Lịch Sử, Quân Sử & Huyền Thoại
Một Kỷ Niệm Hãi Hùng - Đặng Trần Dưỡng
Mấy hôm nay vì có bay đêm nên buổi sáng mãi 9 giờ chúng tôi mới phải lên phi đoàn. Trong bọn chúng tôi, một phần lớn đã may mắn được lên cai xếp sau gần một năm ở chức binh nhì…
Chỉ còn vài ngày nữa là hết một năm trên cái đất Maroc nóng bức và bão cát quanh năm này…Một năm học đã qua. Mọi người đều hồi hộp không hiểu kết quả liệu có được như ý muốn không? Hay lại…hứng chịu lấy thất bại thảm thương, nhìn cái mộng “phi công” mỏng manh… tan vỡ.
Mấy hôm nay vì có bay đêm nên buổi sáng mãi 9 giờ chúng tôi mới phải lên phi đoàn. Trong bọn chúng tôi, một phần lớn đã may mắn được lên cai xếp sau gần một năm ở chức binh nhì…
Còn tôi và một số ít người nữa thì vẫn “cai” hoặc “binh nhì”. Chúng tôi chia làm hai bọn. Một nửa gồm các “cai xếp” lên câu lạc bộ hạ sĩ quan để ăn điểm tâm, còn một nửa –trong số đó có tôi--xuống phòng ăn học sinh. Gian nhà mốc meo này không hiểu duyên nợ gì với chúng tôi mà đã một năm nay, Peloton 1 cũng có, Peloton II cũng có mà chưa “thoát ly” khỏi.
Chúng tôi ngồi quay quần xung quanh một bình càfé sữa lạnh và loãng như nước lã, vẩn đục như nước cống, một vài miếng bánh tây gỗ, vài thoi “súc cù -là” hạng rẻ tiền…Nhưng câu chuyện vẫn không kém phần lý thú trong một bầu không khí thân mật. Trong số người ngồi cùng bàn với chúng tôi có cả những bạn bị loại từ đầu khoá đến nay…
Những chàng trai tuổi suýt soát 20, 21 mới rời ghế nhà trường, còn đang xây nhiều mộng đẹp, lần đầu tiên bước chân ra đời đã phải nếm mùi thất bại chua cay… Thân thế, sự nghiệp dở dang. Ngày này qua ngày khác, khắc khoải, hết ăn lại nằm để chờ ngày xuống tàu hồi hương với hai bàn tay trắng…Rồi ngày mai, ngày mai vô định, ngày mai đen tối đang chờ họ, không phải vì họ bất tài mà vì định mệnh khắt khe, đã bắt phải gặp rủi ro, đi từ thất bại này đến thất bại khác.
Có lẽ tôi sẽ là một trong số những người đó…nhưng tôi đã cố vùng vẫy để thoát khỏi cái số phận đen đủi, nó cứ theo đuổi tôi mãi mãi.
Sức người có hạn, may mắn thay trước khi tôi ngã gục, nó đã chán nản mà bỏ tôi…Nhưng trước khi nhả tôi, nó hằn học dùng hết quyền lực để hại tôi.
Và đây, linh tính hôm nay như báo cho tôi biết sắp có một việc gì hãi hùng ghê gớm lắm sắp xảy ra.
9giờ 00…Các bạn bị loại về phòng.
Tôi lủi thủi lên phi đoàn, uể oải khoác bộ đồ bay, ôm casque, ra ngăn dù. Người mệt mỏi khác thường vì thiếu ngủ---tối hôm qua bay đêm mãi tới khuya mới về. vác dù mà tôi có cảm tưởng như vác một cái cối đá.
9giờ 15…Hôm nay tôi sẽ phải bay, sẽ phải đáp xuống sáu lần để huấn luyện viên và ban chấm thi cho điểm…Tôi thầm khấn là sẽ không gặp gió ngang quá mạnh mẽ và sẽ qua được kỳ thi cuối cùng này, nó quyết định sự “thành hay bại” của tôi.
Phòng hội họp hôm nay khác thường.
Bầu không khí vui vẻ, mỗi người chăm chú nghe huấn luyện viên của mình giảng bài trước tấm bảng đen chi chit những con số và những hình vẽ ngang dọc. Hình “Patron Nato” hóc hiểm , hình “ Tourde Pist” và “ Percée Rang” ngoằn ngoèo…
Ngoài sân đậu, tiếng động cơ của mấy chiếc T.6 làm “pointfixe” đang nổ dữ dội.
Tôi lặng lẽ đi vào ngồi ở một góc phòng… vừa lúc huấn luyện viên của tôi đi tới. Ông ta mỉm cười khi nhìn thấy nét mặt lo âu của tôi, thân mật bắt tay dẫn tôi lại phía tấm bảng đen…
Trong khi huấn luyện viên chỉ dặn tôi vài điều cần thiết khi hạ cánh thì đại úy Durand, chỉ huy trưởng của Đệ II Phi Đoàn im lặng đứng, đôi mắt cú mèo đang quan sát những “ nạn nhân tương lai” của ông ta…
Các bạn tôi chắc không ai quên được tên vị hung thần này…Ông ta có cái nhìn kiêu hãnh, soi mói của kẻ bề trên, khiến ai cũng phải nể sợ, và sợ ông ta nhất là những học sinh sắp bị ông ta tấp tểnh cho “la quille”.
Muốn đuổi ai, ông ta sẽ cho qua một kỳ thi gọi là: “Eliminatoire”. Dù làm việc được hay không, ông ta cũng tười cười, vỗ vai, an ủi. Nếu chiều hôm ấy mà bạn được từ từ gọi lại “bureau” thì…ngày hôm sau cứ yên chí ngủ đến trưa. Bạn sẽ không bao giờ có tên trong “lệnh bay” nữa.
10giờ 00…
Chúng tôi lần lượt vác dù ra phi cơ, phi đoàn lại vắng teo. Ngoài sân ánh nắng gay gắt. Tiếng một vài chiếc máy bay cất cánh nghe rền rĩ và buồn buồn…
Tôi chạy lại hàng máy bay T. 6D. Gió cánh quạt thổi tung chiếc khăn quàng cổ màu vàng và đỏ---dấu hiệu của học sinh phi công Việt Nam. Anh thợ máy giơ ngón tay cái ra hiệu “máy tốt”.
Tôi giật mình …khi thấy con số “123”.
Lại chiếc 123. Chiếc máy bay mà hôm qua tôi vừa bị đụng cánh với chiếc 107 của Đệ I Phi Đoàn.
Huấn luyện viên giúp tôi siết chặt dây nịt, đóng cockpit và mỉm cười. Tôi “cho máy bay” từ từ ra khỏi sân đậu… đưa mắt lo ngại nhìn chiếc ống gió (manche à air) căng thẳng: Gió ngang mạnh ít nhất là 18 gút…
10 giờ 10…
Coi lại phi cụ một lần chót. Máy bay ra giữa đường bay và sẵn sang cất cánh…
Đài kiểm soát ra lệnh “123 cất cánh.”
Tôi đẩy mạnh tay ga về phía trước…
1700 vòng một phút. Máy bay vừa rời khỏi mặt đất thì bị một cơn gió mạnh lật úp.
Cố gượng được, tôi kiểm soát phi cụ lại một lần nữa và bay theo hướng đã định.
