Truyện Ngắn & Phóng Sự

Sau Cái Tủ Trong Phòng 401. - ToPa

Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi lập tức chạy thật nhanh xuống quầy tiếp tân bằng cầu thang bộ chứ không thể chờ thang máy. Cái thang máy hiện có người đang sử dụng.




Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi lập tức chạy thật nhanh xuống quầy tiếp tân bằng cầu thang bộ chứ không thể chờ thang máy. Cái thang máy hiện có người đang sử dụng. Vừa đến quầy tiếp tân tôi vội vàng cầm phôn lên và phôn cho ông Thanh Bình, ông chủ khách sạn Thanh Bình:

- Thưa ông, xin ông đến mau cho vì tôi vừa nghe một tiếng súng nổ lớn trong phòng số 401.

Tiếng ông Bình hỏi có vẻ hốt hoảng:

- Phòng đó… có khách sao?

Tôi hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi của ông chủ nên mất mấy giây sau tôi mới trả lời ông:

- Thưa ông… khi tôi bắt đầu phiên trực thì khách mướn phòng số 401 đang ở trong phòng vì chìa khóa phòng không có máng ở chỗ của những chiếc chìa khóa.

- Anh ở đâu mà nghe tiếng súng nổ trên lầu bốn?

- Thưa ông, tôi vừa hướng dẫn một người khách vào nhận phòng trên lầu bốn. Khi tôi đang trên đường đi xuống lại quầy tiếp tân thì nghe một tiếng nổ, đúng là tiếng súng phát ra từ phòng 401.

- Mấy phòng gần đó bây giờ ra sao?

- Thưa ông, tuy tiếng súng nổ rất lớn nhưng không thấy một người khách nào ra khỏi phòng, kể cả vị khách mới nhận phòng. Tất cả các phòng vẫn đóng cửa… có vẻ yên lặng. Tôi nghĩ… Tôi cũng không hiểu tại sao.

- Điện thoại của anh đâu mà không phôn ngay cho tôi?

- Dạ… tôi quên cầm theo.

- Thôi được rồi, tôi sẽ đến ngay, nhưng anh nhớ là đừng báo cho cảnh sát hay cho bất cứ người nào biết vì… cũng chưa chắc chắn lắm, anh hiểu không?

- Dạ thưa ông chủ, tôi hiểu rõ.

Tôi là nhân viên trực đêm. Tôi làm việc ở đây vừa được đúng một tuần. Công việc của tôi bắt đầu từ mười giờ đêm đến sáu giờ sáng và sẽ không thay đổi cho đến khi nào tôi không muốn làm ở đây nữa. Làm trực đêm thì xem ra tôi sẽ bị mất cả nửa ngày trời kể từ khi mặt trời lên cho đến khi mặt trời đứng bóng. Nhưng công việc này sẽ giúp tôi đủ trang trải những thứ cần thiết trong cuộc sống hằng ngày.

Đây là khách sạn cũ loại ba sao đã từng là khách sạn đẹp và rất đông khách... trước khi ông Thanh Bình làm chủ cách nay gần tám tháng. Khách sạn có bốn tầng với ba mươi hai phòng cùng các ban công rộng rãi. Ông Thanh Bình là người Việt Nam đầu tiên và duy nhất làm chủ một khách sạn ở vùng đất thấp hơn mặt biển này. Ông đã lấy chữ lót và tên của ông để đặt tên cho khách sạn. Nhân viên làm việc ở đây nói cho tôi biết là, ông Thanh Bình muốn sửa sang lại để nâng khách sạn lên thành bốn sao nhưng chưa làm được. Tại sao chưa làm được với một người có thừa khả năng như ông Thanh Bình, thì không một ai biết.

Ba mươi lăm phút sau, ông Thanh Bình, chủ khách sạn ba sao Thanh Bình tọa lạc cách trung tâm thành phố Amsterdam ba cây số, từ ngoài cửa khách sạn đi vào. Tôi đã chuẩn bị sẵn chìa khóa phụ phòng số 401 và đưa cho ông. Ông Thanh Bình nhận chìa khóa và, thay vì ông đi thẳng lên lầu thì ông lại đi đến quầy rượu. Sau khi uống cạn một ly rượu mạnh, ông đi đến thang máy và lên lầu nhưng ông cũng không có một lời hay một mệnh lệnh nào cho tôi. Có nghĩa là tôi phải ngồi lại tại chỗ thay vì phải đi cùng ông.

