Mỗi Ngày Một Chuyện
THẢ RONG NỖI BUỒN - CAO MỴ NHÂN
THẢ RONG NỖI BUỒN - CAO
MỴ NHÂN
Sau ngày 30-4-1975,
những người vốn sinh sống ở miền nam, thì vừa lặng lẽ quan sát cuộc sống
mới,vừa âm thầm tìm kiếm những đường dây để đi tìm tự do nơi bất cứ quốc gia
nào trên thế giới, thậm chí sang Lào hay Campuchia, sát nách Việt Nam, cho dẫu
tình thế Lào hay Campuchia cũng chẳng hơn gì quê hương VN thủa ấy.
Để điền vào chỗ trống
ở miền Nam và nhất là Saigon, hằng loạt dân miền Bắc XHCN bằng đủ mọi phương
tiện chuyển đổ về phương nam, bởi ai cũng thấy miền nam rực rỡ, giầu sang...
Bấy giờ vào khoảng đầu
thập niên 80 thế kỷ trước, ông hàng xóm lâu đời của tôi, nhà văn Thế Phong,
đang làm việc trong ngành giao thông công cộng, tức ngành xe buýt.
Ông ta, thoạt thì đi
xe kiểu làm lơ xe, sau người ta khám phá ra, ông có biệt tài chữ nghĩa, đã đẩy
ông vào bàn giấy, để phụ trách việc chuyên môn điều tra tất cả các tai nạn do
xe buýt gây ra, trên tuyến đường dài nhất đô thành : Saigon- Thủ Đức.
Một hôm Thế Phong rủ
tôi đi chơi bằng xe buýt Thủ Đức đó, nhân thể xem cách làm việc của một nhà
văn miền nam sau 1975.
Tôi bỗng ngạc nhiên
trước tính tháo vát, tự nhiên, đầy khả năng lao động chân tay, nói năng bén
nhậy, bất kể thiên hạ sự của ông.
Sự việc mà trước kia
bạn văn Saigon cứ nghĩ Thế Phong cao bồi, lang thang, ngoại trừ thời gian làm
việc trong Bộ Tư Lệnh Không Quân Tân Sơn Nhất là nghiêm chỉnh.
Thấy tôi trầm ngâm,
nhà văn Thế Phong hỏi, nhưng không bao giờ ông ta đợi câu trả lời:
Suy nghĩ làm gì vậy
bạn ? Lát nữa tới bến, tôi giao việc cho người khác, sẽ chở bạn đi
chơi như ngày xưa.
Tôi vốn thuộc loại
người luôn luôn để tâm hồn đi vắng, nên ơ hờ, hồn gởi mộng xa xôi...
Xe vô bến Thủ Đức, Thế
Phong ào ào nhảy lên nóc xe, phụ hành khách lấy quang gánh, thùng giỏ, bao tời
...xếp trên nóc xe xuống, ông còn nói giọng thật lớn cho tôi nghe, vì tôi vẫn
chưa chen ra được khỏi xe:
- Mỵ cứ ngồi yên trong xe đi, lát
nữa bà con xuống hết, thì ra, vội gì
- Rác rến trên nóc xe được Thế
Phong gạt hết xuống đường, bụi đất mờ mịt, Thế Phong bảo tôi:
- Quay mặt vào trong, nín thở.
Rồi nghe ịch một cái,
Thế Phong đã xuất hiện trước cửa xe buýt, ông cười khì khì:
- Xong rồi, mời bạn vô văn phòng
tôi chơi.
Đó là những gian nhà
gỗ làm tạm, hay vốn có sẵn từ hồi nào, giờ được trưng dụng làm cơ sở xe buýt
Saigon- Thủ Đức.
Tôi thấy Thế Phong
điềm nhiên ra vô, giọng nói vẫn oang oang như thủa 20 năm trước:
-Này bồ, chẳng biết bồ
nào trong đó, chiều nay tôi nghỉ nghe, giờ có việc nhà rồi, cô em từ ngoải vô,
chẳng biết ông định nói tôi từ ngoài Bắc hay từ miền Trung vô nữa, tôi phải đưa
đi kiếm họ hàng đây.
Mấy người nhìn ra
ngoài sân trống, thấy tôi đang đứng lớ ngớ, quần đen, áo sơ mi ngắn tay mầu
xanh lơ, tóc cắt ngắn, tay cầm nón lá.
Thế Phong cũng nhìn
ra, biết tôi đang có vẻ nhăn nhăn, ông hất hàm cười toe:
- Vô đây Mỵ, đây là mấy bác làm
chung xe.
Các ông ấy có lẽ sắp
ăn trưa, nên cùng cười, vẻ chất phác, mời xã giao:
- Cô Hai ăn cơm luôn nha.