Một lát sau máy bay song song với Piste…Tôi khoan khoái bấm radio báo “123 ở vị trí gió xuôi”.
Trường Marrakech lúc bấy giờ trông nhỏ như một món đồ chơi…Từng đoàn máy bay từ từ bò trên sân như những con mối đang bò…Xa xa làng mạc, núi non đều thu nhỏ lại như một hòn non bộ…
11giờ 20…
Máy bay dáp xuống gần sát ngay lằn trắng. Trong máy vô tuyến tiếng huấn luyện viên khuyến khích: “Khá lắm…Cố lên.”
11giờ 40…
Đến vòng thứ bốn, người đã thấy mệt, mồ hôi ra ướt chiếc áo kaki trong bộ đồ bay. Tôi đã thấy choáng váng vì tiếng động cơ gầm thét và tiếng radio chát chúa. Tiếng đài kiểm soát: “123 cất cánh ngay đi.”
Tôi đẩy tay ga về phía trước.
Tiếng máy gay gắt xé không khí. Lần này nghe tiếng nổ là lạ và rờn rợn. Chiếc mũi máy bay đen ngòm, điên dại xăm xăm chạy về bên trái. Một cái đạp mạnh về phiá phải…vừa lúc một cơn gió ngang thổi bật cánh trái. Mũi chiếc máy bay như con quái vật bị thương ngóc lên cao và rú từng hồi nghe kinh khủng.
Một lúc sau máy bay rời khỏi mặt đất. Khi hai bánh xe vừa được xếp lại, tôi vừa kéo tay ga lại 30 pounces thì bỗng nhiên thấy im phăng phắc…
Cánh quạt từ từ quay rất chậm và yếu dần.
Hốt hoảng, tôi liếc mắt kiểm soát nhanh các đồng hồ trong buồng máy. Kim đồng hồ và những con số nhảy nhót trước mắt tôi.
Nhìn ra ngoài mặt đất đang dâng lên vun vút.
Mọi vật quanh tôi, cây cối nhà cửa chạy giật lùi, loang loáng như một màn sương bao phủ.
Gần đâm xuống đất rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi hét trong máy vô tuyến “123 panne au décollage” và ấn mạnh commande des volets xuống.
Chiếc 123 với tốc độ ghê gớm sắp lao vào máy nhà đất trước mặt.
Bên tai tôi bấy giờ có những tiếng ồn ào lúc xa lúc gần như tiếng người nói chuyện trong một toa xe lửa…Giữa bao tiếng động hỗn loạn ấy, tôi nghe rõ mồn một như có tiếng ai bảo: “Cứ xuống thẳng, xuống thẳng đừng quẹo”. Tôi nhắm mắt thất vọng, vài giây sau nghe thoang thoảng “Arondissez. Arondissez”
Như trong cơn mê, tôi ngoan ngoãn nghe theo những tiếng kêu tha thiết đó.
Bỗng nhiên thấy bình tĩnh trở lại, tôi liếc nhanh nơi “ indicateurs des trains”, xem bánh đáp đã vào thật chưa…Tưởng tượng trong óc chiếc máy bay của tôi nay như một quả bóng khi chạm mặt đất hay chướng ngại vật rồi lật ngược cháy như một ngọn đuốc …
Trong một khoảnh khắc, mồ hôi ra như tắm, các giác quan ngừng làm việc…
Vừa lúc một tường đất đâm thẳng lại, chưa kịp nhắm mắt thì một tiếng ầm dữ dội . Người tôi bị văng ra trước. Cả chiếc máy bay đồ sộ, bắn lên rồi rơi xuống với tiếng động của một toà nhà bị bom. Bụi cát bay mù mịt. Mặt đất dốc như bức thành trước mũi máy bay…
Tôi ngất đi và không biết gì nữa.
Giữa những tiếng rào rào, những tiếng đổ vỡ, linh hồn nửa như muốn rời khỏi xác, nửa như tiếc thương không nỡ…Những kỷ niệm hồi thời thơ ấu, hình ảnh của quãng đời học sinh hiện lại trong trí nhớ…Cả những ngày nơi xứ người với bao đắng cay.
Cuốn phim dĩ vãng được quay lại, vội vã, chớp nhoáng, hỗn loạn bao âm thanh màu sắc.
Một lúc sau bừng tỉnh dậy, tôi ngơ ngác thấy mình còn sống…Một dòng máu nóng chảy từ vết thương trên trán, nhuốm ướt một khoảng lớn phiá trước bộ áo bay.
Bốn bề im lặng …
Bụi cát vẫn mù mịt…
Một phút im lặng rùng rợn sau bao tiếng động kinh hồn. Rờn rợn như giữa một bãi tha ma. Chiếc 123 chỉ còn là một đống sắt vụn ngoan ngoãn nằm áp bụng trên bãi cỏ hoang. Cockpit bật ra phía sau. Bụi và cát hoà cùng máu thành những vết đen xạm.
Có tiếng chân người chạy lại…
Tôi lặng lẽ ngẩng bộ mặt đẫm máu nhìn lên. Đó là những người Maroc cuốc đất gần đấy.
Họ thở hổn hển vừa cố sức lôi tôi ra, vừa rối rít xúm quanh ân cần hỏi: “Ca va petit”. Cởi một bên dây nịt vì bên kia đã đứt, tôi cảm động nhìn mấy người bạn ngoại quốc gật đầu.
Khi đó xe hồng thập tự và bảy xe chữa lửa bấm còi ầm ỹ phóng lại với hết tốc lực.
Huyấn luyện viên của tôi trên xe chạy bổ xuống, theo sau là mấy người y tá… Họ đem tôi vào trong xe hồng thập tự và chở về bệnh viện.
Nằm trên chiếc nệm trắng toát của nhà thương, tôi mỉm cười và tự hỏi: “Thế ra mình chưa chết à?”
Có tiếng ồn ào ở phòng ngoài.
Một lúc sau cánh cửa mở. Tôi hồi hộp nhìn ra.
Một “núi” lon đi vào, đi đầu là đại úy Durand, vị hung thần của Đệ Nhất Phi Đoàn. Ông ta lạnh lùng đứng nhìn vết băng trên đầu tôi một hồi lâu. “ C’est bien.” Đó là tiếng độc nhất ông ra thốt ra trước khi ra về.
Sau đó là sĩ quan điều tra tai nạn.
Ông ta vặn tôi nhiều câu thật khó trả lời.
Câu chuyện trong vòng bí mật và rắc rối…vì thợ máy thì đổ thừa cho người lái…
Bao nhiêu tội vạ thường đổ vào đầu những anh chàng phi công xấu số…Nhưng nếu bị tử nạn thì họ sẽ tặng cho những vòng hoa tuyệt đẹp và những bài điếu văn lâm ly…Chẳng may mà còn sống sót thì sẽ là mục tiêu cho bao sự sỉ vả, bao sự rắc rối, lôi thôi.
12giờ 00…
Ánh nắng trưa gắt…
Cảnh vật im lìm, bình thản như không biết có một tai nạn rùng rợn vừa xảy ra.
Chiều về, các bạn tôi lại tiếp tục bay lượn trên nền trời cao rộng… Còn riêng tôi, lặng lẽ nhìn qua khung cửa của bệnh viện. Dãy núi Atlas nhắc tôi nhớ đến một khung cảnh trên đất nước Việt Nam thân yêu.