Hai mươi phút sau ông Thanh Bình từ trong thang máy bước ra rồi đi đến đưa cho tôi cái chìa khóa phụ của phòng số 401. Ông nói:

- Lần sau anh nhớ kỷ lưỡng một chút trước khi phôn cho tôi nhé.

Trong khi nói thì mắt của ông nhìn về chỗ máng những chiếc chìa khóa phòng. Ông bước nhanh ra xe của ông đang đậu trước cửa khách sạn với vẻ hậm hực. Tôi quay đầu lại phía sau lưng để nhìn vào chỗ máng những chiếc chìa khóa phòng, thì… Ô kìa ! chiếc chìa khóa phòng số 401 đang máng ngay chỗ của nó, vậy mà... Tôi nhìn vào sổ ghi tên khách mướn phòng thì thấy phòng số 401 người mướn phòng là phụ nữ. Tên Annemiek Jansen. Nhưng hiện giờ chìa khóa đang máng ở chỗ máng các chìa khóa thì có nghĩa là cô không có mặt trong phòng. Vậy thì tiếng súng nổ… Tôi không thể nhầm lẫn được bởi tôi vẫn luôn tỉnh táo và tai tôi rất thính. Dù sao thì tôi vẫn phải chấp nhận sự việc vì ông Thanh Bình đã đi kiểm soát và xác nhận. Tôi yên trí là mọi việc đều ổn thỏa, mặc dù tôi vẫn nghi ngờ. Bây giờ đã là ba giờ hai mươi hai phút sáng. Tôi hy vọng đến sáu giờ sáng, trước khi tôi ra về, tôi sẽ thấy mặt cô Annemiek Jansen.

Một đêm làm việc của tôi đã trôi qua một cách tạm xem như là tốt đẹp. Tôi không thể đòi hỏi mọi chuyện phải như ý mình được. Tôi bàn giao công việc cho người mới đến mà không nói về chuyện xảy ra trong đêm vừa qua. Cô khách mướn phòng 401 tên Annemiek Jansen vẫn chưa về.

***

Buổi tối cùng ngày tôi đã có mặt trước mười phút để nhận phiên trực đêm. Chị Hảo, người phụ nữ Việt Nam rất dễ thương bàn giao quyển sổ ghi tên khách mướn phòng cho tôi; với nét chữ thật đẹp và mềm mại mà chị Hảo đã viết tên khách đến mướn phòng, cũng như trả phòng. Không hiểu sao tự nhiên mắt của tôi hướng đến chỗ máng những chiếc chìa khóa phòng ngủ để xem chìa khóa phòng số 401 có máng ở đó hay không. Chìa khóa phòng 401 đang máng ở đó. Tôi liền nhìn vào sổ ghi tên khách thì thấy người mướn phòng số 401 đã trả phòng lúc mười giờ sáng nay. Như vậy là cô Annemiek Jansen đã về khách sạn sau sáu giờ sáng và sau đó đã trả phòng. Về tiếng súng mà tôi đã nghe được thì tôi... vẫn không hiểu được, nhưng, chắc chắn tôi đã nghe rõ mười mươi.

Tôi pha ly cà phê rồi đến ngồi trước máy computer. Trực đêm một mình tôi cảm thấy cô đơn nên tôi sử dụng computer như là cách để quên thời gian.