- Thế Phong cười tếu:
- Ấy, ấy, cô Tư cơ đấy. Sao cô Tư
có muốn ăn cơm ở đây không nào ?
- Tôi lắc đầu ngay. Như trên tôi
đã nói, với Thế Phong thì từ trong văn chương đến ngoài cuộc đời, chẳng
bao giò ông ta chờ câu trả lời của ai cả, bằng cách là chính
ông chào tạm biệt họ:
- Thôi chào các ông, bọn tôi đi
đây .
Thế Phong đã ngồi trên
yên xe đạp, để chân xuống đất,có ý chờ tôi tới ngồi lên yên sau.
Nhưng dù đã mấy năm
trong trại tù tập trung cải tạo, nay lại đang lao động ở nông trường Rạch Bắp,
và đã qua 2 thập niên quen biết Thế Phong, tôi vẫn đi bộ đủng đỉnh ra khỏi vòng
rào trạm liên lạc xe buýt, để rồi đứng lại bên đường, chờ Thế Phong rà xe đạp
tới .
Tất nhiên Thế Phong
chẳng những biết tính tôi, ông còn biết quá rõ của hàng chục phụ nữ khác, là ai
lại ngồi chễm chệ trước mặt mọi người đang dòm ngó , dị chết .
Người hàng xóm lâu đời
của tôi vẫn cười toe toét, như thủa xưa, dù có đói 3 ngày liên tiếp, ông vẫn
cười ...
Huống hồ bây giờ,
1980, nhà văn Thế Phong, chế độ cũ, đang thực sự làm chủ cuộc đời ông.
Sau trưa , Thế Phong
đạp xe quanh đồi Thủ Đức, những dốc cao, và những lối đi có nhiều cây lớn, hoa
lá quen xưa, tôi cảm thấy thanh thản lắm, bèn hát nhỏ nhỏ bài Quê Nghèo của
Phạm Duy .
Làng tôi không xa kinh
thành sáng chói
Có những cánh đồng cát
dài
Có lũy tre còm tả
tơi...
Thế Phong nói trỏng,
chẳng cần tôi hay ai nghe:
- Hát hay thế , sao không học làm
ca sĩ ?
- Học làm ca sĩ à ? Tôi cũng nói
bâng quơ.
Hồi mới di cư vào nam,
Hoài Bắc bảo tôi, Thế Phong tiếp:
- Mày làm nhà văn làm đếch gì ,
đi làm ca sĩ nổi tiếng và có tiền ngay nữa .
Thế Phong chợt nhớ, có
một lần, nhạc sĩ Phạm Đình Chương tức ca sĩ Hoài Bắc nói với ông, khoảng
1955:
Chứ viết văn làm đếch
gì, chắc gì mày đã nổi tiếng, và làm gì có tiền để in tác phẩm, Phạm Đình
Chương xiết tay Thế Phong thật chặt, mày còn làm thơ không? Mày có làm thơ hay,
tao cũng đếch phổ nhạc được. Báo phê bình thơ mày đếch có điệu vần, thơ tự do hủ
nút, làm đếch gì ông phổ nhạc cho được .
Viết tới đây, tôi bắt
đầu buồn, thực sự buồn ...
Những người yêu và làm
văn chương đam mê chân chính như ca nhạc sĩ Hoài Bắc Phạm Đình Chương, hay như
nhà văn, thơ Thế Phong, ông hàng xóm lâu đời của tôi, quý vị ấy sống bộc trực,
phải thân thiết nhau lắm, mới có kiểu đối thoại dễ giận, nhưng chân tình.
Tuy nhiên nếu cần biểu
lộ phong cách hào hoa thì lập tức quý vị đó cũng thể hiện được ngay .
Trong sinh hoạt văn
nghệ, tôi không gần mà cũng chẳng xa Thế Phong...Tôi rơi vào tình trạng đứng
chung trong đám đông ngó Thế Phong như một hiện tượng khác đời, ông ấy đã tự
tách ra một chỗ đứng, rồi mặc niệm nỗi buồn nhân thế.
Cách biệt cả một đại
dương, nhưng giọng nói " lệnh vỡ " của nhà văn " quái đản "
này, cứ đồng vọng bên tai tôi :
" Mê thích thơ đã
chết rồi, nay lại chính mình làm thơ, thì chỉ có nước đắp lên thơ một nấm mồ
khổ lụy thôi..."
Mình muốn chuyển cho
anh lời phê phán đó.
Nhưng có thể chuỗi
ngôn từ của anh còn bát ngát tình thơ hơn nữa, rằng anh sẽ là người thay hoa
tươi trên bia thơ khắc ở mộ tình thi sĩ...