Tôi mơ đến ngày trở về quê hương.
hoiquanphidung.com
Sinh Tồn chuyển
Chỉ còn vài ngày nữa là hết một năm trên cái đất Maroc nóng bức và bão cát quanh năm này…Một năm học đã qua. Mọi người đều hồi hộp không hiểu kết quả liệu có được như ý muốn không? Hay lại…hứng chịu lấy thất bại thảm thương, nhìn cái mộng “phi công” mỏng manh… tan vỡ.
Mấy hôm nay vì có bay đêm nên buổi sáng mãi 9 giờ chúng tôi mới phải lên phi đoàn. Trong bọn chúng tôi, một phần lớn đã may mắn được lên cai xếp sau gần một năm ở chức binh nhì…
Còn tôi và một số ít người nữa thì vẫn “cai” hoặc “binh nhì”. Chúng tôi chia làm hai bọn. Một nửa gồm các “cai xếp” lên câu lạc bộ hạ sĩ quan để ăn điểm tâm, còn một nửa –trong số đó có tôi--xuống phòng ăn học sinh. Gian nhà mốc meo này không hiểu duyên nợ gì với chúng tôi mà đã một năm nay, Peloton 1 cũng có, Peloton II cũng có mà chưa “thoát ly” khỏi.
Chúng tôi ngồi quay quần xung quanh một bình càfé sữa lạnh và loãng như nước lã, vẩn đục như nước cống, một vài miếng bánh tây gỗ, vài thoi “súc cù -là” hạng rẻ tiền…Nhưng câu chuyện vẫn không kém phần lý thú trong một bầu không khí thân mật. Trong số người ngồi cùng bàn với chúng tôi có cả những bạn bị loại từ đầu khoá đến nay…
Những chàng trai tuổi suýt soát 20, 21 mới rời ghế nhà trường, còn đang xây nhiều mộng đẹp, lần đầu tiên bước chân ra đời đã phải nếm mùi thất bại chua cay… Thân thế, sự nghiệp dở dang. Ngày này qua ngày khác, khắc khoải, hết ăn lại nằm để chờ ngày xuống tàu hồi hương với hai bàn tay trắng…Rồi ngày mai, ngày mai vô định, ngày mai đen tối đang chờ họ, không phải vì họ bất tài mà vì định mệnh khắt khe, đã bắt phải gặp rủi ro, đi từ thất bại này đến thất bại khác.
Có lẽ tôi sẽ là một trong số những người đó…nhưng tôi đã cố vùng vẫy để thoát khỏi cái số phận đen đủi, nó cứ theo đuổi tôi mãi mãi.
Sức người có hạn, may mắn thay trước khi tôi ngã gục, nó đã chán nản mà bỏ tôi…Nhưng trước khi nhả tôi, nó hằn học dùng hết quyền lực để hại tôi.
Và đây, linh tính hôm nay như báo cho tôi biết sắp có một việc gì hãi hùng ghê gớm lắm sắp xảy ra.
9giờ 00…Các bạn bị loại về phòng.
Tôi lủi thủi lên phi đoàn, uể oải khoác bộ đồ bay, ôm casque, ra ngăn dù. Người mệt mỏi khác thường vì thiếu ngủ---tối hôm qua bay đêm mãi tới khuya mới về. vác dù mà tôi có cảm tưởng như vác một cái cối đá.
9giờ 15…Hôm nay tôi sẽ phải bay, sẽ phải đáp xuống sáu lần để huấn luyện viên và ban chấm thi cho điểm…Tôi thầm khấn là sẽ không gặp gió ngang quá mạnh mẽ và sẽ qua được kỳ thi cuối cùng này, nó quyết định sự “thành hay bại” của tôi.
Phòng hội họp hôm nay khác thường.
Bầu không khí vui vẻ, mỗi người chăm chú nghe huấn luyện viên của mình giảng bài trước tấm bảng đen chi chit những con số và những hình vẽ ngang dọc. Hình “Patron Nato” hóc hiểm , hình “ Tourde Pist” và “ Percée Rang” ngoằn ngoèo…
Ngoài sân đậu, tiếng động cơ của mấy chiếc T.6 làm “pointfixe” đang nổ dữ dội.
Tôi lặng lẽ đi vào ngồi ở một góc phòng… vừa lúc huấn luyện viên của tôi đi tới. Ông ta mỉm cười khi nhìn thấy nét mặt lo âu của tôi, thân mật bắt tay dẫn tôi lại phía tấm bảng đen…
Trong khi huấn luyện viên chỉ dặn tôi vài điều cần thiết khi hạ cánh thì đại úy Durand, chỉ huy trưởng của Đệ II Phi Đoàn im lặng đứng, đôi mắt cú mèo đang quan sát những “ nạn nhân tương lai” của ông ta…
Các bạn tôi chắc không ai quên được tên vị hung thần này…Ông ta có cái nhìn kiêu hãnh, soi mói của kẻ bề trên, khiến ai cũng phải nể sợ, và sợ ông ta nhất là những học sinh sắp bị ông ta tấp tểnh cho “la quille”.
Muốn đuổi ai, ông ta sẽ cho qua một kỳ thi gọi là: “Eliminatoire”. Dù làm việc được hay không, ông ta cũng tười cười, vỗ vai, an ủi. Nếu chiều hôm ấy mà bạn được từ từ gọi lại “bureau” thì…ngày hôm sau cứ yên chí ngủ đến trưa. Bạn sẽ không bao giờ có tên trong “lệnh bay” nữa.
10giờ 00…
Chúng tôi lần lượt vác dù ra phi cơ, phi đoàn lại vắng teo. Ngoài sân ánh nắng gay gắt. Tiếng một vài chiếc máy bay cất cánh nghe rền rĩ và buồn buồn…
Tôi chạy lại hàng máy bay T. 6D. Gió cánh quạt thổi tung chiếc khăn quàng cổ màu vàng và đỏ---dấu hiệu của học sinh phi công Việt Nam. Anh thợ máy giơ ngón tay cái ra hiệu “máy tốt”.
Tôi giật mình …khi thấy con số “123”.
Lại chiếc 123. Chiếc máy bay mà hôm qua tôi vừa bị đụng cánh với chiếc 107 của Đệ I Phi Đoàn.
Huấn luyện viên giúp tôi siết chặt dây nịt, đóng cockpit và mỉm cười. Tôi “cho máy bay” từ từ ra khỏi sân đậu… đưa mắt lo ngại nhìn chiếc ống gió (manche à air) căng thẳng: Gió ngang mạnh ít nhất là 18 gút…
10 giờ 10…
Coi lại phi cụ một lần chót. Máy bay ra giữa đường bay và sẵn sang cất cánh…
Đài kiểm soát ra lệnh “123 cất cánh.”
Tôi đẩy mạnh tay ga về phía trước…
1700 vòng một phút. Máy bay vừa rời khỏi mặt đất thì bị một cơn gió mạnh lật úp.
Cố gượng được, tôi kiểm soát phi cụ lại một lần nữa và bay theo hướng đã định.
Một lát sau máy bay song song với Piste…Tôi khoan khoái bấm radio báo “123 ở vị trí gió xuôi”.
