Truyện Ngắn & Phóng Sự
Trần Thu Miên: Thư Gửi Người Tình Ngày Valentine
Anh đang ngồi tìm con chữ trên bảng chữ máy vi tính để gõ lên màn ảnh lá thư gửi em nhân ngày Valentine. Sân nhà mình tuyết trắng phủ kín cả tuần nay. Tháng Hai, quanh Boston, tuyết phủ ven đường, tuyết phủ nền những công viê
Anh đang ngồi tìm con chữ trên bảng chữ máy vi tính để gõ lên màn ảnh lá thư gửi em nhân ngày Valentine. Sân nhà mình tuyết trắng phủ kín cả tuần nay. Tháng Hai, quanh Boston, tuyết phủ ven đường, tuyết phủ nền những công viên, cánh rừng và trắng cả ngọn đồi Blue Hills nơi anh đưa em lên tìm bình minh mỗi sáng. Những cội Tulips và Daffodils còn ngủ vùi dưới đất lạnh, và cây chưa cựa mình nẩy nụ lá xanh. Nhưng cả tuần nay anh cứ phải nghe những lời quảng cáo, trên Radio hay lúc xem tivi, mời gọi, nhắc nhở những tình nhân về việc mua hoa, mua kẹo, hay nhẫn kim cương tặng nhau trong ngày Valentine, ngày tình yêu.
Nếu em hỏi anh, “Mua gì tặng em ngày Valentine?” Em đã biết câu trả lời nên có hỏi cũng dư thừa. Tuy nhiên, anh vẫn bảo là anh tặng em món quà quý và đẹp hơn tất cả các loại kim cương trên mặt đất. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Hình như trong Kinh Thánh có câu na ná như vầy: “Không gì quí hơn là hiến dâng mạng sống mình cho người mình yêu.” Dĩ nhiên là chỉ có Đức Giê-Su mới làm được như thế. Còn anh, anh chỉ có thể hiến dâng em trái tim anh. Và nếu ai mang hết kim cương trên trái đất để mua trái tim anh, anh sẽ trả lời không vì anh đã tặng em trái tim anh từ lúc lúng túng cầm tay em lần đầu. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Có nhiều tay đại gia chỉ biết tặng quà cho tình nhân bằng những thứ xa hoa tạm bợ, nhưng không biết, hay không thể tỏ tình với tình nhân bằng tiếng nói từ trái tim. Anh muốn mượn lời của thi hào cổ điển Ba Tư (Persian), Hafiz Shirazi, để nói với em rằng: Khi anh chết em hãy mở quan tài anh ra từ lòng đất lạnh, và em sẽ thấy hương khói bay lên; rồi em sẽ hay trái tim anh vẫn còn rực lửa yêu thương (Open my grave when I am dead, and thou shalt see a cloud of smoke rising out from it; then shalt thou know that the fire still burns in my dead heart). Valentine, anh chỉ có một trái tim tặng riêng mình em. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Anh vừa đọc bài nghiên cứu đăng trên tập san Economic Inquiry của hai giáo sư kinh tế, Andrew Francis-Tan và Hugo M. Mialon thuộc Department of Economics, Emory University, Atlanta, GA, USA. Hai vị này thu thập dữ kiện thống kê từ 1454 phụ nữ và 1696 đàn ông đã từng lập gia đình để tìm hiểu về liên hệ giữa chi phí cho đám cưới và sự bền vững của hôn nhân. Sau khi đã dùng phương pháp thống kê để phân tích dữ kiện thu thập qua những cuộc phỏng vấn cá nhân theo phương pháp khoa học, hai vị này kết luận rằng những cặp nhân tình, tặng nhau nhẫn hỏi mắc tiền và tổ chức đám cưới hoành tráng quá mức, thường kết thúc chuyện tình của họ bằng ly dị nhau. Anh cũng đã chứng kiến nhiều thanh niên khi còn ve vãn tình nhân, lúc nào cũng ăn diện thời trang và mang những món quà sang trọng đến tặng bố mẹ và gia đình vợ tương lai. Ai cũng tưởng họ là những chàng rể quý và chồng tương lai tốt bụng rộng rãi. Họ cũng tổ chức tiệc cưới lộng lẫy xa hoa. Thế nhưng, những món quà tặng quý hoá mắc tiền thuở ban đầu ấy chẳng phải là những sợi giây có sức mạnh đủ để thắt chặt tình yêu vợ chồng, và họ đã chia tay nhau rất vội. Như vậy theo cả dữ kiện đời thường và dữ kiện khoa học, tặng nhau nhẫn kim cương mắc tiền và tiêu xài xa hoa cho việc cưới hỏi có thể gây tai hoạ cho nhau đấy. May quá, anh chưa mua nhẫn kim cương tặng em và đám cưới chúng mình cũng chẳng có gì xa hoa lộng lẫy. Có lẽ vì vậy mà em vẫn còn theo anh lên đỉnh Blue Hills chờ mặt trời bình minh mỗi sáng mai.
