Truyện Ngắn & Phóng Sự
Tôi và. . . “Trung tướng” Nguyễn Ðộc Lập.- Nguyễn Trọng Hoàn
Chú Cuội Nguyễn Trọng Hoàn.
Ai
từng học tập cải tạo ở Trại 3 , Liên trại 4, thuộc
tỉnh Hoàng Liên Sơn, đều biết và chắc còn nhớ, kèm
thêm một nụ cười chua chát, vì đã là “ Ðồng môn”
của “ Trung tướng” Nguyễn Ðộc Lập tự Lam Sơn, “Tư
lệnh” Sư đoàn 23B.
Ðấy là phần giới thiệu về một thanh niên, khoảng
chừng 23, 24 tuổi, người cao, gày, khuôn mặt trí
thức, hai con mắt lúc nào cũng mở to, như đang tìm
một cái gì đó ở cõi xa xăm.
Ðây là lý lịch trích ngang của “Trung tướng” Lập:
Họ
và tên : Nguyễn Ðộc Lập.
Bí danh: Lam Sơn, tự Nguyễn Huệ
Ngày và nơi sinh: 12 tháng 9 năm 1940. Tại Tân Trụ,
Long An.
Cấp bậc: Trung tướng.
Chức vụ: Tư lệnh Sư đoàn 23 B.
Chúng
tôi phải nghe cái bản lý lịch này trong mỗi lần
sinh hoạt tổ và đội. Thói đời, cái gì đã không muốn
nghe, không muốn để ý. Hoặc khi nghe, gây cho mình
cái cảm giác bực bội, khó chịu. Thì cái đó lại gây
cho mình những ấn tượng. Cái ấn tượng của tôi về
Lập bắt đầu từ ngay đêm 30 tháng 4 năm 1975.
Thay
vì sẽ phải đi trình diện để đàng hoàng vào tù, thì
tôi bị hốt ngay vào nhà giam Chí Hòa, ngay sau khi
quân đội Việt Cộng vừa chiếm xong Dinh Ðộc lập
Vốn là sĩ quan tác chiến, lại bị thương nhiều lần,
bị tình yêu làm choáng váng vài lần. Tôi thường
có thói quen, thích ứng ngay với những tai nạn,
với những nghịch cảnh, chỉ sau một vài giờ bị “
xốc..”
Tôi bị đẩy vào phòng số 3, khu ED Chí Hòa, trời
nhờ nhờ tối, tay tôi ôm gói quần áo mà vợ tôi vừa
khóc vừa chậy theo dúi vào tay tôi. Tôi kiếm một
góc phòng, dựa lưng vào tường, bên tai còn lùng
bùng tiếng khóc của vợ con. Vợ tôi, vốn là người
đôn hậu, hiền lành, thế mà trước những họng súng,
có gắn lưỡi lê, dí vào lưng tôi, nàng kêu gào thảm
thiết y như hôm đám ma ông nhạc của tôi vậy. Tôi
dặn với:
- Ðừng lo cho anh, ráng lo cho mợ và các con.
Tôi mang tiếng gào thét của vợ và các con tôi vào
tận nơi có những tạp âm, trong không khí lùng bùng
của phòng giam..
Lại có tiếng cửa sắt mở, tên công an cầm một xấp
giấy vào, có tên bộ đội cầm súng có gắn lưỡi lê:
- Tôi điểm danh lại một lần nữa, ai có mặt, giơ
tay lên và nói “có”. . . Tôi đọc thứ tự, từ cấp
lớn đến cấp nhỏ
- Nguyễn Ðộc Lập, Trung tướng..
Có tiếng rất trẻ, giọng nói như dao sắc…..
- Có mặt.
- Ðỗ Kế Giai, Thiếu tướng
- Có mặt.
- Lê Văn Thân, Chuẩn tướng..
- Có mặt.
Trong những ngày tạm nhốt ở trại giam Chí Hòa. Lớp
hệ thống quân giai ấy, trong những lần điểm danh,
tập họp. . . Cứ diễn ra như vậy..
Rồi chuyển đến các trại Long Giao, Suối Máu. . .
Ra Bắc, trại Tịch Cốc, rồi trại Ba, Liên trại Bốn
, Hoàng Liên Sơn... Lập ở chung đội trồng rau xanh
với tôi. Quách Vĩnh Chung, đội trưởng. Hùng Sùi
đội phó. Tôi làm tổ trưởng tổ phân xanh trong đó
có Lập..
Quý
vị đọc bài này, ngay tiêu đề không thấy tôi giới
thiệu đây là bài viết theo thể loại gì, truyện ngắn
hay hồi ký, vì tôi có biết cách viết các thể loại
trên là gì đâu, tôi thích viết văn.. Qua bên Mỹ,
cùng với mặc cảm thất thế, ăn bám ngay cả với vợ
con mình. Tôi lại càng, muốn có chút power, muốn
khoe cái quá khứ vàng son, để bù lại cái thân tàn
ma dại mà tôi đang mang. . . Tôi lại càng muốn viết,
lại thích làm nhà văn có tên một chút.
“ Không có tài văn chương, thì chỉ nên đi buôn”.
Bố tôi vẫn dặn tôi như thế.. Cho nên, tôi vẫn tránh
xa cái chuyện chữ nghĩa là như vậy. Tôi có một thời
gian dài trận mạc. . . Bị thương nhiều lần. Có một
vài tình yêu, không thơ mộng như tiểu thuyết, nhưng
cũng không quá lôi thôi, như trong chốn giang hồ.
Tuy trong đó, tôi có nói dối người ta, và người
ta cũng có người không thật với tôi.
Rồi tôi vừa lấy vợ, vừa đẻ con , vừa đánh giặc.
. . Rồi đi tù.
Như vậy, tôi cũng có chất liệu để viết lắm chứ ?
Nhưng hễ muốn viết một chuyện gì, thì y như chỉ
viết được ít trang, là tắc tị. Khi đọc lại những
dòng mình viết, cứ đỏ mặt bừng lên vì xấu hổ vì
cái sở đoản và vụng về của mình! Từ đó, lại càng
cảm phục những nhà văn đã viết cả hàng trăm trang,
mà khác với tôi, họ tự tin vào khả năng của họ.
Họ lại thường kiêu hãnh, thậm chí chính họ cũng
gật gù, đắc ý khi đọc đi đọc lại những chữ, những
dòng sáng tác của chính mình.
Tôi
tạm gác phần viết về Nguyễn Ðộc Lập, để viết về
một người, cùng ở tù ngoài Bắc với tôi, người này,
tôi rất thích, nhiều lần trong những lúc chén chú
chén anh, tôi huyên thuyên kể về anh, như một sự
ngưỡng phục.
Bạn thân của tôi,có đứa lấy làm lạ, và cũng vì thế
mà chúng hiểu tốt cho tôi. Tôi bị dư luận cho là
tôi sinh ra chỉ biết chê người, vạch cái xấu của
người để làm đề tài kê kích. Tệ hơn nữa, tôi có
cảm tưởng tôi lấy việc bêu rếu người khác làm nguồn
vui cho mình. Cũng còn may là, người mà tôi luôn
đem ra để dè bỉu, lại luôn luôn chính là. . . Tôi!..
Do đó, tôi cố tình moi trong trí nhớ những hành
động sai trái của tôi, thậm chí tác tệ của tôi,
thậm chí làm người nghe phải nhăn mặt rồi quay ra
thương cảm cho tôi.
Có thể cũng là do thời gian ngồi trên ghế nhà trường
thì ít, mà thời gian, lăn lộn chai sạn ngoài đời
thì nhiều, nên tôi có một kinh nghiệm là thay vì
mình tự tâng bốc mình, điều này ít đắc nhân tâm
hơn là mình chửi ngay vào chính mình..
Cái tôi là cái đáng ghét, nhưng cũng phải nói về
cái tôi chút xíu chứ..
Tôi
tên khai sinh là Nguyễn Trọng Hoàn, tôi biết được
cái ý nghĩa tên của tôi, ngay sau khi tôi biết một
chút ít chữ nghĩa. Số là tôi sinh ra trong một gia
đình đông anh em. Nếu có thuyết nhân quả như nhà
Phật nói, thì tổ tiên địa chủ nhà tôi, cũng có một
chút vấn đề gì gì đó với trời đất, nên trong 9 anh
chị em tôi, không có ai là được hoàn hảo, người
thì bị khuyết tật về thân thể, người thì bị thiếu
sót về tâm thức. Khi sinh ra tôi là lần thứ mười.
Người ta đã phải hy sinh mẹ tôi để cứu tôi. Cái
việc này, nó ảnh hưởng đến tôi như thế nào, có dịp
tôi sẽ nói sau.
Bố tôi đặt tên tôi, từ tính tự đắc của ông, từ tính
sòng phẳng của ông, nghĩa là ông muốn đòi lại những
cái thiếu sót mà ông đã làm, khi sinh ra các anh
chị tôi..
Tôi không dám mang cái ý nghĩ trên, cho nên lúc
được thời, tôi tự nhận tên Hoàn của tôi có nghĩa
là Hoàn Hảo. Nhưng ngay sau đó tôi lại phản bác:
- - Thế nhưng, từ tư cách đến con người tôi, chẳng
có gì là hoàn hảo cả.
Một trong những cái không hoàn hảo của tôi, là tôi
không làm được những gì tôi muốn, những cái tôi
muốn, thì ông trời vẫn cho ngược lại. Tôi sắp nói
cái nguyên nhân dẫn tôi vào lính..