Trường Marrakech lúc bấy giờ trông nhỏ như một món đồ chơi…Từng đoàn máy bay từ từ bò trên sân như những con mối đang bò…Xa xa làng mạc, núi non đều thu nhỏ lại như một hòn non bộ…
11giờ 20…
Máy bay dáp xuống gần sát ngay lằn trắng. Trong máy vô tuyến tiếng huấn luyện viên khuyến khích: “Khá lắm…Cố lên.”
11giờ 40…
Đến vòng thứ bốn, người đã thấy mệt, mồ hôi ra ướt chiếc áo kaki trong bộ đồ bay. Tôi đã thấy choáng váng vì tiếng động cơ gầm thét và tiếng radio chát chúa. Tiếng đài kiểm soát: “123 cất cánh ngay đi.”
Tôi đẩy tay ga về phía trước.
Tiếng máy gay gắt xé không khí. Lần này nghe tiếng nổ là lạ và rờn rợn. Chiếc mũi máy bay đen ngòm, điên dại xăm xăm chạy về bên trái. Một cái đạp mạnh về phiá phải…vừa lúc một cơn gió ngang thổi bật cánh trái. Mũi chiếc máy bay như con quái vật bị thương ngóc lên cao và rú từng hồi nghe kinh khủng.
Một lúc sau máy bay rời khỏi mặt đất. Khi hai bánh xe vừa được xếp lại, tôi vừa kéo tay ga lại 30 pounces thì bỗng nhiên thấy im phăng phắc…
Cánh quạt từ từ quay rất chậm và yếu dần.
Hốt hoảng, tôi liếc mắt kiểm soát nhanh các đồng hồ trong buồng máy. Kim đồng hồ và những con số nhảy nhót trước mắt tôi.
Nhìn ra ngoài mặt đất đang dâng lên vun vút.
Mọi vật quanh tôi, cây cối nhà cửa chạy giật lùi, loang loáng như một màn sương bao phủ.
Gần đâm xuống đất rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi hét trong máy vô tuyến “123 panne au décollage” và ấn mạnh commande des volets xuống.
Chiếc 123 với tốc độ ghê gớm sắp lao vào máy nhà đất trước mặt.
Bên tai tôi bấy giờ có những tiếng ồn ào lúc xa lúc gần như tiếng người nói chuyện trong một toa xe lửa…Giữa bao tiếng động hỗn loạn ấy, tôi nghe rõ mồn một như có tiếng ai bảo: “Cứ xuống thẳng, xuống thẳng đừng quẹo”. Tôi nhắm mắt thất vọng, vài giây sau nghe thoang thoảng “Arondissez. Arondissez”
Như trong cơn mê, tôi ngoan ngoãn nghe theo những tiếng kêu tha thiết đó.
Bỗng nhiên thấy bình tĩnh trở lại, tôi liếc nhanh nơi “ indicateurs des trains”, xem bánh đáp đã vào thật chưa…Tưởng tượng trong óc chiếc máy bay của tôi nay như một quả bóng khi chạm mặt đất hay chướng ngại vật rồi lật ngược cháy như một ngọn đuốc …
Trong một khoảnh khắc, mồ hôi ra như tắm, các giác quan ngừng làm việc…
Vừa lúc một tường đất đâm thẳng lại, chưa kịp nhắm mắt thì một tiếng ầm dữ dội . Người tôi bị văng ra trước. Cả chiếc máy bay đồ sộ, bắn lên rồi rơi xuống với tiếng động của một toà nhà bị bom. Bụi cát bay mù mịt. Mặt đất dốc như bức thành trước mũi máy bay…
Tôi ngất đi và không biết gì nữa.
Giữa những tiếng rào rào, những tiếng đổ vỡ, linh hồn nửa như muốn rời khỏi xác, nửa như tiếc thương không nỡ…Những kỷ niệm hồi thời thơ ấu, hình ảnh của quãng đời học sinh hiện lại trong trí nhớ…Cả những ngày nơi xứ người với bao đắng cay.
Cuốn phim dĩ vãng được quay lại, vội vã, chớp nhoáng, hỗn loạn bao âm thanh màu sắc.
Một lúc sau bừng tỉnh dậy, tôi ngơ ngác thấy mình còn sống…Một dòng máu nóng chảy từ vết thương trên trán, nhuốm ướt một khoảng lớn phiá trước bộ áo bay.
Bốn bề im lặng …
Bụi cát vẫn mù mịt…
Một phút im lặng rùng rợn sau bao tiếng động kinh hồn. Rờn rợn như giữa một bãi tha ma. Chiếc 123 chỉ còn là một đống sắt vụn ngoan ngoãn nằm áp bụng trên bãi cỏ hoang. Cockpit bật ra phía sau. Bụi và cát hoà cùng máu thành những vết đen xạm.
Có tiếng chân người chạy lại…
Tôi lặng lẽ ngẩng bộ mặt đẫm máu nhìn lên. Đó là những người Maroc cuốc đất gần đấy.
Họ thở hổn hển vừa cố sức lôi tôi ra, vừa rối rít xúm quanh ân cần hỏi: “Ca va petit”. Cởi một bên dây nịt vì bên kia đã đứt, tôi cảm động nhìn mấy người bạn ngoại quốc gật đầu.
Khi đó xe hồng thập tự và bảy xe chữa lửa bấm còi ầm ỹ phóng lại với hết tốc lực.
Huyấn luyện viên của tôi trên xe chạy bổ xuống, theo sau là mấy người y tá… Họ đem tôi vào trong xe hồng thập tự và chở về bệnh viện.
Nằm trên chiếc nệm trắng toát của nhà thương, tôi mỉm cười và tự hỏi: “Thế ra mình chưa chết à?”
Có tiếng ồn ào ở phòng ngoài.
Một lúc sau cánh cửa mở. Tôi hồi hộp nhìn ra.
Một “núi” lon đi vào, đi đầu là đại úy Durand, vị hung thần của Đệ Nhất Phi Đoàn. Ông ta lạnh lùng đứng nhìn vết băng trên đầu tôi một hồi lâu. “ C’est bien.” Đó là tiếng độc nhất ông ra thốt ra trước khi ra về.
Sau đó là sĩ quan điều tra tai nạn.
Ông ta vặn tôi nhiều câu thật khó trả lời.
Câu chuyện trong vòng bí mật và rắc rối…vì thợ máy thì đổ thừa cho người lái…
Bao nhiêu tội vạ thường đổ vào đầu những anh chàng phi công xấu số…Nhưng nếu bị tử nạn thì họ sẽ tặng cho những vòng hoa tuyệt đẹp và những bài điếu văn lâm ly…Chẳng may mà còn sống sót thì sẽ là mục tiêu cho bao sự sỉ vả, bao sự rắc rối, lôi thôi.
12giờ 00…
Ánh nắng trưa gắt…
Cảnh vật im lìm, bình thản như không biết có một tai nạn rùng rợn vừa xảy ra.
Chiều về, các bạn tôi lại tiếp tục bay lượn trên nền trời cao rộng… Còn riêng tôi, lặng lẽ nhìn qua khung cửa của bệnh viện. Dãy núi Atlas nhắc tôi nhớ đến một khung cảnh trên đất nước Việt Nam thân yêu.