Thời anh còn trẻ, dạo mới đến Hoa Kỳ tỵ nạn, nhiều thanh niên tỵ nạn, anh quen, đã đi làm ngày đêm để mua xe mới. Không chỉ mới mà còn phải là loại xe thể thao mắc tiền để tán gái. Dĩ nhiên là họ có bồ chở đi chơi cuối tuần, còn những thằng như anh nằm nhà co ro học bài. Anh cũng có xe, nhưng xe của anh nhìn như con quái vật bị thương vì móp méo khắp thân hình. Anh có chiếc Datsun mua lại từ anh bạn người Nhật sau khi xe anh ta bị tai nạn, bảo hiểm trả anh nhiều tiền đủ mua xe khác, thay vì anh ta mang ra Junk Yard bán rẻ, anh đã bán lại cho anh. Có lần anh lái xe đến nhà một cô gái chơi, mẹ cô nhìn thấy xe anh lắc đầu bảo khéo, “Sao cậu không đi làm kiếm tiền mua xe mới?” Anh chỉ cười hề rồi từ đấy không ghé nhà cô ta nữa. Bởi vì anh biết mình không thể tặng trái tim cho cô ta được. Hàng tỉ chiếc xe sang trọng cũng chẳng quý bằng trái tim anh. Và anh đã dành riêng tặng em.
Kể em nghe vài chuyện lung tung trong ngày Valentine năm nay để em biết rằng anh chỉ muốn tặng riêng em trái tim anh. Và đến ngày nào em bảo không còn thích nhận trái tim anh nữa, anh sẽ trở thành người buồn nhất và cô đơn nhất trần gian. Vì thế, khi anh chết, ai mở quan tài anh ra sẽ thấy sương mù bay lên và tim anh vẫn còn đầy nước mắt. Em bảo anh “xạo”. Không phải vậy đâu.
Anh đang ngồi tìm con chữ trên bảng chữ máy vi tính để gõ lên màn ảnh lá thư gửi em nhân ngày Valentine. Sân nhà mình tuyết trắng phủ kín cả tuần nay. Tháng Hai, quanh Boston, tuyết phủ ven đường, tuyết phủ nền những công viên, cánh rừng và trắng cả ngọn đồi Blue Hills nơi anh đưa em lên tìm bình minh mỗi sáng. Những cội Tulips và Daffodils còn ngủ vùi dưới đất lạnh, và cây chưa cựa mình nẩy nụ lá xanh. Nhưng cả tuần nay anh cứ phải nghe những lời quảng cáo, trên Radio hay lúc xem tivi, mời gọi, nhắc nhở những tình nhân về việc mua hoa, mua kẹo, hay nhẫn kim cương tặng nhau trong ngày Valentine, ngày tình yêu.