. . . Hồi
còn nhỏ, tôi là một thằng bé, mà dưới mắt mọi người,
lẽ dĩ nhiên ngay cả với gia đình tôi thì tôi là
thằng bé mất dạy. Có dịp, tôi sẽ viết về thời niên
thiếu của tôi. Tôi hay đánh lộn, lại hay bị đòn,
xin đừng cười cái nguyên nhân tôi bị đòn đại loại
như sau:
Khi mới di cư vào Nam, gia đình tôi ở trại định
cư Trung Chánh, huyện Hốc Môn, tỉnh Gia Ðịnh. Nhà
chính phủ cất cho, nhà nào cũng giống nhà nào..
Có vườn sau, ở giữa vườn thường mỗi nhà làm một
nhà tắm lộ thiên, với vách của nó ghép bằng những
thân cây mì ( sắn) được chôn xuống đất. Cây mì,
một thời gian ngắn, nẩy lá đủ để chỉ trông thấy
những quần áo vắt trên ngọn cây..
Cứ chiều chiều, tôi vác một cái sào dài, đi ngang
qua những cái phòng tắm ấy, thò cái sào qua hàng
rào, móc lấy những cái quần ấy, hất ra xa rồi...
Chạy.
Lúc ấy, tôi chưa có ý niệm gì về giới tính cả. Hình
như chỉ đổi lấy một cảm giác thích thú là được nghe
những tiếng hét, tiếng la thất thanh, tiếng chửi.
Người ta đã nhanh chóng tìm ra tôi. Và.. Tôi bị
đòn..
Kể chuyện thì phải có căn có cơ, thế rồi tôi vào
lính, ông linh mục bảo rằng ông vào nhà Chúa là
theo tiếng vẫy gọi của Thánh linh. Oạng sư bảo:
Ôạng nhập Phật môn do duyên, do nghiệp. Người chính
khách gốc lính, khoe: Tôi đi lính vì tiếng gọi của
hồn thiêng sông núi. Còn lý do Nguyễn Trọng Hoàn
đăng lính vì:
Năm
đó là năm, tôi đang học ở một trường Hành Chánh,
đang học các nguyên tắc quản trị hành chánh cho
một phó đốc sự hạng 3 để sẽ cùng làm bạn với một
cái bàn giấy, quanh năm suốt tháng cứ ngồn ngộn
giấy tờ..
... Rồi một chiều cuối năm, cái chiều “ Không nắng
cũng không mưa”. Tôi cảm thấy tâm hồn tôi trống
trải như cái nhà hoang. Tôi có cha mẹ, và như trên
tôi đã nói, nhà tôi rất đông anh chị em, thế mà
chiều hôm ấy, tôi cảm thấy bơ vơ như kẻ lạc đường,
như một người đánh rơi báu vật, tìm hoài không thấy..
Tôi đến rủ Hương đi Vĩnh Lợi xem phim. Phim Hồi
Chuông Vĩnh Biệt do Audrey Hepburn đóng vai chính.
Tôi rất mê người nữ diễn viên này, vì nàng có khuôn
mặt hao hao giống Phương là người yêu đầu tiên của
tôi, cũng có dịp tôi sẽ kể bạn nghe câu chuyện này...
Rồi Soeur bị hiếp, bị chết ngay dưới bụng của nhiều
đứa bất lương... Gác chuông nhà thờ đổ dồn làm lung
lay mặt nước sông, làm cả không gian nức nở, cau
có buồn đau..
Chúng tôi mang cái nỗi buồn ấy đến quán cà phê Ðức
ở đường Trương Minh Giảng. Trong khi hai mái đầu
đang chụm vào nhau, còn đang ray rứt, còn đang mang
mang cái âm vang của tiếng chuông vút lên, rơi xuống
như ánh triều dương trên đỉnh non cao...
... Thì bốn thằng người nhái say rượu bước vào.
Cả bốn đứa nhìn chằm chằm vào cái gáy trắng ngần
của Hương, một tên nói lớn:
- Ê, chú em kia, cho mượn cô bé sang hầu rượu bọn
anh một tí..
Tôi giận tím mặt, Hương sợ hãi. Tôi nói nhỏ:
- Em chạy ra đường đi, tụi người nhái này dữ lắm..
Tôi chưa nói hết câu. Một bàn tay hộ pháp tính chộp
lấy Hương. Tôi bật lên nhưng bàn tay trói gà không
chặt của tôi bị gạt phăng, tiếp theo là những cú
đấm túi bụi vào mặt tôi, trong tiếng rú sợ hãi của
Hương..
Bỗng may, có một chiếc xe quân cảnh ập tới...
Thế
là tôi bỏ trường học vào lính. Khi bắt đầu bước
vào quân trường, tôi đã có ngay một cảm giác bơ
vơ của một đứa trẻ bị ném vào viện mồ côi, một con
chim non vừa mất mẹ. Tất cả diễn ra với tôi không
một chút dịu dàng, Tôi ngơ ngác giữa những người
đàn anh vừa võ biền vừa tự phụ và đám bạn cùng khóa
tinh quái già dặn ...
... Ra trường, tôi lao vào trận mạc. . . Trước cái
chết của những thuộc cấp và bạn bè, tôi như người
say thuốc súng... Ðể sau đó, nhìn lại mình. Tôi
mang cảm giác một người bị móc túi, mà thủ phạm
là Chiến tranh và Quân đội ( Tôi xin phép được viết
hoa hai danh từ chung này). . . Tôi đã thay đổi
từ làn da đến tận xương tủy, từ tiếng nói đến tư
duy. Và điều đau xót là nó làm sơ cứng tâm hồn tôi,
thậm chí tôi có cảm giác nó thay đổi cả nhịp đập
của trái tim tôi.
Tôi, Nguyễn Trọng Hoàn, từ đó trở đi vẫn luôn mang
tâm trạng của một người lỡ chuyến đò dọc...
Ðấy
phần giới thiệu lòng thòng về tôi, tôi phải dừng
lại đây. Tôi phải trở về với người đàn anh của tôi,
và trở về với ông “ Tướng” Nguyễn Ðộc Lập của tôi
chứ..
Anh tên là Hòa, tôi đã tính đặt cho anh một cái
như sở trường của tôi vẫn thường làm khi viết báo,
hoặc viết tắt cái tên của anh. Vì tôi biết anh rất
khó chịu khi bị ai lôi anh ra công chúng. Tôi biết
có thể anh sẽ gọi phôn “ cự” tôi về việc này, nhưng
tôi ỷ một điều, là anh rất quý tôi, khi gặp tôi,
anh thường vỗ vai nói đúng bốn chữ: “ Thằng Hoàn
tốt bụng”. Do vậy, xin anh Trần Tấn Hòa đừng giận
“ Thằng Hoàn” này nhé.
Anh là Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 6 Dù. Khóa 20
Ðà Lạt. , Tôi gọi anh bằng niên trưởng, như lối
gọi của những người trong trường trường tôi với
nhau. Từ đáy lòng đã nẩy sinh những tình cảm khắng
khít , trong đó như hàm chứa sự kính nể …
Tôi
bị biệt giam vì tội tôi đánh Nguyễn Ðộc Lập, chuyện
xẩy ra như thế này:
Sau một ngày rã rời lao động, những người tù rất
quý những buổi tối vừa lạnh vừa đói, sau một ngày
làm việc vất vả chỉ mong được chùm chăn, nằm để
nhớ về vợ con, về một miền Nam ấm áp. ( Có lúc
bay bổng còn tưởng tượng tôi là một trong đàn chim
đang thiên di về nơi cố quận.) . . Bạn chỉ
được hưởng cái giây phút ấy, khi tổ, đội bạn không
có vấn đề gì trong ngày, khi người quản giáo, trước
khi cho tan hàng, thường hỏi:
- ... Ðó là phần nhận xét của tôi, trong quá
trình lao động ngày hôm nay, tôi đề nghị các anh
hãy phát huy các mặt mạnh, và khắc phục các mặt
yếu để học tập cải tạo tiến bộ... Các anh có ý kiến
gì không?
Chúng tôi lo lắng nhìn Nguyễn Ðộc Lập, và mười lần
như một, viên “Trung tướng Tư lệnh Sư đoàn 23B”
dơ tay:
- Xin có ý kiến.
- Nói.
- Tôi, cải tạo viên Nguyễn Ðộc Lập có những ý kiến
như sau:
. . . Trong ngày lao động hôm nay, những anh
sau đây có lấn cấn trong tư tưởng và trong lao động
cũng như chấp hành nội quy, đó là các anh: Ðẩu,
anh Hùng, anh Toàn, anh tổ trưởng phân xanh, anh
Hoàn, xin cán bộ cho đội sinh hoạt để phê bình,
đấu tranh với những hiện tượng tiêu cực trên..
. .
.Chiều Việt Bắc vào Ðông
theo gió lạnh kinh người. . . Chúng tôi tê tái..
. . Chiều tối nào cũng vậy, trong khi các đội 1,2,3,
rì rầm kể lại nhau nghe những vinh nhục của thời
làm quan, rì rầm kể chuyện chưởng, rì rầm với những
món ăn hàm thụ, những cuộc trăng hoa, rì rầm san
sẻ cho nhau nỗi nhục nhằn của người ngã ngựa. Thì
đội rau xanh của tôi lại phải ngồi bó gối để kiểm
điểm. Cái đầu hói bóng của Quách Vĩnh Chung, cúi
xuống cái đèn dầu leo loét để viết biên bản, Quách
Vĩnh Chung bắt đầu nói bằng bài học đã thuộc lòng:
- Tối hôm nay, theo lời đề nghị của anh Lập, theo
quyết định của cán bộ quản giáo đội, đội có tổ chức
sinh hoạt đặc biệt để kiểm điểm các anh Mai Bắc
Ðẩu, Nguyễn Phước Bửu Toàn, Nguyễn Trọng Hoàn, và
anh Hùng Sùi..