Tôi mơ đến ngày trở về quê hương.
hoiquanphidung.com
Sinh Tồn chuyển
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Người Do Thái và Nước Mỹ" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Ý Kiến Về Hai Chữ GIAO CHỈ" - Tôn Thất Tuệ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Ý Kiến Về Hai Chữ GIAO CHỈ" - Tôn Thất Tuệ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm Nhà tiên tri của Việt tộc" - Trần Văn Giang (ghi lại)
- "Giao Chỉ hay Giao Châu?" - Hồ Bạch Thảo - Trần Văn Giang (ghi lại)
Một Kỷ Niệm Hãi Hùng - Đặng Trần Dưỡng
Mấy hôm nay vì có bay đêm nên buổi sáng mãi 9 giờ chúng tôi mới phải lên phi đoàn. Trong bọn chúng tôi, một phần lớn đã may mắn được lên cai xếp sau gần một năm ở chức binh nhì…
Chỉ còn vài ngày nữa là hết một năm trên cái đất
Maroc nóng bức và bão cát quanh năm này…Một năm học đã qua. Mọi người
đều hồi hộp không hiểu kết quả liệu có được như ý muốn không? Hay
lại…hứng chịu lấy thất bại thảm thương, nhìn cái mộng “phi công” mỏng
manh… tan vỡ.
Mấy hôm nay vì có bay đêm nên buổi sáng mãi 9 giờ chúng tôi mới phải lên phi đoàn. Trong bọn chúng tôi, một phần lớn đã may mắn được lên cai xếp sau gần một năm ở chức binh nhì…
Còn tôi và một số ít người nữa thì vẫn “cai” hoặc “binh nhì”. Chúng tôi chia làm hai bọn. Một nửa gồm các “cai xếp” lên câu lạc bộ hạ sĩ quan để ăn điểm tâm, còn một nửa –trong số đó có tôi--xuống phòng ăn học sinh. Gian nhà mốc meo này không hiểu duyên nợ gì với chúng tôi mà đã một năm nay, Peloton 1 cũng có, Peloton II cũng có mà chưa “thoát ly” khỏi.
Chúng tôi ngồi quay quần xung quanh một bình càfé sữa lạnh và loãng như nước lã, vẩn đục như nước cống, một vài miếng bánh tây gỗ, vài thoi “súc cù -là” hạng rẻ tiền…Nhưng câu chuyện vẫn không kém phần lý thú trong một bầu không khí thân mật. Trong số người ngồi cùng bàn với chúng tôi có cả những bạn bị loại từ đầu khoá đến nay…
Những chàng trai tuổi suýt soát 20, 21 mới rời ghế nhà trường, còn đang xây nhiều mộng đẹp, lần đầu tiên bước chân ra đời đã phải nếm mùi thất bại chua cay… Thân thế, sự nghiệp dở dang. Ngày này qua ngày khác, khắc khoải, hết ăn lại nằm để chờ ngày xuống tàu hồi hương với hai bàn tay trắng…Rồi ngày mai, ngày mai vô định, ngày mai đen tối đang chờ họ, không phải vì họ bất tài mà vì định mệnh khắt khe, đã bắt phải gặp rủi ro, đi từ thất bại này đến thất bại khác.
Có lẽ tôi sẽ là một trong số những người đó…nhưng tôi đã cố vùng vẫy để thoát khỏi cái số phận đen đủi, nó cứ theo đuổi tôi mãi mãi.
Sức người có hạn, may mắn thay trước khi tôi ngã gục, nó đã chán nản mà bỏ tôi…Nhưng trước khi nhả tôi, nó hằn học dùng hết quyền lực để hại tôi.
Và đây, linh tính hôm nay như báo cho tôi biết sắp có một việc gì hãi hùng ghê gớm lắm sắp xảy ra.
9giờ 00…Các bạn bị loại về phòng.
Tôi lủi thủi lên phi đoàn, uể oải khoác bộ đồ bay, ôm casque, ra ngăn dù. Người mệt mỏi khác thường vì thiếu ngủ---tối hôm qua bay đêm mãi tới khuya mới về. vác dù mà tôi có cảm tưởng như vác một cái cối đá.
9giờ 15…Hôm nay tôi sẽ phải bay, sẽ phải đáp xuống sáu lần để huấn luyện viên và ban chấm thi cho điểm…Tôi thầm khấn là sẽ không gặp gió ngang quá mạnh mẽ và sẽ qua được kỳ thi cuối cùng này, nó quyết định sự “thành hay bại” của tôi.
Phòng hội họp hôm nay khác thường.
Bầu không khí vui vẻ, mỗi người chăm chú nghe huấn luyện viên của mình giảng bài trước tấm bảng đen chi chit những con số và những hình vẽ ngang dọc. Hình “Patron Nato” hóc hiểm , hình “ Tourde Pist” và “ Percée Rang” ngoằn ngoèo…
Ngoài sân đậu, tiếng động cơ của mấy chiếc T.6 làm “pointfixe” đang nổ dữ dội.
Tôi lặng lẽ đi vào ngồi ở một góc phòng… vừa lúc huấn luyện viên của tôi đi tới. Ông ta mỉm cười khi nhìn thấy nét mặt lo âu của tôi, thân mật bắt tay dẫn tôi lại phía tấm bảng đen…
Trong khi huấn luyện viên chỉ dặn tôi vài điều cần thiết khi hạ cánh thì đại úy Durand, chỉ huy trưởng của Đệ II Phi Đoàn im lặng đứng, đôi mắt cú mèo đang quan sát những “ nạn nhân tương lai” của ông ta…
Các bạn tôi chắc không ai quên được tên vị hung thần này…Ông ta có cái nhìn kiêu hãnh, soi mói của kẻ bề trên, khiến ai cũng phải nể sợ, và sợ ông ta nhất là những học sinh sắp bị ông ta tấp tểnh cho “la quille”.
Muốn đuổi ai, ông ta sẽ cho qua một kỳ thi gọi là: “Eliminatoire”. Dù làm việc được hay không, ông ta cũng tười cười, vỗ vai, an ủi. Nếu chiều hôm ấy mà bạn được từ từ gọi lại “bureau” thì…ngày hôm sau cứ yên chí ngủ đến trưa. Bạn sẽ không bao giờ có tên trong “lệnh bay” nữa.
10giờ 00…
Chúng tôi lần lượt vác dù ra phi cơ, phi đoàn lại vắng teo. Ngoài sân ánh nắng gay gắt. Tiếng một vài chiếc máy bay cất cánh nghe rền rĩ và buồn buồn…
Tôi chạy lại hàng máy bay T. 6D. Gió cánh quạt thổi tung chiếc khăn quàng cổ màu vàng và đỏ---dấu hiệu của học sinh phi công Việt Nam. Anh thợ máy giơ ngón tay cái ra hiệu “máy tốt”.
Tôi giật mình …khi thấy con số “123”.
Lại chiếc 123. Chiếc máy bay mà hôm qua tôi vừa bị đụng cánh với chiếc 107 của Đệ I Phi Đoàn.
Huấn luyện viên giúp tôi siết chặt dây nịt, đóng cockpit và mỉm cười. Tôi “cho máy bay” từ từ ra khỏi sân đậu… đưa mắt lo ngại nhìn chiếc ống gió (manche à air) căng thẳng: Gió ngang mạnh ít nhất là 18 gút…
10 giờ 10…
Coi lại phi cụ một lần chót. Máy bay ra giữa đường bay và sẵn sang cất cánh…
Đài kiểm soát ra lệnh “123 cất cánh.”