Nếu em hỏi anh, “Mua gì tặng em ngày Valentine?” Em đã biết câu trả lời nên có hỏi cũng dư thừa. Tuy nhiên, anh vẫn bảo là anh tặng em món quà quý và đẹp hơn tất cả các loại kim cương trên mặt đất. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Hình như trong Kinh Thánh có câu na ná như vầy: “Không gì quí hơn là hiến dâng mạng sống mình cho người mình yêu.” Dĩ nhiên là chỉ có Đức Giê-Su mới làm được như thế. Còn anh, anh chỉ có thể hiến dâng em trái tim anh. Và nếu ai mang hết kim cương trên trái đất để mua trái tim anh, anh sẽ trả lời không vì anh đã tặng em trái tim anh từ lúc lúng túng cầm tay em lần đầu. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Có nhiều tay đại gia chỉ biết tặng quà cho tình nhân bằng những thứ xa hoa tạm bợ, nhưng không biết, hay không thể tỏ tình với tình nhân bằng tiếng nói từ trái tim. Anh muốn mượn lời của thi hào cổ điển Ba Tư (Persian), Hafiz Shirazi, để nói với em rằng: Khi anh chết em hãy mở quan tài anh ra từ lòng đất lạnh, và em sẽ thấy hương khói bay lên; rồi em sẽ hay trái tim anh vẫn còn rực lửa yêu thương (Open my grave when I am dead, and thou shalt see a cloud of smoke rising out from it; then shalt thou know that the fire still burns in my dead heart). Valentine, anh chỉ có một trái tim tặng riêng mình em. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Anh vừa đọc bài nghiên cứu đăng trên tập san Economic Inquiry của hai giáo sư kinh tế, Andrew Francis-Tan và Hugo M. Mialon thuộc Department of Economics, Emory University, Atlanta, GA, USA. Hai vị này thu thập dữ kiện thống kê từ 1454 phụ nữ và 1696 đàn ông đã từng lập gia đình để tìm hiểu về liên hệ giữa chi phí cho đám cưới và sự bền vững của hôn nhân. Sau khi đã dùng phương pháp thống kê để phân tích dữ kiện thu thập qua những cuộc phỏng vấn cá nhân theo phương pháp khoa học, hai vị này kết luận rằng những cặp nhân tình, tặng nhau nhẫn hỏi mắc tiền và tổ chức đám cưới hoành tráng quá mức, thường kết thúc chuyện tình của họ bằng ly dị nhau. Anh cũng đã chứng kiến nhiều thanh niên khi còn ve vãn tình nhân, lúc nào cũng ăn diện thời trang và mang những món quà sang trọng đến tặng bố mẹ và gia đình vợ tương lai. Ai cũng tưởng họ là những chàng rể quý và chồng tương lai tốt bụng rộng rãi. Họ cũng tổ chức tiệc cưới lộng lẫy xa hoa. Thế nhưng, những món quà tặng quý hoá mắc tiền thuở ban đầu ấy chẳng phải là những sợi giây có sức mạnh đủ để thắt chặt tình yêu vợ chồng, và họ đã chia tay nhau rất vội. Như vậy theo cả dữ kiện đời thường và dữ kiện khoa học, tặng nhau nhẫn kim cương mắc tiền và tiêu xài xa hoa cho việc cưới hỏi có thể gây tai hoạ cho nhau đấy. May quá, anh chưa mua nhẫn kim cương tặng em và đám cưới chúng mình cũng chẳng có gì xa hoa lộng lẫy. Có lẽ vì vậy mà em vẫn còn theo anh lên đỉnh Blue Hills chờ mặt trời bình minh mỗi sáng mai.
Thời anh còn trẻ, dạo mới đến Hoa Kỳ tỵ nạn, nhiều thanh niên tỵ nạn, anh quen, đã đi làm ngày đêm để mua xe mới. Không chỉ mới mà còn phải là loại xe thể thao mắc tiền để tán gái. Dĩ nhiên là họ có bồ chở đi chơi cuối tuần, còn những thằng như anh nằm nhà co ro học bài. Anh cũng có xe, nhưng xe của anh nhìn như con quái vật bị thương vì móp méo khắp thân hình. Anh có chiếc Datsun mua lại từ anh bạn người Nhật sau khi xe anh ta bị tai nạn, bảo hiểm trả anh nhiều tiền đủ mua xe khác, thay vì anh ta mang ra Junk Yard bán rẻ, anh đã bán lại cho anh. Có lần anh lái xe đến nhà một cô gái chơi, mẹ cô nhìn thấy xe anh lắc đầu bảo khéo, “Sao cậu không đi làm kiếm tiền mua xe mới?” Anh chỉ cười hề rồi từ đấy không ghé nhà cô ta nữa. Bởi vì anh biết mình không thể tặng trái tim cho cô ta được. Hàng tỉ chiếc xe sang trọng cũng chẳng quý bằng trái tim anh. Và anh đã dành riêng tặng em.