Có tiếng cười râm ran, chúng tôi tuy quá khổ nhọc
nhưng hình như cái máu tếu táo của nguyên quận trưởng
quận I vẫn làm chúng tôi quên cả tên họ của anh,
mà cứ gọi anh là Hùng Sùi. Vì khi anh hăng say phát
biểu, anh nói, nước bọt trong miệng anh bắn tứ tung
như vòi rồng cứu hỏa. Tôi cũng sẽ kể về anh trong
dịp khác.
Quách Vĩnh Chung cũng quen miệng nên mới gọi như
thế. Nguyễn Ðộc Lập giơ tay tức thời:
- Tôi xin nhắc anh đội trưởng Quách Vĩnh Chung,
anh là chủ trì phiên họp, anh phải nghiêm túc..
. .Cái gì là Hùng Sùi? Tôi phê bình anh Ðội trưởng,
trong tư tưởng anh, anh vẫn chưa dứt bỏ được những
hệ lụy của tàn dư Mỹ Ngụy. Tôi yêu cầu ghi vào biên
bản..
Mấy chữ sau, trong ánh sáng lù mù của ngọn đèn dầu,
đủ cho những ai ngồi gần đấy, thấy khuôn mặt của
Quách Vĩnh Chung tối lại, Chung nguyên là một Trung
tá, có tuổi, ăn nói từ tốn, chuẩn mực, biết phân
biệt rạch ròi câu nào dùng để nói với bọn cán bộ
quản giáo, câu nào nói với anh em cùng số phận với
mình, thế mà sao hôm nay lại mắc cái “ khuyết điểm”
ấy cơ chứ.! Quách dựa lưng vào vách, anh nhắm mắt
lại, tiếp tục bài học thuộc lòng của mình.
- Tôi xin kiểm điểm tôi trước, vâng thưa các anh,
về tư tưởng, tôi quán triệt đường lối, chính sách
của Ðảng và nhà nước, an tâm học tập cải tạo. Về
điểm yếu, đôi khi tôi vẫn còn nhớ gia đình, trong
thư viết về thăm nhà, tôi vẫn còn phảng phất nỗi
nhớ nhà, và ngay tối hôm nay, tôi đã phát ngôn bừa
bãi, dùng từ không xứng hợp với một cải tạo viên,
tôi nhận khuyết điểm trước đội, và phương hướng
của tôi là khắc phục nhược điểm. phát huy ưu điểm
để mau chóng tiến bộ, để được Ðảng và Nhà nước sớm
cho về xum họp với gia đình.
Về lao động.... Về chấp hành nội quy... Mặt mạnh,
mặt yếu. Phương hướng khắc phục...
Phần kiểm điểm của tôi xin chấm dứt, xin lần lượt
mời anh...
Ðến phần kiểm điểm của Hùng
Sùi. Sau bài học thuộỳc lòng, Hùng Sùi nghiêm trọng:
- Trước khi chấm dứt, xin anh Ðội trưởng viết
vào biên bản ý kiến của tôi, cũng như nhiều anh
em trong trại những ý như sau:
- Chúng tôi, các cải tạo viên, có mặt tại Trại 3,
Liện trại 4, đều là những sĩ quan trên bốn vùng
chiến thuật thuộc Ngụy quân, đồng xác nhận là: Trong
quân đội mà chúng tôi phục vụ trước năm 1975 : Không
hề có viên Trung tướng nào tên là Nguyễn Ðộc Lập.
Cũng như không có Sư đoàn nào mang danh Sư đoàn
23B cả. Xin Ban chỉ huy trại xem xét...
Ngay chiều ngày hôm sau, một
tên cán bộ văn xã( tên này, tôi có đề cập phần sau)
tập họp cả trại. Hắn nói đểu:
- Qua đánh giá của các cán bộ quản giáo, cải tạo
viên Nguyễn Ðộc Lập có đủ khả năng và tư cách của
một viên Trung tướng, trong một đạo quân như quân
đội Ngụy các anh!
Chúng tôi chưng hửng như có ai thọi trúng mạng mỡ
của mình. Từ đo,Ô anh em càng thù Lập, và rỉ tai
nhau không bao giờ nhắc đến cấp bậc của hắn nữa
với trại giam nữa!
... Và, cứ thế cho tới hết người thứ 80 của đội
rau xanh. Chúng tôi chui vào chăn, sau khi nghe
anh Chung đọc biên bản sinh hoạt. Lần nào tôi cũng
nghe thấy tiếng anh Tô Văn Cấp nằm bên càu nhàu
nho nhỏ:
- - Khốn nạn, thằng khốn nạn...
Còn tại sao tôi lại đánh Nguyễn
Ðộc Lập, việc đó dẫn tới người Niên trưởng của tôi
làm sao? Tôi lại lan man rồi, lại bỏ quên cái điểm,
cái diện của vị trí các nhân vật mà tôi đã giàn
trải theo cảm tính rồi.
Ðấy là nhược điểm của người viết truyện ngắn, hồi
ký theo thể văn nói, lại viết liên hồi kỳ trận từ
đầu đến cuối không để người đọc có khoảng trống
để cảm nhận nữa. . .
Vâng! Ðó là vào ngày 30 tết, không biết hứng tình
hay bị “ bốc” vì tôi cũng thích được nịnh như thế
này:
- Anh Hoàn làm thơ rất hay, năm hết tết đến cho
một tí thơ đi...
Tôi nhìn về phía hồ Tháp Bà,
có sương giăng giăng quanh ngọn núi, như một dải
voan trắng quấn hờ hững quanh vòng eo thon của một
cô sơn nữ. Có khói lam chiều bồng bềnh trên những
mái nhà sàn quyện cùng tiếng khèn lửng lơ mời gọi.
Có con đường trong bản, nơi tổ phân xanh, cứ hai
người một , thằng gánh, thằng cầm xẻng, lui cui
súc những bải phân trâu ỉa vãi. Giờ đây hoa đào
đã nở rộ, Có biết bao Thôi Hộ bị giam nơi đây, còn
người con gái định mệnh biến đi hà xứ?
Tôi bềnh bồng trong những hình ảnh ấy. rồi đọc:
Bữa
cơm mắm ruốc, trưa Ba mươi.
Mặn chát, lạnh tanh khóc dở cười.
Cuộc thế đổi rời, rồng hóa rắn.
Trắng hóa thành đen, bọ hóa người..
Anh
em đang trầm trồ, bỗng có ai đó đá vào chân tôi,
tôi tái mặt quay lại. Nguyễn Ðộc Lập đứng ngay sau
lưng tôi..
Ngay đêm trừ tịch, khi những
tiếng pháo chuột lẹt đẹt của bản làng quanh trại,
đang tiễn Rồng đi , đón Rắn về thì tôi bị gọi lên
trại, viết bản kiểm điểm, tôi viết đến bản thứ ba,
thứ tư mà tên cán bộ phụ trách văn xã vẫn không
chịu buông tha...
Trong cuộc đời, bạn có thể đã gặp một người uyên
bác, cao thâm. . . Và bạn đã gặp không ít đứa vô
học, cả hai hạng đó bạn sẽ thoải mái khi đối tiếp
với họ. Nhưng bạn sẽ rất khó khăn khi gặp cái đứa
dở dở ương ương như cái tên cán bộ văn xã tôi vừa
kể.
Trong tờ kiểm điểm, tôi cố bao biện cho câu cuối
cùng: “Trắng hóa thành đen, bọ hóa người”
khi tôi nghĩ đến những những bạn bè tôi, giai cấp
chúng tôi đang xuống bùn nhơ, đất đen. Trong khi
bọn thằng mõ, con sen đang thành ông, hóa bà. Thế
nhưng, tên cán bộ này không lục vấn tôi câu ấy.
Hắn moi hai chữ “ Cuộc thế” và kết luận tôi là có
tư tưởng phản động. . .
Cho đến bản kiễm điểm thứ năm. Tiếng gà rừng sau
trại, cùng gà nhà dưới bản đã bắt đầu gáy, những
tiếng tù và rung rinh sương mù, rúc xa. . . Báo
hiệu một năm mới chào đời. Cũng là lúc sức chịu
đựng của tôi cạn kiệt.
.. Người tôi nhão ra, tên cán bộ xem chừng cũng
có vẻ mệt, và hình như hắn được đi phép thì phải,
nên sau một hồi thuyết giáo, hắn cho tôi về...
Tôi
bước vào cổng trại, gặp ngay Nguyễn Ðộc Lập đang
chắp tay sau lưng đi đi, lại lại. Thấy tôi, hắn
cười đểu:
- Sao, thành tâm kiểm điểm chứ ? Ông thi sĩ !
Trời lạnh cắt da. Nỗi căm hận nuốt từ lâu, đến lúc
này không còn nuốt thêm được nữa.Câu ấy của Lập
làm như cả trăm ngàn cục than hồng bật dậy trong
lòng tôi. Tôi nhào tới, tung những cú đấm hận thù
vào người Lập. Lạ không, hắn cứ đứng im. Tôi nhổ
một bãi nước bọt vào mặt hắn. Rồi ngừng tay, và
vào... Biệt giam !