Tôi đẩy mạnh tay ga về phía trước…
1700 vòng một phút. Máy bay vừa rời khỏi mặt đất thì bị một cơn gió mạnh lật úp.
Cố gượng được, tôi kiểm soát phi cụ lại một lần nữa và bay theo hướng đã định.
Một lát sau máy bay song song với Piste…Tôi khoan khoái bấm radio báo “123 ở vị trí gió xuôi”.
Trường Marrakech lúc bấy giờ trông nhỏ như một món đồ chơi…Từng đoàn máy bay từ từ bò trên sân như những con mối đang bò…Xa xa làng mạc, núi non đều thu nhỏ lại như một hòn non bộ…
11giờ 20…
Máy bay dáp xuống gần sát ngay lằn trắng. Trong máy vô tuyến tiếng huấn luyện viên khuyến khích: “Khá lắm…Cố lên.”
11giờ 40…
Đến vòng thứ bốn, người đã thấy mệt, mồ hôi ra ướt chiếc áo kaki trong bộ đồ bay. Tôi đã thấy choáng váng vì tiếng động cơ gầm thét và tiếng radio chát chúa. Tiếng đài kiểm soát: “123 cất cánh ngay đi.”
Tôi đẩy tay ga về phía trước.
Tiếng máy gay gắt xé không khí. Lần này nghe tiếng nổ là lạ và rờn rợn. Chiếc mũi máy bay đen ngòm, điên dại xăm xăm chạy về bên trái. Một cái đạp mạnh về phiá phải…vừa lúc một cơn gió ngang thổi bật cánh trái. Mũi chiếc máy bay như con quái vật bị thương ngóc lên cao và rú từng hồi nghe kinh khủng.
Một lúc sau máy bay rời khỏi mặt đất. Khi hai bánh xe vừa được xếp lại, tôi vừa kéo tay ga lại 30 pounces thì bỗng nhiên thấy im phăng phắc…
Cánh quạt từ từ quay rất chậm và yếu dần.
Hốt hoảng, tôi liếc mắt kiểm soát nhanh các đồng hồ trong buồng máy. Kim đồng hồ và những con số nhảy nhót trước mắt tôi.
Nhìn ra ngoài mặt đất đang dâng lên vun vút.
Mọi vật quanh tôi, cây cối nhà cửa chạy giật lùi, loang loáng như một màn sương bao phủ.
Gần đâm xuống đất rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi hét trong máy vô tuyến “123 panne au décollage” và ấn mạnh commande des volets xuống.
Chiếc 123 với tốc độ ghê gớm sắp lao vào máy nhà đất trước mặt.
Bên tai tôi bấy giờ có những tiếng ồn ào lúc xa lúc gần như tiếng người nói chuyện trong một toa xe lửa…Giữa bao tiếng động hỗn loạn ấy, tôi nghe rõ mồn một như có tiếng ai bảo: “Cứ xuống thẳng, xuống thẳng đừng quẹo”. Tôi nhắm mắt thất vọng, vài giây sau nghe thoang thoảng “Arondissez. Arondissez”
Như trong cơn mê, tôi ngoan ngoãn nghe theo những tiếng kêu tha thiết đó.
Bỗng nhiên thấy bình tĩnh trở lại, tôi liếc nhanh nơi “ indicateurs des trains”, xem bánh đáp đã vào thật chưa…Tưởng tượng trong óc chiếc máy bay của tôi nay như một quả bóng khi chạm mặt đất hay chướng ngại vật rồi lật ngược cháy như một ngọn đuốc …
Trong một khoảnh khắc, mồ hôi ra như tắm, các giác quan ngừng làm việc…
Vừa lúc một tường đất đâm thẳng lại, chưa kịp nhắm mắt thì một tiếng ầm dữ dội . Người tôi bị văng ra trước. Cả chiếc máy bay đồ sộ, bắn lên rồi rơi xuống với tiếng động của một toà nhà bị bom. Bụi cát bay mù mịt. Mặt đất dốc như bức thành trước mũi máy bay…
Tôi ngất đi và không biết gì nữa.
Giữa những tiếng rào rào, những tiếng đổ vỡ, linh hồn nửa như muốn rời khỏi xác, nửa như tiếc thương không nỡ…Những kỷ niệm hồi thời thơ ấu, hình ảnh của quãng đời học sinh hiện lại trong trí nhớ…Cả những ngày nơi xứ người với bao đắng cay.
Cuốn phim dĩ vãng được quay lại, vội vã, chớp nhoáng, hỗn loạn bao âm thanh màu sắc.
Một lúc sau bừng tỉnh dậy, tôi ngơ ngác thấy mình còn sống…Một dòng máu nóng chảy từ vết thương trên trán, nhuốm ướt một khoảng lớn phiá trước bộ áo bay.
Bốn bề im lặng …
Bụi cát vẫn mù mịt…
Một phút im lặng rùng rợn sau bao tiếng động kinh hồn. Rờn rợn như giữa một bãi tha ma. Chiếc 123 chỉ còn là một đống sắt vụn ngoan ngoãn nằm áp bụng trên bãi cỏ hoang. Cockpit bật ra phía sau. Bụi và cát hoà cùng máu thành những vết đen xạm.
Có tiếng chân người chạy lại…
Tôi lặng lẽ ngẩng bộ mặt đẫm máu nhìn lên. Đó là những người Maroc cuốc đất gần đấy.
Họ thở hổn hển vừa cố sức lôi tôi ra, vừa rối rít xúm quanh ân cần hỏi: “Ca va petit”. Cởi một bên dây nịt vì bên kia đã đứt, tôi cảm động nhìn mấy người bạn ngoại quốc gật đầu.
Khi đó xe hồng thập tự và bảy xe chữa lửa bấm còi ầm ỹ phóng lại với hết tốc lực.
Huyấn luyện viên của tôi trên xe chạy bổ xuống, theo sau là mấy người y tá… Họ đem tôi vào trong xe hồng thập tự và chở về bệnh viện.
Nằm trên chiếc nệm trắng toát của nhà thương, tôi mỉm cười và tự hỏi: “Thế ra mình chưa chết à?”
Có tiếng ồn ào ở phòng ngoài.
Một lúc sau cánh cửa mở. Tôi hồi hộp nhìn ra.
Một “núi” lon đi vào, đi đầu là đại úy Durand, vị hung thần của Đệ Nhất Phi Đoàn. Ông ta lạnh lùng đứng nhìn vết băng trên đầu tôi một hồi lâu. “ C’est bien.” Đó là tiếng độc nhất ông ra thốt ra trước khi ra về.
Sau đó là sĩ quan điều tra tai nạn.
Ông ta vặn tôi nhiều câu thật khó trả lời.
Câu chuyện trong vòng bí mật và rắc rối…vì thợ máy thì đổ thừa cho người lái…
Bao nhiêu tội vạ thường đổ vào đầu những anh chàng phi công xấu số…Nhưng nếu bị tử nạn thì họ sẽ tặng cho những vòng hoa tuyệt đẹp và những bài điếu văn lâm ly…Chẳng may mà còn sống sót thì sẽ là mục tiêu cho bao sự sỉ vả, bao sự rắc rối, lôi thôi.