Kể em nghe vài chuyện lung tung trong ngày Valentine năm nay để em biết rằng anh chỉ muốn tặng riêng em trái tim anh. Và đến ngày nào em bảo không còn thích nhận trái tim anh nữa, anh sẽ trở thành người buồn nhất và cô đơn nhất trần gian. Vì thế, khi anh chết, ai mở quan tài anh ra sẽ thấy sương mù bay lên và tim anh vẫn còn đầy nước mắt. Em bảo anh “xạo”. Không phải vậy đâu.
Valentine, anh vẫn tặng em trái tim anh.
Trần thu miên, tháng 2, 2016
http://nguoivietboston.com/?p=32448
Trần Thu Miên: Thư Gửi Người Tình Ngày Valentine
Anh đang ngồi tìm con chữ trên bảng chữ máy vi tính để gõ lên màn ảnh lá thư gửi em nhân ngày Valentine. Sân nhà mình tuyết trắng phủ kín cả tuần nay. Tháng Hai, quanh Boston, tuyết phủ ven đường, tuyết phủ nền những công viê
Anh đang ngồi tìm con chữ trên bảng chữ máy vi tính để gõ lên màn ảnh lá thư gửi em nhân ngày Valentine. Sân nhà mình tuyết trắng phủ kín cả tuần nay. Tháng Hai, quanh Boston, tuyết phủ ven đường, tuyết phủ nền những công viên, cánh rừng và trắng cả ngọn đồi Blue Hills nơi anh đưa em lên tìm bình minh mỗi sáng. Những cội Tulips và Daffodils còn ngủ vùi dưới đất lạnh, và cây chưa cựa mình nẩy nụ lá xanh. Nhưng cả tuần nay anh cứ phải nghe những lời quảng cáo, trên Radio hay lúc xem tivi, mời gọi, nhắc nhở những tình nhân về việc mua hoa, mua kẹo, hay nhẫn kim cương tặng nhau trong ngày Valentine, ngày tình yêu.
Nếu em hỏi anh, “Mua gì tặng em ngày Valentine?” Em đã biết câu trả lời nên có hỏi cũng dư thừa. Tuy nhiên, anh vẫn bảo là anh tặng em món quà quý và đẹp hơn tất cả các loại kim cương trên mặt đất. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Hình như trong Kinh Thánh có câu na ná như vầy: “Không gì quí hơn là hiến dâng mạng sống mình cho người mình yêu.” Dĩ nhiên là chỉ có Đức Giê-Su mới làm được như thế. Còn anh, anh chỉ có thể hiến dâng em trái tim anh. Và nếu ai mang hết kim cương trên trái đất để mua trái tim anh, anh sẽ trả lời không vì anh đã tặng em trái tim anh từ lúc lúng túng cầm tay em lần đầu. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Có nhiều tay đại gia chỉ biết tặng quà cho tình nhân bằng những thứ xa hoa tạm bợ, nhưng không biết, hay không thể tỏ tình với tình nhân bằng tiếng nói từ trái tim. Anh muốn mượn lời của thi hào cổ điển Ba Tư (Persian), Hafiz Shirazi, để nói với em rằng: Khi anh chết em hãy mở quan tài anh ra từ lòng đất lạnh, và em sẽ thấy hương khói bay lên; rồi em sẽ hay trái tim anh vẫn còn rực lửa yêu thương (Open my grave when I am dead, and thou shalt see a cloud of smoke rising out from it; then shalt thou know that the fire still burns in my dead heart). Valentine, anh chỉ có một trái tim tặng riêng mình em. Em bảo anh “xạo”. Nhưng không phải vậy đâu.