Trưa
hôm ấy, anh Trần Tấn Hòa thuộc tổ nhà bếp mang cơm
cho tôi. Ba bữa đầu năm, chúng tôi được ăn cơm.
hai lưng chén cơm và ba lát thịt heo mỏng dính cho
một người tù, đấy là ơn Ðảng ban cho những tù khổ
sai với cả một năm trời cật lực phơi lưng cho nắng,
đối bụng với đất. gầm mặt với những lời riếc móc.
Riêng người bị biệt giam như tôi, khẩu phần bị cắt
đi một nửa.
. . . Anh Hòa, để thau đựng cơm và đồ ăn xuống đất.
. . “Phòng” biệt giam là một cái hang tối nhờ nhờ.
Tôi thấy anh nhìn ra cửa hang, rồi rút trong cái
áo bông ra một gói, bên ngoài là lá chuối, ấn vào
lòng tôi. Anh ôm lấy đầu tôi lắc lắc. anh nói nhỏ:
-Tội nghiệp Hoàn, tết nhất còn bị cùm thế này, ăn
đi, thế nào cũng có ngày anh em mình được về với
vợ con. Ráng lên đi em!
Tôi ôm gói đồ ăn âm ấm vào lòng, cái thân vốn to
con của anh, tóp đi vì đói. chao qua chao lại, rồi
khuất vào đám sương mù ngoài cửa hang.
Lần đầu tiên tôi khóc..
Cho
đến một hôm, cách đó khoảng ba tháng. Tôi đi lãnh
cơm cho tổ, ngạc nhiên thấy trên cái thau cơm màu
vàng ấy, không có mấy miếng cháy đặt ở trên như
mọi khi... Tôi đang phân vân, bắt gập ánh mắt của
anh Hòa nhìn tôi, hình như anh nháy tôi thì phải..
Tôi ôm thau cơm ra về. Nguyễn Ðộc Lập la lên:
- Tại sao phần cơm của tổ không có cháy..
Tôi nhỏ nhẹ:
- Trời mưa, mình trượt chân, đánh rơi rồi, thôi
trừ vào xuất cơm của tôi..
Ðêm
hôm ấy, cả trại bừng lên vì tiếng kẻng báo động.
Những ánh đèn pin, đèn bão loa lóa trong các láng
trại. Chúng tôi bị lùa ra sân, ngồi co ro tập họp
chờ cho tụi cán bộ điểm danh..
Sáng sớm, anh Tô Văn Cấp đi lấy nước sôi về nói
nhỏ:
- Anh Hòa và nhóm Nhẩy dù trốn trại đêm qua rồi.
Tôi hỏi:
- Nhà bếp có hai Hòa, Hòa nào vậy?
- Cả hai Hòa, anh Hòa khóa 16 và Hòa khóa 20, có
các anh Khôi, Khoa nữa.
Tôi
ngửa mặt nhìn bầu trời xám xịt. Nơi đàng đông, trên
ngọn cây xoan già kia, mọi khi là mặt trời hấp háy,
bây giờ vắng bóng. Lậy trời cho các anh đi thoát.
Cứ đi về phía chính Tây của cái hồ Tháp Bà này,
là vừng hồng của Tự do, là ấm áp của vòng tay thân
quyến đang vẫy gọi đấy, các anh ạ! Xin Trời Phật
độ cho những bước chân đói rét can trường của các
anh..
Năm hôm sau, trong lúc đội
rau xanh của tôi, tăng cường cho đội 1, đang tu
sửa con đường từ bến phà đến huyện Cẩm Nhân, thì
từ bến phà, một toán dân quân cở chừng 20 người,
dẫn giải một toán tù, toán dân quân vừa đi, vừa
dùng báng súng đánh tới tấp vào những người này.
Ðám bụi mịt mù ấy , càng lúc càng gần..
Tôi tái mặt khi nhìn thấy nguyên cả toán năm người
của anh Hòa đã bị bắt lại. Trong đời tôi, tôi chưa
bao giờ thấy cảnh người đánh người quá tàn bạo như
vậy. Tôi cũng chưa bao giờ thấy mức chịu đựng cũng
như sức sống của con người lại bền bỉ như vậy, những
báng súng trường phang tới tấp vào năm người tù,
vào mặt, vào ngực, vào gáy. Con mắt tôi cứ ngơ ngẩn
nhìn vào một mình anh Hòa, mặt anh đầm đìa máu,
anh chao người qua lại vì cái nện sau cùng của báng
súng vào ngay thái dương anh. Cả cái thân hình to
lớn của anh bật lên và đổ xuống như một thân cây
bị chặt tung gốc….
Một tên, có lẽ là tên chỉ huy , nhẩy lên cái đống
rơm cao. hét lên man rợ như cố tình cho cả đám tù
đang dừng cuốc nghe thấy, hắn giơ cao khẩu súng:
- Chúng ông đã dùng mũi súng để bắn chúng mày, bây
giờ lại dùng báng súng để trừng trị chúng mày. Hoan
hô khẩu súng xã hội chủ nghĩa !
Buổi
chiều hôm ấy, tên cán bộ quản giáo như thường lệ
vẫn hỏi câu sau cùng:
.. .. Qua nhận xét đánh giá của tôi vừa rồi về các
mặt yếu và mạnh ngày hôm nay, các anh có ý kiến
gì không.
Chúng tôi lại lo lắng nhìn về phía Nguyễn Ðộc Lập,
thì kìa, hắn lại giơ tay lên:
- Thưa cán bộ, hồi trưa, khi toán tù vượt trại
bị trừng phạt đi ngang qua hiện trường lao động,
tôi thấy nhiều cải tạo viên đã khóc. Tôi nghĩ, trước
những hành động phản nghịch, chống lại chính sách
cải tạo này, chúng ta phải lên án nó, chứ sao lại
thương khóc như vậy? Trước những tư tưởng chao đảo
như thế. Tôi đề nghị cán bộ cho sinh hoạt kiểm điểm.
Trong cái lạnh cắt da của những ngọn gió mùa Ðông
bắc. Chúng tôi đều gục đầu xuống , phần thì thương
cảm cho toán vượt trại bị đòn thù, phần ngán ngẩm
cho buổi tối hôm nay lại phải ngồi... Tụng kinh!
Tôi không thể kể thêm sau đó anh Hòa phải sống cách
ly như thế nào, phải lao động, phải chịu đau đớn
với những vết thương hành hạ cơ thể như thế nào.
Tôi muốn để dành những chi tiết này để cho những
trang viết riêng về anh Hòa… sau này.
Khoảng
ba tháng sau, một cuộc trốn trại nữa lại xẩy ra
ở ngay tại trại tôi. Tin về người trốn trại này
làm kinh ngạc toàn trại. Người trốn trại lại là
“ Trung tướng” Nguyễn Ðộc Lập!
Lập
trốn trại được gần một tuần, chúng tôi cũng mong
sao cho anh ta được thoát. Phần vì anh đã chọn con
đường trốn trại, là anh đã mặc nhiên đứng về phía
chúng tôi, mặc nhiên vẽ rõ lằn ranh với ngục tù
Cộng sản, mà những hành động anh làm, như tôi kể
ở trên, cũng chỉ là những hỏa mù anh tung ra để
che chắn cho anh, cho việc làm hôm nay của anh mà
thôi.
Nhưng cũng y như toán của anh Hòa. Lập cũng bị bắt
lại, cũng bị đánh thảm khốc trước mặt chúng tôi,
có điều anh bị đánh một mình, không có ai chia sẻ
những báng súng tàn nhẫn với anh. Lập đã bị ngất
xỉu , khi mới bị lôi từ bến phà lên chưa đầy 500
mét.
Ðêm
hôm ấy, tuy mặt mày sưng vù, tím bầm, Lập ngồi giữa
đội, anh mất hẳn vẻ sấc sược mọi khi, anh đọc bản
kiểm điểm , giọng văn gây xúc động cho toàn đội,
ai ai cũng nghĩ không phải anh nhận tội với bọn
Cộng Sản, mà y như anh tâm tình với chúng tôi:
- Thưa các bạn sau đây là bản kiểm điểm của
tôi:
Họ và tên: Nguyễn văn Chính.
Tên thường gọi: Ðực.
Ngày và nơi sinh: 29 tháng 12 năm 1957. Thủ thừa,
Long An.
Cấp bậc, chức vụ: Chuẩn úy, Trung đội trưởng
Quá trình hoạt động của bản thân:
Từ nhỏ, học sinh trường tiểu học Thủ Thừa. Rồi học
sinh trung học Long An. Sau đó ra nhập quân đội.
Ðơn vị Thám báo tỉnh Long An..
Năm 1974, Trong cuộc hành quân phối hợp Cảnh sát,
Chi khu Thủ Thừa. Tôi đã xâm phạm tiết hạnh một
nữ sinh, bóp cổ cô ta chết, và ném xuống sông. Ra
tòa, bị tù cho đến ngày 30 tháng Tư năm 1975.
Tôi lấy tên là Nguyễn Ðộc Lập, với cấp bậc mạo là
Trung tướng. Chức vụ mạo là Tư lệnh Sư đoàn 23 B
do lệnh vô hình của một sai khiến từ vô thức. Ðiều
này, tôi không giải thích được..
Tiếng Lập cứ âm u..
Tôi
nhìn những bóng tù nhân dựa lưng vào vách, nhập
nhoạng như những bức tượng khổ hạnh. Có những hơi
lạnh từ núi đá, thấm qua vách lá, thấm tận vào tâm
hồn tôi.
Tiếng vạc kêu sương khắc khoải.