Cao Mỵ Nhân cứ an tâm
viết nhé, vì một nửa vốn liếng
"Thơ Mỵ" là
của...anh rồi.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
THẢ RONG NỖI BUỒN - CAO MỴ NHÂN
THẢ RONG NỖI BUỒN - CAO
MỴ NHÂN
Sau ngày 30-4-1975,
những người vốn sinh sống ở miền nam, thì vừa lặng lẽ quan sát cuộc sống
mới,vừa âm thầm tìm kiếm những đường dây để đi tìm tự do nơi bất cứ quốc gia
nào trên thế giới, thậm chí sang Lào hay Campuchia, sát nách Việt Nam, cho dẫu
tình thế Lào hay Campuchia cũng chẳng hơn gì quê hương VN thủa ấy.
Để điền vào chỗ trống
ở miền Nam và nhất là Saigon, hằng loạt dân miền Bắc XHCN bằng đủ mọi phương
tiện chuyển đổ về phương nam, bởi ai cũng thấy miền nam rực rỡ, giầu sang...
Bấy giờ vào khoảng đầu
thập niên 80 thế kỷ trước, ông hàng xóm lâu đời của tôi, nhà văn Thế Phong,
đang làm việc trong ngành giao thông công cộng, tức ngành xe buýt.
Ông ta, thoạt thì đi
xe kiểu làm lơ xe, sau người ta khám phá ra, ông có biệt tài chữ nghĩa, đã đẩy
ông vào bàn giấy, để phụ trách việc chuyên môn điều tra tất cả các tai nạn do
xe buýt gây ra, trên tuyến đường dài nhất đô thành : Saigon- Thủ Đức.
Một hôm Thế Phong rủ
tôi đi chơi bằng xe buýt Thủ Đức đó, nhân thể xem cách làm việc của một nhà
văn miền nam sau 1975.
Tôi bỗng ngạc nhiên
trước tính tháo vát, tự nhiên, đầy khả năng lao động chân tay, nói năng bén
nhậy, bất kể thiên hạ sự của ông.
Sự việc mà trước kia
bạn văn Saigon cứ nghĩ Thế Phong cao bồi, lang thang, ngoại trừ thời gian làm
việc trong Bộ Tư Lệnh Không Quân Tân Sơn Nhất là nghiêm chỉnh.
Thấy tôi trầm ngâm,
nhà văn Thế Phong hỏi, nhưng không bao giờ ông ta đợi câu trả lời:
Suy nghĩ làm gì vậy
bạn ? Lát nữa tới bến, tôi giao việc cho người khác, sẽ chở bạn đi
chơi như ngày xưa.
Tôi vốn thuộc loại
người luôn luôn để tâm hồn đi vắng, nên ơ hờ, hồn gởi mộng xa xôi...
Xe vô bến Thủ Đức, Thế
Phong ào ào nhảy lên nóc xe, phụ hành khách lấy quang gánh, thùng giỏ, bao tời
...xếp trên nóc xe xuống, ông còn nói giọng thật lớn cho tôi nghe, vì tôi vẫn
chưa chen ra được khỏi xe:
- Mỵ cứ ngồi yên trong xe đi, lát
nữa bà con xuống hết, thì ra, vội gì
- Rác rến trên nóc xe được Thế
Phong gạt hết xuống đường, bụi đất mờ mịt, Thế Phong bảo tôi:
- Quay mặt vào trong, nín thở.
Rồi nghe ịch một cái,
Thế Phong đã xuất hiện trước cửa xe buýt, ông cười khì khì:
- Xong rồi, mời bạn vô văn phòng
tôi chơi.
Đó là những gian nhà
gỗ làm tạm, hay vốn có sẵn từ hồi nào, giờ được trưng dụng làm cơ sở xe buýt
Saigon- Thủ Đức.
Tôi thấy Thế Phong
điềm nhiên ra vô, giọng nói vẫn oang oang như thủa 20 năm trước:
-Này bồ, chẳng biết bồ
nào trong đó, chiều nay tôi nghỉ nghe, giờ có việc nhà rồi, cô em từ ngoải vô,
chẳng biết ông định nói tôi từ ngoài Bắc hay từ miền Trung vô nữa, tôi phải đưa
đi kiếm họ hàng đây.
Mấy người nhìn ra
ngoài sân trống, thấy tôi đang đứng lớ ngớ, quần đen, áo sơ mi ngắn tay mầu
xanh lơ, tóc cắt ngắn, tay cầm nón lá.
Thế Phong cũng nhìn
ra, biết tôi đang có vẻ nhăn nhăn, ông hất hàm cười toe:
- Vô đây Mỵ, đây là mấy bác làm
chung xe.
Các ông ấy có lẽ sắp
ăn trưa, nên cùng cười, vẻ chất phác, mời xã giao:
- Cô Hai ăn cơm luôn nha.