Anh vừa đọc bài nghiên cứu đăng trên tập san Economic Inquiry của hai giáo sư kinh tế, Andrew Francis-Tan và Hugo M. Mialon thuộc Department of Economics, Emory University, Atlanta, GA, USA. Hai vị này thu thập dữ kiện thống kê từ 1454 phụ nữ và 1696 đàn ông đã từng lập gia đình để tìm hiểu về liên hệ giữa chi phí cho đám cưới và sự bền vững của hôn nhân. Sau khi đã dùng phương pháp thống kê để phân tích dữ kiện thu thập qua những cuộc phỏng vấn cá nhân theo phương pháp khoa học, hai vị này kết luận rằng những cặp nhân tình, tặng nhau nhẫn hỏi mắc tiền và tổ chức đám cưới hoành tráng quá mức, thường kết thúc chuyện tình của họ bằng ly dị nhau. Anh cũng đã chứng kiến nhiều thanh niên khi còn ve vãn tình nhân, lúc nào cũng ăn diện thời trang và mang những món quà sang trọng đến tặng bố mẹ và gia đình vợ tương lai. Ai cũng tưởng họ là những chàng rể quý và chồng tương lai tốt bụng rộng rãi. Họ cũng tổ chức tiệc cưới lộng lẫy xa hoa. Thế nhưng, những món quà tặng quý hoá mắc tiền thuở ban đầu ấy chẳng phải là những sợi giây có sức mạnh đủ để thắt chặt tình yêu vợ chồng, và họ đã chia tay nhau rất vội. Như vậy theo cả dữ kiện đời thường và dữ kiện khoa học, tặng nhau nhẫn kim cương mắc tiền và tiêu xài xa hoa cho việc cưới hỏi có thể gây tai hoạ cho nhau đấy. May quá, anh chưa mua nhẫn kim cương tặng em và đám cưới chúng mình cũng chẳng có gì xa hoa lộng lẫy. Có lẽ vì vậy mà em vẫn còn theo anh lên đỉnh Blue Hills chờ mặt trời bình minh mỗi sáng mai.
Thời anh còn trẻ, dạo mới đến Hoa Kỳ tỵ nạn, nhiều thanh niên tỵ nạn, anh quen, đã đi làm ngày đêm để mua xe mới. Không chỉ mới mà còn phải là loại xe thể thao mắc tiền để tán gái. Dĩ nhiên là họ có bồ chở đi chơi cuối tuần, còn những thằng như anh nằm nhà co ro học bài. Anh cũng có xe, nhưng xe của anh nhìn như con quái vật bị thương vì móp méo khắp thân hình. Anh có chiếc Datsun mua lại từ anh bạn người Nhật sau khi xe anh ta bị tai nạn, bảo hiểm trả anh nhiều tiền đủ mua xe khác, thay vì anh ta mang ra Junk Yard bán rẻ, anh đã bán lại cho anh. Có lần anh lái xe đến nhà một cô gái chơi, mẹ cô nhìn thấy xe anh lắc đầu bảo khéo, “Sao cậu không đi làm kiếm tiền mua xe mới?” Anh chỉ cười hề rồi từ đấy không ghé nhà cô ta nữa. Bởi vì anh biết mình không thể tặng trái tim cho cô ta được. Hàng tỉ chiếc xe sang trọng cũng chẳng quý bằng trái tim anh. Và anh đã dành riêng tặng em.
Kể em nghe vài chuyện lung tung trong ngày Valentine năm nay để em biết rằng anh chỉ muốn tặng riêng em trái tim anh. Và đến ngày nào em bảo không còn thích nhận trái tim anh nữa, anh sẽ trở thành người buồn nhất và cô đơn nhất trần gian. Vì thế, khi anh chết, ai mở quan tài anh ra sẽ thấy sương mù bay lên và tim anh vẫn còn đầy nước mắt. Em bảo anh “xạo”. Không phải vậy đâu.
Valentine, anh vẫn tặng em trái tim anh.
Trần thu miên, tháng 2, 2016
http://nguoivietboston.com/?p=32448