Qua khung cửa hẹp, bóng trăng xanh lạnh ngắt…
Nguyễn Trọng Hoàn
Tôi và. . . “Trung tướng” Nguyễn Ðộc Lập.- Nguyễn Trọng Hoàn
Chú Cuội Nguyễn Trọng Hoàn.
Ai
từng học tập cải tạo ở Trại 3 , Liên trại 4, thuộc
tỉnh Hoàng Liên Sơn, đều biết và chắc còn nhớ, kèm
thêm một nụ cười chua chát, vì đã là “ Ðồng môn”
của “ Trung tướng” Nguyễn Ðộc Lập tự Lam Sơn, “Tư
lệnh” Sư đoàn 23B.
Ðấy là phần giới thiệu về một thanh niên, khoảng
chừng 23, 24 tuổi, người cao, gày, khuôn mặt trí
thức, hai con mắt lúc nào cũng mở to, như đang tìm
một cái gì đó ở cõi xa xăm.
Ðây là lý lịch trích ngang của “Trung tướng” Lập:
Họ
và tên : Nguyễn Ðộc Lập.
Bí danh: Lam Sơn, tự Nguyễn Huệ
Ngày và nơi sinh: 12 tháng 9 năm 1940. Tại Tân Trụ,
Long An.
Cấp bậc: Trung tướng.
Chức vụ: Tư lệnh Sư đoàn 23 B.
Chúng
tôi phải nghe cái bản lý lịch này trong mỗi lần
sinh hoạt tổ và đội. Thói đời, cái gì đã không muốn
nghe, không muốn để ý. Hoặc khi nghe, gây cho mình
cái cảm giác bực bội, khó chịu. Thì cái đó lại gây
cho mình những ấn tượng. Cái ấn tượng của tôi về
Lập bắt đầu từ ngay đêm 30 tháng 4 năm 1975.
Thay
vì sẽ phải đi trình diện để đàng hoàng vào tù, thì
tôi bị hốt ngay vào nhà giam Chí Hòa, ngay sau khi
quân đội Việt Cộng vừa chiếm xong Dinh Ðộc lập
Vốn là sĩ quan tác chiến, lại bị thương nhiều lần,
bị tình yêu làm choáng váng vài lần. Tôi thường
có thói quen, thích ứng ngay với những tai nạn,
với những nghịch cảnh, chỉ sau một vài giờ bị “
xốc..”
Tôi bị đẩy vào phòng số 3, khu ED Chí Hòa, trời
nhờ nhờ tối, tay tôi ôm gói quần áo mà vợ tôi vừa
khóc vừa chậy theo dúi vào tay tôi. Tôi kiếm một
góc phòng, dựa lưng vào tường, bên tai còn lùng
bùng tiếng khóc của vợ con. Vợ tôi, vốn là người
đôn hậu, hiền lành, thế mà trước những họng súng,
có gắn lưỡi lê, dí vào lưng tôi, nàng kêu gào thảm
thiết y như hôm đám ma ông nhạc của tôi vậy. Tôi
dặn với:
- Ðừng lo cho anh, ráng lo cho mợ và các con.
Tôi mang tiếng gào thét của vợ và các con tôi vào
tận nơi có những tạp âm, trong không khí lùng bùng
của phòng giam..
Lại có tiếng cửa sắt mở, tên công an cầm một xấp
giấy vào, có tên bộ đội cầm súng có gắn lưỡi lê:
- Tôi điểm danh lại một lần nữa, ai có mặt, giơ
tay lên và nói “có”. . . Tôi đọc thứ tự, từ cấp
lớn đến cấp nhỏ
- Nguyễn Ðộc Lập, Trung tướng..
Có tiếng rất trẻ, giọng nói như dao sắc…..
- Có mặt.
- Ðỗ Kế Giai, Thiếu tướng
- Có mặt.
- Lê Văn Thân, Chuẩn tướng..
- Có mặt.
Trong những ngày tạm nhốt ở trại giam Chí Hòa. Lớp
hệ thống quân giai ấy, trong những lần điểm danh,
tập họp. . . Cứ diễn ra như vậy..
Rồi chuyển đến các trại Long Giao, Suối Máu. . .
Ra Bắc, trại Tịch Cốc, rồi trại Ba, Liên trại Bốn
, Hoàng Liên Sơn... Lập ở chung đội trồng rau xanh
với tôi. Quách Vĩnh Chung, đội trưởng. Hùng Sùi
đội phó. Tôi làm tổ trưởng tổ phân xanh trong đó
có Lập..
Quý
vị đọc bài này, ngay tiêu đề không thấy tôi giới
thiệu đây là bài viết theo thể loại gì, truyện ngắn
hay hồi ký, vì tôi có biết cách viết các thể loại
trên là gì đâu, tôi thích viết văn.. Qua bên Mỹ,
cùng với mặc cảm thất thế, ăn bám ngay cả với vợ
con mình. Tôi lại càng, muốn có chút power, muốn
khoe cái quá khứ vàng son, để bù lại cái thân tàn
ma dại mà tôi đang mang. . . Tôi lại càng muốn viết,
lại thích làm nhà văn có tên một chút.
“ Không có tài văn chương, thì chỉ nên đi buôn”.
Bố tôi vẫn dặn tôi như thế.. Cho nên, tôi vẫn tránh
xa cái chuyện chữ nghĩa là như vậy. Tôi có một thời
gian dài trận mạc. . . Bị thương nhiều lần. Có một
vài tình yêu, không thơ mộng như tiểu thuyết, nhưng
cũng không quá lôi thôi, như trong chốn giang hồ.
Tuy trong đó, tôi có nói dối người ta, và người
ta cũng có người không thật với tôi.
Rồi tôi vừa lấy vợ, vừa đẻ con , vừa đánh giặc.
. . Rồi đi tù.
Như vậy, tôi cũng có chất liệu để viết lắm chứ ?
Nhưng hễ muốn viết một chuyện gì, thì y như chỉ
viết được ít trang, là tắc tị. Khi đọc lại những
dòng mình viết, cứ đỏ mặt bừng lên vì xấu hổ vì
cái sở đoản và vụng về của mình! Từ đó, lại càng
cảm phục những nhà văn đã viết cả hàng trăm trang,
mà khác với tôi, họ tự tin vào khả năng của họ.
Họ lại thường kiêu hãnh, thậm chí chính họ cũng
gật gù, đắc ý khi đọc đi đọc lại những chữ, những
dòng sáng tác của chính mình.
Tôi
tạm gác phần viết về Nguyễn Ðộc Lập, để viết về
một người, cùng ở tù ngoài Bắc với tôi, người này,
tôi rất thích, nhiều lần trong những lúc chén chú
chén anh, tôi huyên thuyên kể về anh, như một sự
ngưỡng phục.
Bạn thân của tôi,có đứa lấy làm lạ, và cũng vì thế
mà chúng hiểu tốt cho tôi. Tôi bị dư luận cho là
tôi sinh ra chỉ biết chê người, vạch cái xấu của
người để làm đề tài kê kích. Tệ hơn nữa, tôi có
cảm tưởng tôi lấy việc bêu rếu người khác làm nguồn
vui cho mình. Cũng còn may là, người mà tôi luôn
đem ra để dè bỉu, lại luôn luôn chính là. . . Tôi!..
Do đó, tôi cố tình moi trong trí nhớ những hành
động sai trái của tôi, thậm chí tác tệ của tôi,
thậm chí làm người nghe phải nhăn mặt rồi quay ra
thương cảm cho tôi.
Có thể cũng là do thời gian ngồi trên ghế nhà trường
thì ít, mà thời gian, lăn lộn chai sạn ngoài đời
thì nhiều, nên tôi có một kinh nghiệm là thay vì
mình tự tâng bốc mình, điều này ít đắc nhân tâm
hơn là mình chửi ngay vào chính mình..
Cái tôi là cái đáng ghét, nhưng cũng phải nói về
cái tôi chút xíu chứ..
Tôi
tên khai sinh là Nguyễn Trọng Hoàn, tôi biết được
cái ý nghĩa tên của tôi, ngay sau khi tôi biết một
chút ít chữ nghĩa. Số là tôi sinh ra trong một gia
đình đông anh em. Nếu có thuyết nhân quả như nhà
Phật nói, thì tổ tiên địa chủ nhà tôi, cũng có một
chút vấn đề gì gì đó với trời đất, nên trong 9 anh
chị em tôi, không có ai là được hoàn hảo, người
thì bị khuyết tật về thân thể, người thì bị thiếu
sót về tâm thức. Khi sinh ra tôi là lần thứ mười.
Người ta đã phải hy sinh mẹ tôi để cứu tôi. Cái
việc này, nó ảnh hưởng đến tôi như thế nào, có dịp
tôi sẽ nói sau.
Bố tôi đặt tên tôi, từ tính tự đắc của ông, từ tính
sòng phẳng của ông, nghĩa là ông muốn đòi lại những
cái thiếu sót mà ông đã làm, khi sinh ra các anh
chị tôi..
Tôi không dám mang cái ý nghĩ trên, cho nên lúc
được thời, tôi tự nhận tên Hoàn của tôi có nghĩa
là Hoàn Hảo. Nhưng ngay sau đó tôi lại phản bác:
- - Thế nhưng, từ tư cách đến con người tôi, chẳng
có gì là hoàn hảo cả.
Một trong những cái không hoàn hảo của tôi, là tôi
không làm được những gì tôi muốn, những cái tôi
muốn, thì ông trời vẫn cho ngược lại. Tôi sắp nói
cái nguyên nhân dẫn tôi vào lính..