- Thế Phong cười tếu:
- Ấy, ấy, cô Tư cơ đấy. Sao cô Tư
có muốn ăn cơm ở đây không nào ?
- Tôi lắc đầu ngay. Như trên tôi
đã nói, với Thế Phong thì từ trong văn chương đến ngoài cuộc đời, chẳng
bao giò ông ta chờ câu trả lời của ai cả, bằng cách là chính
ông chào tạm biệt họ:
- Thôi chào các ông, bọn tôi đi
đây .
Thế Phong đã ngồi trên
yên xe đạp, để chân xuống đất,có ý chờ tôi tới ngồi lên yên sau.
Nhưng dù đã mấy năm
trong trại tù tập trung cải tạo, nay lại đang lao động ở nông trường Rạch Bắp,
và đã qua 2 thập niên quen biết Thế Phong, tôi vẫn đi bộ đủng đỉnh ra khỏi vòng
rào trạm liên lạc xe buýt, để rồi đứng lại bên đường, chờ Thế Phong rà xe đạp
tới .
Tất nhiên Thế Phong
chẳng những biết tính tôi, ông còn biết quá rõ của hàng chục phụ nữ khác, là ai
lại ngồi chễm chệ trước mặt mọi người đang dòm ngó , dị chết .
Người hàng xóm lâu đời
của tôi vẫn cười toe toét, như thủa xưa, dù có đói 3 ngày liên tiếp, ông vẫn
cười ...
Huống hồ bây giờ,
1980, nhà văn Thế Phong, chế độ cũ, đang thực sự làm chủ cuộc đời ông.
Sau trưa , Thế Phong
đạp xe quanh đồi Thủ Đức, những dốc cao, và những lối đi có nhiều cây lớn, hoa
lá quen xưa, tôi cảm thấy thanh thản lắm, bèn hát nhỏ nhỏ bài Quê Nghèo của
Phạm Duy .
Làng tôi không xa kinh
thành sáng chói
Có những cánh đồng cát
dài
Có lũy tre còm tả
tơi...
Thế Phong nói trỏng,
chẳng cần tôi hay ai nghe:
- Hát hay thế , sao không học làm
ca sĩ ?
- Học làm ca sĩ à ? Tôi cũng nói
bâng quơ.
Hồi mới di cư vào nam,
Hoài Bắc bảo tôi, Thế Phong tiếp:
- Mày làm nhà văn làm đếch gì ,
đi làm ca sĩ nổi tiếng và có tiền ngay nữa .
Thế Phong chợt nhớ, có
một lần, nhạc sĩ Phạm Đình Chương tức ca sĩ Hoài Bắc nói với ông, khoảng
1955:
Chứ viết văn làm đếch
gì, chắc gì mày đã nổi tiếng, và làm gì có tiền để in tác phẩm, Phạm Đình
Chương xiết tay Thế Phong thật chặt, mày còn làm thơ không? Mày có làm thơ hay,
tao cũng đếch phổ nhạc được. Báo phê bình thơ mày đếch có điệu vần, thơ tự do hủ
nút, làm đếch gì ông phổ nhạc cho được .
Viết tới đây, tôi bắt
đầu buồn, thực sự buồn ...
Những người yêu và làm
văn chương đam mê chân chính như ca nhạc sĩ Hoài Bắc Phạm Đình Chương, hay như
nhà văn, thơ Thế Phong, ông hàng xóm lâu đời của tôi, quý vị ấy sống bộc trực,
phải thân thiết nhau lắm, mới có kiểu đối thoại dễ giận, nhưng chân tình.
Tuy nhiên nếu cần biểu
lộ phong cách hào hoa thì lập tức quý vị đó cũng thể hiện được ngay .
Trong sinh hoạt văn
nghệ, tôi không gần mà cũng chẳng xa Thế Phong...Tôi rơi vào tình trạng đứng
chung trong đám đông ngó Thế Phong như một hiện tượng khác đời, ông ấy đã tự
tách ra một chỗ đứng, rồi mặc niệm nỗi buồn nhân thế.
Cách biệt cả một đại
dương, nhưng giọng nói " lệnh vỡ " của nhà văn " quái đản "
này, cứ đồng vọng bên tai tôi :
" Mê thích thơ đã
chết rồi, nay lại chính mình làm thơ, thì chỉ có nước đắp lên thơ một nấm mồ
khổ lụy thôi..."
Mình muốn chuyển cho
anh lời phê phán đó.
Nhưng có thể chuỗi
ngôn từ của anh còn bát ngát tình thơ hơn nữa, rằng anh sẽ là người thay hoa
tươi trên bia thơ khắc ở mộ tình thi sĩ...
Cao Mỵ Nhân cứ an tâm
viết nhé, vì một nửa vốn liếng
"Thơ Mỵ" là
của...anh rồi.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)