Đồng hồ gõ một tiếng báo cho tôi biết là ngày mới đã qua được một giờ. Tôi đang chăm chú nhìn vào màn hình, thì, cánh cửa của khách sạn từ từ mở ra và một người phụ nữ từ ngoài đi vào. Người phụ nữ có dáng cao của người phương Tây và chỉ độ khoảng mười chín hai mươi tuổi thôi. Nhưng, có lẽ vì cô uống nhiều rượu, và có lẽ cũng vì thời tiết bên ngoài lạnh, nên gương mặt của cô trắng bệch vẻ nhợt nhạt. Khuôn mặt của cô gầy và thanh tú nhưng như đang lo lắng buồn phiền mà vì vậy cô không nhìn tôi mà nhìn xuống bước chân. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy cô… tôi như bị một sự sợ hãi xâm chiếm toàn thân làm cho một luồng khí lạnh chạy dọc theo xương sống và hai chân bị run lên. Tôi vốn rất sợ ma. Tôi hoàn toàn tin trên cõi đời này có ma vì, khi tôi khoảng sáu bảy tuổi, vào một buổi tối ngồi học bài trong căn nhà đóng kín cửa. Lúc đó ba má tôi ngồi trước nhà nói chuyện nhưng sợ làm ồn tôi nên đã đóng cánh cửa trước lại. Đang chăm chú học bài, bỗng tôi ngẩng mặt lên thì nhìn thấy rõ ràng trên vách tường bóng một đứa nhỏ đi từ nhà bếp lên đến chỗ tôi ngồi rồi biến mất. Tôi hốt hoảng đẩy cửa ra định… chạy thì nhìn thấy ba má tôi đang ngồi nói chuyện, và thế là tôi liền ngồi xuống cạnh ba má tôi và nói là mệt và buồn ngủ quá.

Tôi đứng lên mà hai chân vẫn đang run quá. Tôi chờ người phụ nữ đến nói số phòng để tôi đưa chìa khóa. Nhưng, người phụ nữ vẫn đang thẳng bước đến thang máy, và, khi còn cách khoảng một thước thì cánh cửa thang máy đã tự động mở ra như thể cái thang máy có đặt hệ thống nhận diện được người khách quen mà tôi thì không biết. Sự việc người phụ nữ không đến lấy chìa khóa là điều không thể hiểu được, vì điều lệ của khách sạn bắt buộc khách mướn phòng khi rời khỏi khách sạn đều phải gởi lại chìa khóa vì sự an toàn của khách sạn và cho khách mướn phòng. Còn cái cánh cửa thang máy đã tự động mở nữa chứ. Nó làm cho tôi sửng sốt đến độ miệng cứ há lớn mà chẳng thốt ra được lời nào. Rồi, như cái máy, tôi quay đầu thật nhanh ra phía sau để nhìn vào chỗ máng chìa khóa phòng số 401. Chìa khóa phòng số 401 khi tôi đến trực thì rõ ràng còn máng ở đó, nhưng nay đã biến mất. Tôi nhìn vào sổ ghi tên khách trọ thì thấy tên Annemiek Jansen nằm trong sổ và ghi mướn phòng lúc hai mươi ba giờ, tức là trong giờ trực của tôi. Tôi cố gắng làm một hành động để chứng tỏ mình bình tĩnh bằng cách … gãi đầu. Chẳng lẽ nào tôi đã ghi tên khách mà lại quên sao? Không bao giờ có chuyện đó được. Tôi nhìn về hướng thang máy và thấy đèn báo thang máy ngừng ở lầu bốn. Tự nhiên sự can đảm trong con người tôi bùng phát lên, và thế là tôi tức tốc… ba chân bốn cẳng chạy như bay lên lầu bốn với ý định xem có phải cô gái vào phòng 401 không. Từ đầu cầu thang tôi đã dễ dàng nhìn thấy cánh cửa phòng 401 ở cuối dãy đang mở he hé. Tôi bước những bước đi bằng đầu mũi giầy để khỏi gây tiếng động, mặc dầu lối đi có trải thảm. Nếu ngay bây giờ có người nào bất ngờ nhìn thấy sẽ tưởng tôi là người gian. Tôi đến trước cửa phòng 401 và nhìn vào bên trong. Trên cái giường đôi với tấm nệm trắng tinh, cô gái đang nằm ngửa với cánh tay phải gác lên mắt. Tôi đứng nhìn cô gái một thoáng rồi quay người đi đến thang máy. Cách cái thang máy một quãng độ ba thước thì tôi lại nghe một tiếng nổ chát chúa vang lên từ trong phòng 401 vọng ra. Tôi vội vàng quay người lại và chạy thật nhanh đến phòng 401, đồng thời trong cái đầu của tôi hiện ra hình ảnh cô gái đang nằm ngửa và máu từ trong đầu của cô phọt ra có vòi. Nhưng, cánh cửa phòng 401 đã khóa nên tôi lại chạy nhanh đến thang máy để trở xuống quầy tiếp tân. Tôi định mở tủ sắt lấy chìa khóa phụ của phòng 401 thì… Trời ơi! Chìa khóa phòng 401 đang máng ngay chỗ của nó. Không kịp suy tính phải trái gì nữa, tôi chụp đại cái chìa khóa rồi chạy nhanh đến thang máy và bấm lên lầu bốn. Tôi vội vàng mở cửa phòng 401 ra để rồi… đứng ngớ người một lúc khá lâu vì trong phòng… trống trơn. Khăn trải giường thẳng tắp không một dấu nhăn chứng tỏ không có người vừa nằm trên đó. Tôi quay người cái rẹt và lại ba chân bốn cẳng chạy như bay xuống quầy tiếp tân đến quên cả sử dụng thang máy. Tôi rút khăn tay ra lau trán. Hít một hơi dài. Tôi cầm phôn lên gọi cho ông Thanh Bình:

Ông Thanh Bình hỏi với giọng ngái ngủ:

- Lại có tiếng súng trong phòng 401 nữa phải không?

- Thưa ông, đúng như vậy và xin ông đến…

- Chìa khóa phòng 401 còn máng ở chỗ của những chiếc chìa khóa không?

- Thưa ông…

Tôi cầm cái chìa khóa phòng 401 đưa lên trước mặt định nói tiếp thì cửa thang máy đã tự động mở ra. Một luồng gió lạnh buốt từ trong thang máy thổi vào mặt vào người làm cho tôi  lạnh đến run lên. Tôi nghe rõ tiếng chân bước nhưng không thấy người. Tiếng chân ngừng ngay chỗ tôi độ vài giây rồi lại bước đi tiếp về hướng cửa chính của khách sạn. Hai con mắt của tôi bỗng hoa lên đến không còn nhìn thấy vật gì trước mặt nữa. Tôi đổ gục ngay xuống nền gạch và bất tỉnh.

***

Hôm nay là ngày thứ tư tôi được phép nghỉ làm vì đầu của tôi bị đau do căng thẳng quá mức. Bác sĩ nói tôi cần phải nghỉ ngơi ít ra là một tuần. Tôi vừa đến nói chuyện với ông chủ nhà hàng Prinsen tọa lạc trên  đường Prinsengracht Amsterdam. Nhà hàng chỉ có bảy cái bàn thôi, nhưng ai muốn ăn ở đây phải hẹn trước mới có chỗ, vì nhà hàng nổi tiếng với những món ăn tuyệt ngon mà giả cả lại rất phải chăng. Cách nhà hàng Prinsen khoảng gần hai trăm thước là căn nhà mà cô Anne Frank cùng gia đình từng ẩn trốn bọn mật vụ Gestapo của Đức Quốc Xã. Cô Anne Frank rất nổi tiếng với những trang nhật ký viết trong thời thế chiến thứ hai khi cô cùng gia đình trốn trong căn nhà đó. Tôi được ông chủ nhà hàng hứa giúp cho một công việc phụ bếp và lương cũng gần tương đương với lương mà ông Thanh Bình trả cho tôi, nhưng tôi sẽ không bị làm ban đêm.

Tôi đang đi đến trung tâm thành phố thì không hiểu sao gương mặt gầy và thanh tú cùng mái tóc dài màu vàng với hình dáng của cô Annemiek Jansen lại hiện ra trong cái đầu của tôi. Tôi vừa bước vừa nghĩ về cô cùng những hiện tượng kỳ quái mà tôi thì quả quyết tiếng súng trong phòng 401 trên lầu bốn là hoàn toàn có thật. Càng nghĩ về cô Annemiek Jansen tôi lại càng sợ hơn làm cho tôi quyết định gọi ngay cho ông Thanh Bình xin hẹn gặp ông tại khách sạn. Tôi sẽ xin nghỉ làm với lý do là vì trực đêm một mình tôi cảm thấy không an toàn. Ông Thanh Bình hẹn tôi khoảng hai mươi ba giờ tại khách sạn vì ông đang bận nói chuyện với ai đó. Tôi lên chuyến xe bus chạy ra khu phố Tàu. Tôi muốn ăn tô mì sá síu rồi sau đó sẽ đi bộ đến khách sạn.