. . . Hồi
còn nhỏ, tôi là một thằng bé, mà dưới mắt mọi người,
lẽ dĩ nhiên ngay cả với gia đình tôi thì tôi là
thằng bé mất dạy. Có dịp, tôi sẽ viết về thời niên
thiếu của tôi. Tôi hay đánh lộn, lại hay bị đòn,
xin đừng cười cái nguyên nhân tôi bị đòn đại loại
như sau:
Khi mới di cư vào Nam, gia đình tôi ở trại định
cư Trung Chánh, huyện Hốc Môn, tỉnh Gia Ðịnh. Nhà
chính phủ cất cho, nhà nào cũng giống nhà nào..
Có vườn sau, ở giữa vườn thường mỗi nhà làm một
nhà tắm lộ thiên, với vách của nó ghép bằng những
thân cây mì ( sắn) được chôn xuống đất. Cây mì,
một thời gian ngắn, nẩy lá đủ để chỉ trông thấy
những quần áo vắt trên ngọn cây..
Cứ chiều chiều, tôi vác một cái sào dài, đi ngang
qua những cái phòng tắm ấy, thò cái sào qua hàng
rào, móc lấy những cái quần ấy, hất ra xa rồi...
Chạy.
Lúc ấy, tôi chưa có ý niệm gì về giới tính cả. Hình
như chỉ đổi lấy một cảm giác thích thú là được nghe
những tiếng hét, tiếng la thất thanh, tiếng chửi.
Người ta đã nhanh chóng tìm ra tôi. Và.. Tôi bị
đòn..
Kể chuyện thì phải có căn có cơ, thế rồi tôi vào
lính, ông linh mục bảo rằng ông vào nhà Chúa là
theo tiếng vẫy gọi của Thánh linh. Oạng sư bảo:
Ôạng nhập Phật môn do duyên, do nghiệp. Người chính
khách gốc lính, khoe: Tôi đi lính vì tiếng gọi của
hồn thiêng sông núi. Còn lý do Nguyễn Trọng Hoàn
đăng lính vì:
Năm
đó là năm, tôi đang học ở một trường Hành Chánh,
đang học các nguyên tắc quản trị hành chánh cho
một phó đốc sự hạng 3 để sẽ cùng làm bạn với một
cái bàn giấy, quanh năm suốt tháng cứ ngồn ngộn
giấy tờ..
... Rồi một chiều cuối năm, cái chiều “ Không nắng
cũng không mưa”. Tôi cảm thấy tâm hồn tôi trống
trải như cái nhà hoang. Tôi có cha mẹ, và như trên
tôi đã nói, nhà tôi rất đông anh chị em, thế mà
chiều hôm ấy, tôi cảm thấy bơ vơ như kẻ lạc đường,
như một người đánh rơi báu vật, tìm hoài không thấy..
Tôi đến rủ Hương đi Vĩnh Lợi xem phim. Phim Hồi
Chuông Vĩnh Biệt do Audrey Hepburn đóng vai chính.
Tôi rất mê người nữ diễn viên này, vì nàng có khuôn
mặt hao hao giống Phương là người yêu đầu tiên của
tôi, cũng có dịp tôi sẽ kể bạn nghe câu chuyện này...
Rồi Soeur bị hiếp, bị chết ngay dưới bụng của nhiều
đứa bất lương... Gác chuông nhà thờ đổ dồn làm lung
lay mặt nước sông, làm cả không gian nức nở, cau
có buồn đau..
Chúng tôi mang cái nỗi buồn ấy đến quán cà phê Ðức
ở đường Trương Minh Giảng. Trong khi hai mái đầu
đang chụm vào nhau, còn đang ray rứt, còn đang mang
mang cái âm vang của tiếng chuông vút lên, rơi xuống
như ánh triều dương trên đỉnh non cao...
... Thì bốn thằng người nhái say rượu bước vào.
Cả bốn đứa nhìn chằm chằm vào cái gáy trắng ngần
của Hương, một tên nói lớn:
- Ê, chú em kia, cho mượn cô bé sang hầu rượu bọn
anh một tí..
Tôi giận tím mặt, Hương sợ hãi. Tôi nói nhỏ:
- Em chạy ra đường đi, tụi người nhái này dữ lắm..
Tôi chưa nói hết câu. Một bàn tay hộ pháp tính chộp
lấy Hương. Tôi bật lên nhưng bàn tay trói gà không
chặt của tôi bị gạt phăng, tiếp theo là những cú
đấm túi bụi vào mặt tôi, trong tiếng rú sợ hãi của
Hương..
Bỗng may, có một chiếc xe quân cảnh ập tới...
Thế
là tôi bỏ trường học vào lính. Khi bắt đầu bước
vào quân trường, tôi đã có ngay một cảm giác bơ
vơ của một đứa trẻ bị ném vào viện mồ côi, một con
chim non vừa mất mẹ. Tất cả diễn ra với tôi không
một chút dịu dàng, Tôi ngơ ngác giữa những người
đàn anh vừa võ biền vừa tự phụ và đám bạn cùng khóa
tinh quái già dặn ...
... Ra trường, tôi lao vào trận mạc. . . Trước cái
chết của những thuộc cấp và bạn bè, tôi như người
say thuốc súng... Ðể sau đó, nhìn lại mình. Tôi
mang cảm giác một người bị móc túi, mà thủ phạm
là Chiến tranh và Quân đội ( Tôi xin phép được viết
hoa hai danh từ chung này). . . Tôi đã thay đổi
từ làn da đến tận xương tủy, từ tiếng nói đến tư
duy. Và điều đau xót là nó làm sơ cứng tâm hồn tôi,
thậm chí tôi có cảm giác nó thay đổi cả nhịp đập
của trái tim tôi.
Tôi, Nguyễn Trọng Hoàn, từ đó trở đi vẫn luôn mang
tâm trạng của một người lỡ chuyến đò dọc...
Ðấy
phần giới thiệu lòng thòng về tôi, tôi phải dừng
lại đây. Tôi phải trở về với người đàn anh của tôi,
và trở về với ông “ Tướng” Nguyễn Ðộc Lập của tôi
chứ..
Anh tên là Hòa, tôi đã tính đặt cho anh một cái
như sở trường của tôi vẫn thường làm khi viết báo,
hoặc viết tắt cái tên của anh. Vì tôi biết anh rất
khó chịu khi bị ai lôi anh ra công chúng. Tôi biết
có thể anh sẽ gọi phôn “ cự” tôi về việc này, nhưng
tôi ỷ một điều, là anh rất quý tôi, khi gặp tôi,
anh thường vỗ vai nói đúng bốn chữ: “ Thằng Hoàn
tốt bụng”. Do vậy, xin anh Trần Tấn Hòa đừng giận
“ Thằng Hoàn” này nhé.
Anh là Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 6 Dù. Khóa 20
Ðà Lạt. , Tôi gọi anh bằng niên trưởng, như lối
gọi của những người trong trường trường tôi với
nhau. Từ đáy lòng đã nẩy sinh những tình cảm khắng
khít , trong đó như hàm chứa sự kính nể …
Tôi
bị biệt giam vì tội tôi đánh Nguyễn Ðộc Lập, chuyện
xẩy ra như thế này:
Sau một ngày rã rời lao động, những người tù rất
quý những buổi tối vừa lạnh vừa đói, sau một ngày
làm việc vất vả chỉ mong được chùm chăn, nằm để
nhớ về vợ con, về một miền Nam ấm áp. ( Có lúc
bay bổng còn tưởng tượng tôi là một trong đàn chim
đang thiên di về nơi cố quận.) . . Bạn chỉ
được hưởng cái giây phút ấy, khi tổ, đội bạn không
có vấn đề gì trong ngày, khi người quản giáo, trước
khi cho tan hàng, thường hỏi:
- ... Ðó là phần nhận xét của tôi, trong quá
trình lao động ngày hôm nay, tôi đề nghị các anh
hãy phát huy các mặt mạnh, và khắc phục các mặt
yếu để học tập cải tạo tiến bộ... Các anh có ý kiến
gì không?
Chúng tôi lo lắng nhìn Nguyễn Ðộc Lập, và mười lần
như một, viên “Trung tướng Tư lệnh Sư đoàn 23B”
dơ tay:
- Xin có ý kiến.
- Nói.
- Tôi, cải tạo viên Nguyễn Ðộc Lập có những ý kiến
như sau:
. . . Trong ngày lao động hôm nay, những anh
sau đây có lấn cấn trong tư tưởng và trong lao động
cũng như chấp hành nội quy, đó là các anh: Ðẩu,
anh Hùng, anh Toàn, anh tổ trưởng phân xanh, anh
Hoàn, xin cán bộ cho đội sinh hoạt để phê bình,
đấu tranh với những hiện tượng tiêu cực trên..
. .
.Chiều Việt Bắc vào Ðông
theo gió lạnh kinh người. . . Chúng tôi tê tái..
. . Chiều tối nào cũng vậy, trong khi các đội 1,2,3,
rì rầm kể lại nhau nghe những vinh nhục của thời
làm quan, rì rầm kể chuyện chưởng, rì rầm với những
món ăn hàm thụ, những cuộc trăng hoa, rì rầm san
sẻ cho nhau nỗi nhục nhằn của người ngã ngựa. Thì
đội rau xanh của tôi lại phải ngồi bó gối để kiểm
điểm. Cái đầu hói bóng của Quách Vĩnh Chung, cúi
xuống cái đèn dầu leo loét để viết biên bản, Quách
Vĩnh Chung bắt đầu nói bằng bài học đã thuộc lòng:
- Tối hôm nay, theo lời đề nghị của anh Lập, theo
quyết định của cán bộ quản giáo đội, đội có tổ chức
sinh hoạt đặc biệt để kiểm điểm các anh Mai Bắc
Ðẩu, Nguyễn Phước Bửu Toàn, Nguyễn Trọng Hoàn, và
anh Hùng Sùi..
