nhân điên như thế
nào.
Trước
nhất "nhà thương điên Biên Hoà" có tên nhà thương hẳn hoi, gọi là
" Bệnh viện Nguyễn Văn Hoài", tên một vị bác sĩ Tây Y đã hết lòng
thương xót, hy sinh cho những bệnh nhân lạc lõng đó.
Bệnh
viện Nguyễn Văn Hoài được xây cất từ thời Tây trong một vạt đất rộng như rừng,
nhưng sau trở thành ở ngay thành phố, vì thủa hình thành nơi ấy còn hoang hoá.
Khi
xe chạy trên con đường lớn để sẽ vào" nhà thương điên Biên Hoà ", là
tấm bảng mầu đỏ sậm chữ vàng, đã cũ rich, mấy chữ Bệnh viện ( nhỏ thôi, dòng
trên) Nguyễn Văn Hoài ( lớn gấp rưỡi chữ nêu trên, dòng dưới ) .
Tất
nhiên bệnh viện đã sẵn sàng việc tiếp rước đoàn chúng tôi . Được phần hành
thuyết trình cho nghe cùng với sơ đồ tổ chức mà chủ yếu là các trại bệnh.
Mắc
dầu ban tổ chức không buồn đến phát sảng, vì hằng ngày các bác sĩ, y tá và các
y công, chuyên viên đặc biệt, phải đối mặt liên tục với số bệnh nhân hoang dã
ấy .
Sau
đó thì chúng tôi được đi bộ từ trại này qua trại khác, để trực tiếp ngó thấy
các bệnh nhân vô cùng bất hạnh đó đang sinh hoạt như thế nào.
Có
lẽ bệnh viện Nguyễn Văn Hoài muốn chuẩn bị cho chúng tôi một cách nhìn chan
hoà, nhân ái, nên ban tổ chức hướng dẫn đi thăm các trại từ nhẹ tới nặng, từ
nhỏ tới lớn tuổi, nam nữ ở riêng.
Trại
đầu tiên là toàn bé gái từ 6,7 tuổi trở lên.
Sau
đó là các em đã lớn hẳn thì ở chung với phụ nữ đủ hạng tuổi, không thấy bà nào
già lắm,có lẽ họ đã chết trước khi già.
Khi
chúng tôi vừa vô trại bệnh bé gái, thì các bé đó ôm chầm chúng tôi, có cháu kêu
: "mẹ, mẹ...", có cháu kêu: " chị hai, ba, tư..." có cháu
lại che 2 tay lên đầu khóc thảm: " Con đâu có làm vậy mà bà đánh
con..."
Nơi
trại bệnh dành cho phụ nữ thì đủ sắc thái, có cô ca hát, có cô la hét, cười ngơ
ngác, nhưng cũng có cô lặng lẽ, khóc sụt sùi vv...
Nhưng
đặc biệt nhất, là một nữ trung niên người Pháp, cô ta độ 30 tuổi, mặc đầm ta
bà, không tả tơi, nhưng nhìn thấy là biết ngay không bình thường .
Trước
nhất thấy chúng tôi, toàn nữ sinh đi với 2 bà Phước, thì phụ nữ Pháp đó ngửa
tay xin một điếu thuốc lá.
Y
tá tháp tùng cho hay phụ nữ Pháp ấy là một cô dâu đi cùng chú rể từ Paris qua
Tokyo để hưởng tuần trăng mật, trước đó 5 năm, nhưng mới quá cảnh Saigon thì có
dấu hiệu khác thường, nên cuối cùng không chịu về Pháp chữa bịnh.
Rồi
nặng hơn, người chồng quyết định đưa vô bệnh viện đó luôn.
Tất
nhiên là gia đình ở Pháp vẫn lo tiền bạc quà cáp cho cô, nhưng chuyện đưa về Pháp thì chưa thấy
nói gì.
Người
nữ trung niên đó, cứ muốn nói chuyện với " Ma soeur "
chúng
tôi, đơn giản là nói tiếng Pháp.
Chúng
tôi tò mò, hỏi bà y tá làm việc lâu năm là khi người chồng phát hiện ra vợ bị
khác thường như thế nào, chắc bệnh viện biết chứ ?