12giờ 00…
Ánh nắng trưa gắt…
Cảnh vật im lìm, bình thản như không biết có một tai nạn rùng rợn vừa xảy ra.
Chiều về, các bạn tôi lại tiếp tục bay lượn trên nền trời cao rộng… Còn riêng tôi, lặng lẽ nhìn qua khung cửa của bệnh viện. Dãy núi Atlas nhắc tôi nhớ đến một khung cảnh trên đất nước Việt Nam thân yêu.
Tôi mơ đến ngày trở về quê hương.
hoiquanphidung.com
Sinh Tồn chuyển
Mấy hôm nay vì có bay đêm nên buổi sáng mãi 9 giờ chúng tôi mới phải lên phi đoàn. Trong bọn chúng tôi, một phần lớn đã may mắn được lên cai xếp sau gần một năm ở chức binh nhì…
Còn tôi và một số ít người nữa thì vẫn “cai” hoặc “binh nhì”. Chúng tôi chia làm hai bọn. Một nửa gồm các “cai xếp” lên câu lạc bộ hạ sĩ quan để ăn điểm tâm, còn một nửa –trong số đó có tôi--xuống phòng ăn học sinh. Gian nhà mốc meo này không hiểu duyên nợ gì với chúng tôi mà đã một năm nay, Peloton 1 cũng có, Peloton II cũng có mà chưa “thoát ly” khỏi.
Chúng tôi ngồi quay quần xung quanh một bình càfé sữa lạnh và loãng như nước lã, vẩn đục như nước cống, một vài miếng bánh tây gỗ, vài thoi “súc cù -là” hạng rẻ tiền…Nhưng câu chuyện vẫn không kém phần lý thú trong một bầu không khí thân mật. Trong số người ngồi cùng bàn với chúng tôi có cả những bạn bị loại từ đầu khoá đến nay…
Những chàng trai tuổi suýt soát 20, 21 mới rời ghế nhà trường, còn đang xây nhiều mộng đẹp, lần đầu tiên bước chân ra đời đã phải nếm mùi thất bại chua cay… Thân thế, sự nghiệp dở dang. Ngày này qua ngày khác, khắc khoải, hết ăn lại nằm để chờ ngày xuống tàu hồi hương với hai bàn tay trắng…Rồi ngày mai, ngày mai vô định, ngày mai đen tối đang chờ họ, không phải vì họ bất tài mà vì định mệnh khắt khe, đã bắt phải gặp rủi ro, đi từ thất bại này đến thất bại khác.
Có lẽ tôi sẽ là một trong số những người đó…nhưng tôi đã cố vùng vẫy để thoát khỏi cái số phận đen đủi, nó cứ theo đuổi tôi mãi mãi.
Sức người có hạn, may mắn thay trước khi tôi ngã gục, nó đã chán nản mà bỏ tôi…Nhưng trước khi nhả tôi, nó hằn học dùng hết quyền lực để hại tôi.
Và đây, linh tính hôm nay như báo cho tôi biết sắp có một việc gì hãi hùng ghê gớm lắm sắp xảy ra.
9giờ 00…Các bạn bị loại về phòng.
Tôi lủi thủi lên phi đoàn, uể oải khoác bộ đồ bay, ôm casque, ra ngăn dù. Người mệt mỏi khác thường vì thiếu ngủ---tối hôm qua bay đêm mãi tới khuya mới về. vác dù mà tôi có cảm tưởng như vác một cái cối đá.
9giờ 15…Hôm nay tôi sẽ phải bay, sẽ phải đáp xuống sáu lần để huấn luyện viên và ban chấm thi cho điểm…Tôi thầm khấn là sẽ không gặp gió ngang quá mạnh mẽ và sẽ qua được kỳ thi cuối cùng này, nó quyết định sự “thành hay bại” của tôi.
Phòng hội họp hôm nay khác thường.
Bầu không khí vui vẻ, mỗi người chăm chú nghe huấn luyện viên của mình giảng bài trước tấm bảng đen chi chit những con số và những hình vẽ ngang dọc. Hình “Patron Nato” hóc hiểm , hình “ Tourde Pist” và “ Percée Rang” ngoằn ngoèo…
Ngoài sân đậu, tiếng động cơ của mấy chiếc T.6 làm “pointfixe” đang nổ dữ dội.
Tôi lặng lẽ đi vào ngồi ở một góc phòng… vừa lúc huấn luyện viên của tôi đi tới. Ông ta mỉm cười khi nhìn thấy nét mặt lo âu của tôi, thân mật bắt tay dẫn tôi lại phía tấm bảng đen…
Trong khi huấn luyện viên chỉ dặn tôi vài điều cần thiết khi hạ cánh thì đại úy Durand, chỉ huy trưởng của Đệ II Phi Đoàn im lặng đứng, đôi mắt cú mèo đang quan sát những “ nạn nhân tương lai” của ông ta…
Các bạn tôi chắc không ai quên được tên vị hung thần này…Ông ta có cái nhìn kiêu hãnh, soi mói của kẻ bề trên, khiến ai cũng phải nể sợ, và sợ ông ta nhất là những học sinh sắp bị ông ta tấp tểnh cho “la quille”.
Muốn đuổi ai, ông ta sẽ cho qua một kỳ thi gọi là: “Eliminatoire”. Dù làm việc được hay không, ông ta cũng tười cười, vỗ vai, an ủi. Nếu chiều hôm ấy mà bạn được từ từ gọi lại “bureau” thì…ngày hôm sau cứ yên chí ngủ đến trưa. Bạn sẽ không bao giờ có tên trong “lệnh bay” nữa.
10giờ 00…
Chúng tôi lần lượt vác dù ra phi cơ, phi đoàn lại vắng teo. Ngoài sân ánh nắng gay gắt. Tiếng một vài chiếc máy bay cất cánh nghe rền rĩ và buồn buồn…
Tôi chạy lại hàng máy bay T. 6D. Gió cánh quạt thổi tung chiếc khăn quàng cổ màu vàng và đỏ---dấu hiệu của học sinh phi công Việt Nam. Anh thợ máy giơ ngón tay cái ra hiệu “máy tốt”.
Tôi giật mình …khi thấy con số “123”.
Lại chiếc 123. Chiếc máy bay mà hôm qua tôi vừa bị đụng cánh với chiếc 107 của Đệ I Phi Đoàn.
Huấn luyện viên giúp tôi siết chặt dây nịt, đóng cockpit và mỉm cười. Tôi “cho máy bay” từ từ ra khỏi sân đậu… đưa mắt lo ngại nhìn chiếc ống gió (manche à air) căng thẳng: Gió ngang mạnh ít nhất là 18 gút…
10 giờ 10…
Coi lại phi cụ một lần chót. Máy bay ra giữa đường bay và sẵn sang cất cánh…
Đài kiểm soát ra lệnh “123 cất cánh.”
Tôi đẩy mạnh tay ga về phía trước…
1700 vòng một phút. Máy bay vừa rời khỏi mặt đất thì bị một cơn gió mạnh lật úp.
Cố gượng được, tôi kiểm soát phi cụ lại một lần nữa và bay theo hướng đã định.
Một lát sau máy bay song song với Piste…Tôi khoan khoái bấm radio báo “123 ở vị trí gió xuôi”.