Có tiếng cười râm ran, chúng tôi tuy quá khổ nhọc
nhưng hình như cái máu tếu táo của nguyên quận trưởng
quận I vẫn làm chúng tôi quên cả tên họ của anh,
mà cứ gọi anh là Hùng Sùi. Vì khi anh hăng say phát
biểu, anh nói, nước bọt trong miệng anh bắn tứ tung
như vòi rồng cứu hỏa. Tôi cũng sẽ kể về anh trong
dịp khác.
Quách Vĩnh Chung cũng quen miệng nên mới gọi như
thế. Nguyễn Ðộc Lập giơ tay tức thời:
- Tôi xin nhắc anh đội trưởng Quách Vĩnh Chung,
anh là chủ trì phiên họp, anh phải nghiêm túc..
. .Cái gì là Hùng Sùi? Tôi phê bình anh Ðội trưởng,
trong tư tưởng anh, anh vẫn chưa dứt bỏ được những
hệ lụy của tàn dư Mỹ Ngụy. Tôi yêu cầu ghi vào biên
bản..
Mấy chữ sau, trong ánh sáng lù mù của ngọn đèn dầu,
đủ cho những ai ngồi gần đấy, thấy khuôn mặt của
Quách Vĩnh Chung tối lại, Chung nguyên là một Trung
tá, có tuổi, ăn nói từ tốn, chuẩn mực, biết phân
biệt rạch ròi câu nào dùng để nói với bọn cán bộ
quản giáo, câu nào nói với anh em cùng số phận với
mình, thế mà sao hôm nay lại mắc cái “ khuyết điểm”
ấy cơ chứ.! Quách dựa lưng vào vách, anh nhắm mắt
lại, tiếp tục bài học thuộc lòng của mình.
- Tôi xin kiểm điểm tôi trước, vâng thưa các anh,
về tư tưởng, tôi quán triệt đường lối, chính sách
của Ðảng và nhà nước, an tâm học tập cải tạo. Về
điểm yếu, đôi khi tôi vẫn còn nhớ gia đình, trong
thư viết về thăm nhà, tôi vẫn còn phảng phất nỗi
nhớ nhà, và ngay tối hôm nay, tôi đã phát ngôn bừa
bãi, dùng từ không xứng hợp với một cải tạo viên,
tôi nhận khuyết điểm trước đội, và phương hướng
của tôi là khắc phục nhược điểm. phát huy ưu điểm
để mau chóng tiến bộ, để được Ðảng và Nhà nước sớm
cho về xum họp với gia đình.
Về lao động.... Về chấp hành nội quy... Mặt mạnh,
mặt yếu. Phương hướng khắc phục...
Phần kiểm điểm của tôi xin chấm dứt, xin lần lượt
mời anh...
Ðến phần kiểm điểm của Hùng
Sùi. Sau bài học thuộỳc lòng, Hùng Sùi nghiêm trọng:
- Trước khi chấm dứt, xin anh Ðội trưởng viết
vào biên bản ý kiến của tôi, cũng như nhiều anh
em trong trại những ý như sau:
- Chúng tôi, các cải tạo viên, có mặt tại Trại 3,
Liện trại 4, đều là những sĩ quan trên bốn vùng
chiến thuật thuộc Ngụy quân, đồng xác nhận là: Trong
quân đội mà chúng tôi phục vụ trước năm 1975 : Không
hề có viên Trung tướng nào tên là Nguyễn Ðộc Lập.
Cũng như không có Sư đoàn nào mang danh Sư đoàn
23B cả. Xin Ban chỉ huy trại xem xét...
Ngay chiều ngày hôm sau, một
tên cán bộ văn xã( tên này, tôi có đề cập phần sau)
tập họp cả trại. Hắn nói đểu:
- Qua đánh giá của các cán bộ quản giáo, cải tạo
viên Nguyễn Ðộc Lập có đủ khả năng và tư cách của
một viên Trung tướng, trong một đạo quân như quân
đội Ngụy các anh!
Chúng tôi chưng hửng như có ai thọi trúng mạng mỡ
của mình. Từ đo,Ô anh em càng thù Lập, và rỉ tai
nhau không bao giờ nhắc đến cấp bậc của hắn nữa
với trại giam nữa!
... Và, cứ thế cho tới hết người thứ 80 của đội
rau xanh. Chúng tôi chui vào chăn, sau khi nghe
anh Chung đọc biên bản sinh hoạt. Lần nào tôi cũng
nghe thấy tiếng anh Tô Văn Cấp nằm bên càu nhàu
nho nhỏ:
- - Khốn nạn, thằng khốn nạn...
Còn tại sao tôi lại đánh Nguyễn
Ðộc Lập, việc đó dẫn tới người Niên trưởng của tôi
làm sao? Tôi lại lan man rồi, lại bỏ quên cái điểm,
cái diện của vị trí các nhân vật mà tôi đã giàn
trải theo cảm tính rồi.
Ðấy là nhược điểm của người viết truyện ngắn, hồi
ký theo thể văn nói, lại viết liên hồi kỳ trận từ
đầu đến cuối không để người đọc có khoảng trống
để cảm nhận nữa. . .
Vâng! Ðó là vào ngày 30 tết, không biết hứng tình
hay bị “ bốc” vì tôi cũng thích được nịnh như thế
này:
- Anh Hoàn làm thơ rất hay, năm hết tết đến cho
một tí thơ đi...
Tôi nhìn về phía hồ Tháp Bà,
có sương giăng giăng quanh ngọn núi, như một dải
voan trắng quấn hờ hững quanh vòng eo thon của một
cô sơn nữ. Có khói lam chiều bồng bềnh trên những
mái nhà sàn quyện cùng tiếng khèn lửng lơ mời gọi.
Có con đường trong bản, nơi tổ phân xanh, cứ hai
người một , thằng gánh, thằng cầm xẻng, lui cui
súc những bải phân trâu ỉa vãi. Giờ đây hoa đào
đã nở rộ, Có biết bao Thôi Hộ bị giam nơi đây, còn
người con gái định mệnh biến đi hà xứ?
Tôi bềnh bồng trong những hình ảnh ấy. rồi đọc:
Bữa
cơm mắm ruốc, trưa Ba mươi.
Mặn chát, lạnh tanh khóc dở cười.
Cuộc thế đổi rời, rồng hóa rắn.
Trắng hóa thành đen, bọ hóa người..
Anh
em đang trầm trồ, bỗng có ai đó đá vào chân tôi,
tôi tái mặt quay lại. Nguyễn Ðộc Lập đứng ngay sau
lưng tôi..
Ngay đêm trừ tịch, khi những
tiếng pháo chuột lẹt đẹt của bản làng quanh trại,
đang tiễn Rồng đi , đón Rắn về thì tôi bị gọi lên
trại, viết bản kiểm điểm, tôi viết đến bản thứ ba,
thứ tư mà tên cán bộ phụ trách văn xã vẫn không
chịu buông tha...
Trong cuộc đời, bạn có thể đã gặp một người uyên
bác, cao thâm. . . Và bạn đã gặp không ít đứa vô
học, cả hai hạng đó bạn sẽ thoải mái khi đối tiếp
với họ. Nhưng bạn sẽ rất khó khăn khi gặp cái đứa
dở dở ương ương như cái tên cán bộ văn xã tôi vừa
kể.
Trong tờ kiểm điểm, tôi cố bao biện cho câu cuối
cùng: “Trắng hóa thành đen, bọ hóa người”
khi tôi nghĩ đến những những bạn bè tôi, giai cấp
chúng tôi đang xuống bùn nhơ, đất đen. Trong khi
bọn thằng mõ, con sen đang thành ông, hóa bà. Thế
nhưng, tên cán bộ này không lục vấn tôi câu ấy.
Hắn moi hai chữ “ Cuộc thế” và kết luận tôi là có
tư tưởng phản động. . .
Cho đến bản kiễm điểm thứ năm. Tiếng gà rừng sau
trại, cùng gà nhà dưới bản đã bắt đầu gáy, những
tiếng tù và rung rinh sương mù, rúc xa. . . Báo
hiệu một năm mới chào đời. Cũng là lúc sức chịu
đựng của tôi cạn kiệt.
.. Người tôi nhão ra, tên cán bộ xem chừng cũng
có vẻ mệt, và hình như hắn được đi phép thì phải,
nên sau một hồi thuyết giáo, hắn cho tôi về...
Tôi
bước vào cổng trại, gặp ngay Nguyễn Ðộc Lập đang
chắp tay sau lưng đi đi, lại lại. Thấy tôi, hắn
cười đểu:
- Sao, thành tâm kiểm điểm chứ ? Ông thi sĩ !
Trời lạnh cắt da. Nỗi căm hận nuốt từ lâu, đến lúc
này không còn nuốt thêm được nữa.Câu ấy của Lập
làm như cả trăm ngàn cục than hồng bật dậy trong
lòng tôi. Tôi nhào tới, tung những cú đấm hận thù
vào người Lập. Lạ không, hắn cứ đứng im. Tôi nhổ
một bãi nước bọt vào mặt hắn. Rồi ngừng tay, và
vào... Biệt giam !