Bà
y tá gật đầu, nói rằng người chồng cô ấy khai là thoạt đầu thì đi coi và nghe
ban bát âm kéo đàn đám ma ò í e... Sau cô ấy cứ đòi đi xem và nghe vậy hoài.
Tây
y cho là bịnh nhân đã bị tâm thần.
Tà
pháp bên ta thì cho là ma ám.
Sau
đó phải qua khu trai bệnh nam, cũng từ nhẹ tới nặng.
Tất
cả những người bị tâm thần mà nôm na cứ nói là điên đó, người nào cặp mắt cũng
như dại đi.
Trước
khi tha nhân đi đến trạng thái cảm thương, hay là thương hại, ai cũng sợ hãi lỡ
người mất trí đó hành hung mình thì sao.
Thực
ra bịnh đã đưa vô nhà thương như đương nêu, thì khó nói là nhẹ được.
Ở
những trại gọi là tình trạng tương đối ngó sơ là thấy các vẻ lạ thường rồi, thí
dụ có ông cứ bắt người khác, y tá hay đồng bệnh phải ngồi nghe mình " lý
luận" hàng buổi, chứ không phải hàng giờ.
Ông
thì huýt sáo không biết mỏi mồm.
Nhưng
ngán ngất vẫn là những ông bỗng nổi giận lên đập phá.
Cuối
cùng là ban tổ chức hỏi ma soeur có nên cho chúng tôi đến thăm cái " Địa
ngục của trần gian " không ? Mấy chục người gần như đã thành vượn.
Sợ
thì vẫn sợ, mà tò mò nhiều hơn học hỏi vv... Ma soeur lặng thinh, vẻ mặt buồn
buồn, nhưng đoàn người đã tới sát cái khu khốn khổ đó rồi.
Tới bây giờ, đã hơn nửa thế kỷ qua, mà
tôi thấy cái khung cảnh ấy vẫn như đang trước mắt .
Một
khuôn trại đúc cao tầng, bốn bề xây như nhà lao, chỉ khác là có những khuôn cửa
sổ lắp song sắt, chỉ có một cửa ra vào cũng bằng sắt nặng. Bên ngoài có một hệ
thống ống vòi nước .
Lưng
chừng khu trại đó, vòng chung quanh là lớp sàn như gác lửng.
Những
người bịnh đó không mặc quần áo, da họ đã biến thành sậm nâu. Họ đã quên hẳn
tiếng nói, thỉnh thoảng hú lên, đập tay phành phạch.
Y
tá để những máng cơm bằng nhựa ngoài khung cửa sổ nêu trên. Họ tự tới, bốc cơm
bằng tay như loài vượn khỉ ...
Y tá mở vòi nước và sịt vào các thân
hình người đã biến dạng đó. Nước chảy xuống mấy cái rãnh sát
chân tường ...
Gọi
là tắm và rửa dọn hằng ngày .
Chẳng
lẽ cuộc đời thế sao? nhưng rõ ràng là thế, một địa ngục cầu mong có Diêm Vương
mau chóng kết thúc kiếp sống cho họ. Kết thúc sớm thì tất cả mọi chuyện đều êm
đẹp.
Đứng
trong vòng 15 phút, tất cả các mùi xú uế đều tuôn ra ...
Nhị
vị soeurs cố giữ trạng thái bình thản, mấy vị trong ban hướng dẫn của bệnh viện
đã quen sự việc đó lâu rồi.
Chỉ
có 10 đứa chúng tôi, khoá cán sự xã hội đầu tiên nhận học bổng của Bộ Quốc
Phòng, học ở trung tâm Caritas số 38 đường Tú Xương Saigon, là thấy tận
mắt cuộc sống dưới âm độ của loài người không còn lẽ gì cần phải tồn tại nữa.
Cả
một không gian trống rỗng đến không thể có một ngọn cỏ bám víu, những người
điên quá tải, tận tuyệt trên, không còn một khổ nhục nào hơn nữa, sao Chúa
không cất phần họ đi mau chóng, chỉ có không hiện diện ở thế gian nữa, họ và
thân nhân nọ mới không tuyệt vọng khi hướng về Thượng Đế cao vời ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)