Trường Marrakech lúc bấy giờ trông nhỏ như một món đồ chơi…Từng đoàn máy bay từ từ bò trên sân như những con mối đang bò…Xa xa làng mạc, núi non đều thu nhỏ lại như một hòn non bộ…
11giờ 20…
Máy bay dáp xuống gần sát ngay lằn trắng. Trong máy vô tuyến tiếng huấn luyện viên khuyến khích: “Khá lắm…Cố lên.”
11giờ 40…
Đến vòng thứ bốn, người đã thấy mệt, mồ hôi ra ướt chiếc áo kaki trong bộ đồ bay. Tôi đã thấy choáng váng vì tiếng động cơ gầm thét và tiếng radio chát chúa. Tiếng đài kiểm soát: “123 cất cánh ngay đi.”
Tôi đẩy tay ga về phía trước.
Tiếng máy gay gắt xé không khí. Lần này nghe tiếng nổ là lạ và rờn rợn. Chiếc mũi máy bay đen ngòm, điên dại xăm xăm chạy về bên trái. Một cái đạp mạnh về phiá phải…vừa lúc một cơn gió ngang thổi bật cánh trái. Mũi chiếc máy bay như con quái vật bị thương ngóc lên cao và rú từng hồi nghe kinh khủng.
Một lúc sau máy bay rời khỏi mặt đất. Khi hai bánh xe vừa được xếp lại, tôi vừa kéo tay ga lại 30 pounces thì bỗng nhiên thấy im phăng phắc…
Cánh quạt từ từ quay rất chậm và yếu dần.
Hốt hoảng, tôi liếc mắt kiểm soát nhanh các đồng hồ trong buồng máy. Kim đồng hồ và những con số nhảy nhót trước mắt tôi.
Nhìn ra ngoài mặt đất đang dâng lên vun vút.
Mọi vật quanh tôi, cây cối nhà cửa chạy giật lùi, loang loáng như một màn sương bao phủ.
Gần đâm xuống đất rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi hét trong máy vô tuyến “123 panne au décollage” và ấn mạnh commande des volets xuống.
Chiếc 123 với tốc độ ghê gớm sắp lao vào máy nhà đất trước mặt.
Bên tai tôi bấy giờ có những tiếng ồn ào lúc xa lúc gần như tiếng người nói chuyện trong một toa xe lửa…Giữa bao tiếng động hỗn loạn ấy, tôi nghe rõ mồn một như có tiếng ai bảo: “Cứ xuống thẳng, xuống thẳng đừng quẹo”. Tôi nhắm mắt thất vọng, vài giây sau nghe thoang thoảng “Arondissez. Arondissez”
Như trong cơn mê, tôi ngoan ngoãn nghe theo những tiếng kêu tha thiết đó.
Bỗng nhiên thấy bình tĩnh trở lại, tôi liếc nhanh nơi “ indicateurs des trains”, xem bánh đáp đã vào thật chưa…Tưởng tượng trong óc chiếc máy bay của tôi nay như một quả bóng khi chạm mặt đất hay chướng ngại vật rồi lật ngược cháy như một ngọn đuốc …
Trong một khoảnh khắc, mồ hôi ra như tắm, các giác quan ngừng làm việc…
Vừa lúc một tường đất đâm thẳng lại, chưa kịp nhắm mắt thì một tiếng ầm dữ dội . Người tôi bị văng ra trước. Cả chiếc máy bay đồ sộ, bắn lên rồi rơi xuống với tiếng động của một toà nhà bị bom. Bụi cát bay mù mịt. Mặt đất dốc như bức thành trước mũi máy bay…
Tôi ngất đi và không biết gì nữa.
Giữa những tiếng rào rào, những tiếng đổ vỡ, linh hồn nửa như muốn rời khỏi xác, nửa như tiếc thương không nỡ…Những kỷ niệm hồi thời thơ ấu, hình ảnh của quãng đời học sinh hiện lại trong trí nhớ…Cả những ngày nơi xứ người với bao đắng cay.
Cuốn phim dĩ vãng được quay lại, vội vã, chớp nhoáng, hỗn loạn bao âm thanh màu sắc.
Một lúc sau bừng tỉnh dậy, tôi ngơ ngác thấy mình còn sống…Một dòng máu nóng chảy từ vết thương trên trán, nhuốm ướt một khoảng lớn phiá trước bộ áo bay.
Bốn bề im lặng …
Bụi cát vẫn mù mịt…
Một phút im lặng rùng rợn sau bao tiếng động kinh hồn. Rờn rợn như giữa một bãi tha ma. Chiếc 123 chỉ còn là một đống sắt vụn ngoan ngoãn nằm áp bụng trên bãi cỏ hoang. Cockpit bật ra phía sau. Bụi và cát hoà cùng máu thành những vết đen xạm.
Có tiếng chân người chạy lại…
Tôi lặng lẽ ngẩng bộ mặt đẫm máu nhìn lên. Đó là những người Maroc cuốc đất gần đấy.
Họ thở hổn hển vừa cố sức lôi tôi ra, vừa rối rít xúm quanh ân cần hỏi: “Ca va petit”. Cởi một bên dây nịt vì bên kia đã đứt, tôi cảm động nhìn mấy người bạn ngoại quốc gật đầu.
Khi đó xe hồng thập tự và bảy xe chữa lửa bấm còi ầm ỹ phóng lại với hết tốc lực.
Huyấn luyện viên của tôi trên xe chạy bổ xuống, theo sau là mấy người y tá… Họ đem tôi vào trong xe hồng thập tự và chở về bệnh viện.
Nằm trên chiếc nệm trắng toát của nhà thương, tôi mỉm cười và tự hỏi: “Thế ra mình chưa chết à?”
Có tiếng ồn ào ở phòng ngoài.
Một lúc sau cánh cửa mở. Tôi hồi hộp nhìn ra.
Một “núi” lon đi vào, đi đầu là đại úy Durand, vị hung thần của Đệ Nhất Phi Đoàn. Ông ta lạnh lùng đứng nhìn vết băng trên đầu tôi một hồi lâu. “ C’est bien.” Đó là tiếng độc nhất ông ra thốt ra trước khi ra về.
Sau đó là sĩ quan điều tra tai nạn.
Ông ta vặn tôi nhiều câu thật khó trả lời.
Câu chuyện trong vòng bí mật và rắc rối…vì thợ máy thì đổ thừa cho người lái…
Bao nhiêu tội vạ thường đổ vào đầu những anh chàng phi công xấu số…Nhưng nếu bị tử nạn thì họ sẽ tặng cho những vòng hoa tuyệt đẹp và những bài điếu văn lâm ly…Chẳng may mà còn sống sót thì sẽ là mục tiêu cho bao sự sỉ vả, bao sự rắc rối, lôi thôi.
12giờ 00…
Ánh nắng trưa gắt…
Cảnh vật im lìm, bình thản như không biết có một tai nạn rùng rợn vừa xảy ra.
Chiều về, các bạn tôi lại tiếp tục bay lượn trên nền trời cao rộng… Còn riêng tôi, lặng lẽ nhìn qua khung cửa của bệnh viện. Dãy núi Atlas nhắc tôi nhớ đến một khung cảnh trên đất nước Việt Nam thân yêu.
Tôi mơ đến ngày trở về quê hương.
hoiquanphidung.com
Sinh Tồn chuyển