Trưa
hôm ấy, anh Trần Tấn Hòa thuộc tổ nhà bếp mang cơm
cho tôi. Ba bữa đầu năm, chúng tôi được ăn cơm.
hai lưng chén cơm và ba lát thịt heo mỏng dính cho
một người tù, đấy là ơn Ðảng ban cho những tù khổ
sai với cả một năm trời cật lực phơi lưng cho nắng,
đối bụng với đất. gầm mặt với những lời riếc móc.
Riêng người bị biệt giam như tôi, khẩu phần bị cắt
đi một nửa.
. . . Anh Hòa, để thau đựng cơm và đồ ăn xuống đất.
. . “Phòng” biệt giam là một cái hang tối nhờ nhờ.
Tôi thấy anh nhìn ra cửa hang, rồi rút trong cái
áo bông ra một gói, bên ngoài là lá chuối, ấn vào
lòng tôi. Anh ôm lấy đầu tôi lắc lắc. anh nói nhỏ:
-Tội nghiệp Hoàn, tết nhất còn bị cùm thế này, ăn
đi, thế nào cũng có ngày anh em mình được về với
vợ con. Ráng lên đi em!
Tôi ôm gói đồ ăn âm ấm vào lòng, cái thân vốn to
con của anh, tóp đi vì đói. chao qua chao lại, rồi
khuất vào đám sương mù ngoài cửa hang.
Lần đầu tiên tôi khóc..
Cho
đến một hôm, cách đó khoảng ba tháng. Tôi đi lãnh
cơm cho tổ, ngạc nhiên thấy trên cái thau cơm màu
vàng ấy, không có mấy miếng cháy đặt ở trên như
mọi khi... Tôi đang phân vân, bắt gập ánh mắt của
anh Hòa nhìn tôi, hình như anh nháy tôi thì phải..
Tôi ôm thau cơm ra về. Nguyễn Ðộc Lập la lên:
- Tại sao phần cơm của tổ không có cháy..
Tôi nhỏ nhẹ:
- Trời mưa, mình trượt chân, đánh rơi rồi, thôi
trừ vào xuất cơm của tôi..
Ðêm
hôm ấy, cả trại bừng lên vì tiếng kẻng báo động.
Những ánh đèn pin, đèn bão loa lóa trong các láng
trại. Chúng tôi bị lùa ra sân, ngồi co ro tập họp
chờ cho tụi cán bộ điểm danh..
Sáng sớm, anh Tô Văn Cấp đi lấy nước sôi về nói
nhỏ:
- Anh Hòa và nhóm Nhẩy dù trốn trại đêm qua rồi.
Tôi hỏi:
- Nhà bếp có hai Hòa, Hòa nào vậy?
- Cả hai Hòa, anh Hòa khóa 16 và Hòa khóa 20, có
các anh Khôi, Khoa nữa.
Tôi
ngửa mặt nhìn bầu trời xám xịt. Nơi đàng đông, trên
ngọn cây xoan già kia, mọi khi là mặt trời hấp háy,
bây giờ vắng bóng. Lậy trời cho các anh đi thoát.
Cứ đi về phía chính Tây của cái hồ Tháp Bà này,
là vừng hồng của Tự do, là ấm áp của vòng tay thân
quyến đang vẫy gọi đấy, các anh ạ! Xin Trời Phật
độ cho những bước chân đói rét can trường của các
anh..
Năm hôm sau, trong lúc đội
rau xanh của tôi, tăng cường cho đội 1, đang tu
sửa con đường từ bến phà đến huyện Cẩm Nhân, thì
từ bến phà, một toán dân quân cở chừng 20 người,
dẫn giải một toán tù, toán dân quân vừa đi, vừa
dùng báng súng đánh tới tấp vào những người này.
Ðám bụi mịt mù ấy , càng lúc càng gần..
Tôi tái mặt khi nhìn thấy nguyên cả toán năm người
của anh Hòa đã bị bắt lại. Trong đời tôi, tôi chưa
bao giờ thấy cảnh người đánh người quá tàn bạo như
vậy. Tôi cũng chưa bao giờ thấy mức chịu đựng cũng
như sức sống của con người lại bền bỉ như vậy, những
báng súng trường phang tới tấp vào năm người tù,
vào mặt, vào ngực, vào gáy. Con mắt tôi cứ ngơ ngẩn
nhìn vào một mình anh Hòa, mặt anh đầm đìa máu,
anh chao người qua lại vì cái nện sau cùng của báng
súng vào ngay thái dương anh. Cả cái thân hình to
lớn của anh bật lên và đổ xuống như một thân cây
bị chặt tung gốc….
Một tên, có lẽ là tên chỉ huy , nhẩy lên cái đống
rơm cao. hét lên man rợ như cố tình cho cả đám tù
đang dừng cuốc nghe thấy, hắn giơ cao khẩu súng:
- Chúng ông đã dùng mũi súng để bắn chúng mày, bây
giờ lại dùng báng súng để trừng trị chúng mày. Hoan
hô khẩu súng xã hội chủ nghĩa !
Buổi
chiều hôm ấy, tên cán bộ quản giáo như thường lệ
vẫn hỏi câu sau cùng:
.. .. Qua nhận xét đánh giá của tôi vừa rồi về các
mặt yếu và mạnh ngày hôm nay, các anh có ý kiến
gì không.
Chúng tôi lại lo lắng nhìn về phía Nguyễn Ðộc Lập,
thì kìa, hắn lại giơ tay lên:
- Thưa cán bộ, hồi trưa, khi toán tù vượt trại
bị trừng phạt đi ngang qua hiện trường lao động,
tôi thấy nhiều cải tạo viên đã khóc. Tôi nghĩ, trước
những hành động phản nghịch, chống lại chính sách
cải tạo này, chúng ta phải lên án nó, chứ sao lại
thương khóc như vậy? Trước những tư tưởng chao đảo
như thế. Tôi đề nghị cán bộ cho sinh hoạt kiểm điểm.
Trong cái lạnh cắt da của những ngọn gió mùa Ðông
bắc. Chúng tôi đều gục đầu xuống , phần thì thương
cảm cho toán vượt trại bị đòn thù, phần ngán ngẩm
cho buổi tối hôm nay lại phải ngồi... Tụng kinh!
Tôi không thể kể thêm sau đó anh Hòa phải sống cách
ly như thế nào, phải lao động, phải chịu đau đớn
với những vết thương hành hạ cơ thể như thế nào.
Tôi muốn để dành những chi tiết này để cho những
trang viết riêng về anh Hòa… sau này.
Khoảng
ba tháng sau, một cuộc trốn trại nữa lại xẩy ra
ở ngay tại trại tôi. Tin về người trốn trại này
làm kinh ngạc toàn trại. Người trốn trại lại là
“ Trung tướng” Nguyễn Ðộc Lập!
Lập
trốn trại được gần một tuần, chúng tôi cũng mong
sao cho anh ta được thoát. Phần vì anh đã chọn con
đường trốn trại, là anh đã mặc nhiên đứng về phía
chúng tôi, mặc nhiên vẽ rõ lằn ranh với ngục tù
Cộng sản, mà những hành động anh làm, như tôi kể
ở trên, cũng chỉ là những hỏa mù anh tung ra để
che chắn cho anh, cho việc làm hôm nay của anh mà
thôi.
Nhưng cũng y như toán của anh Hòa. Lập cũng bị bắt
lại, cũng bị đánh thảm khốc trước mặt chúng tôi,
có điều anh bị đánh một mình, không có ai chia sẻ
những báng súng tàn nhẫn với anh. Lập đã bị ngất
xỉu , khi mới bị lôi từ bến phà lên chưa đầy 500
mét.
Ðêm
hôm ấy, tuy mặt mày sưng vù, tím bầm, Lập ngồi giữa
đội, anh mất hẳn vẻ sấc sược mọi khi, anh đọc bản
kiểm điểm , giọng văn gây xúc động cho toàn đội,
ai ai cũng nghĩ không phải anh nhận tội với bọn
Cộng Sản, mà y như anh tâm tình với chúng tôi:
- Thưa các bạn sau đây là bản kiểm điểm của
tôi:
Họ và tên: Nguyễn văn Chính.
Tên thường gọi: Ðực.
Ngày và nơi sinh: 29 tháng 12 năm 1957. Thủ thừa,
Long An.
Cấp bậc, chức vụ: Chuẩn úy, Trung đội trưởng
Quá trình hoạt động của bản thân:
Từ nhỏ, học sinh trường tiểu học Thủ Thừa. Rồi học
sinh trung học Long An. Sau đó ra nhập quân đội.
Ðơn vị Thám báo tỉnh Long An..
Năm 1974, Trong cuộc hành quân phối hợp Cảnh sát,
Chi khu Thủ Thừa. Tôi đã xâm phạm tiết hạnh một
nữ sinh, bóp cổ cô ta chết, và ném xuống sông. Ra
tòa, bị tù cho đến ngày 30 tháng Tư năm 1975.
Tôi lấy tên là Nguyễn Ðộc Lập, với cấp bậc mạo là
Trung tướng. Chức vụ mạo là Tư lệnh Sư đoàn 23 B
do lệnh vô hình của một sai khiến từ vô thức. Ðiều
này, tôi không giải thích được..
Tiếng Lập cứ âm u..
Tôi
nhìn những bóng tù nhân dựa lưng vào vách, nhập
nhoạng như những bức tượng khổ hạnh. Có những hơi
lạnh từ núi đá, thấm qua vách lá, thấm tận vào tâm
hồn tôi.
Tiếng vạc kêu sương khắc khoải.
Qua khung cửa hẹp, bóng trăng xanh lạnh ngắt…
Nguyễn Trọng Hoàn