Tôi đứng dưới một thân cây có tàn lá rộng và nhìn về khách sạn. Nếu không có chuyện quái lạ xảy ra thì giờ này tôi vừa nhận ca trực. Bây giờ là hai mươi hai giờ mười lăm phút, còn bốn mươi lăm phút nữa ông Thanh Bình mới đến. Tôi vừa định bước để đi đến khách sạn ngồi chờ ông, thì, rõ ràng là cô gái có gương mặt gầy và thanh tú mà tôi tin đó là cô Annemiek Jansen đang đi với một người đàn ông sắp tới khách sạn Thanh Bình. Dáng người con gái đó không làm sao tôi lầm được với người khác. Cô bước đi nhưng như bị người đàn ông ép buộc vì tôi thấy thái độ của cô có vẻ vùng vằng chứ không tự nhiên. Chờ cho hai người vào hẳn trong khách sạn, tôi chạy thật nhanh đến và đẩy cửa bước vào bên trong. Người trực tại quầy tiếp tân đi đâu nên không có mặt. Tôi nhìn lên chỗ máng chìa khóa thì chìa khóa phòng 401 không có. Tôi nhìn đến cầu thang máy thì thấy đang di chuyển và rồi ngừng lại tại lầu bốn. Tôi… lại ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh lên lầu bốn bằng thang bộ với ước muốn được thấy người đàn ông sẽ làm gì với cô Annemiek Jansen mà xem ra cô không muốn đi mà như bị bắt buộc.

Tôi vừa lên đến lầu bốn thì lại nghe từ trong phòng 401 phát ra tiếng súng. Cánh cửa phòng 401 chỉ khép hờ nên tôi bước nhẹ đến và nhìn vào bên trong. Toàn thân tôi lạnh ngắt và run lên khi chứng kiến tên đàn ông đang kéo cái xác của cô gái đáng thương kia đến bên bức tường phía bên phải giuờng ngủ. Hắn kéo cái tủ quần áo chệch sang bên, và, phía sau tủ quần áo hiện ra một khoảng trống. Hắn nhét xác cô Annemiek Jansen vào khoảng trống đó rồi đẩy cái tủ lại vị trí cũ. Tôi đưa tay nhìn đồng hồ. Hai mươi ba giờ mười phút. Tôi đi nhanh đến trước phòng 407 và đứng đó gọi cho ông Thanh Bình vì tôi đoán ông đang ngồi nơi phòng khách. Tôi cố nói thật nhỏ:

- Xin ông chủ lên ngay lầu bốn vì có người đàn ông đã sát hại cô gái. Hắn đang còn trong phòng…

Ông Thanh Bình ngắt ngang:

- Phòng nào? Phòng 401… nữa à?

- Dạ. Đúng rồi, xin ông lên ngay.

Ông Thanh Bình nói như ra lệnh:

- Anh xuống đây gặp tôi.

- Thưa ông, tôi không xuống được vì tên sát nhân sẽ thoát ra khỏi phòng khi tôi đi khỏi đây. Xin ông hãy tin tôi và lên đây gấp với tôi, nhanh lên đi ông chủ.

Ông Thanh Bình cúp máy. Tôi nghĩ ông sẽ lên vì lời khẩn khoản của tôi.

Từ trước phòng 407,  tôi nhìn về cửa phòng 401. Tôi lo sợ là nếu ngay bây giờ tên sát nhân đi ra thì tôi sẽ không biết phải làm gì. Nhưng, thật may là hắn không đi ra ngoài cho đến khi ông Thanh Bình đi đến bên cạnh tôi. Tôi đề nghị ông Thanh Bình hãy báo cho cảnh sát để cùng vào phòng vì tôi lo sợ tên sát nhân có vũ khí. Ông Thanh Bình không nói năng gì cả mà đi thật nhanh đến phòng 401. Tôi vội vàng bước theo sau ông như cái bóng. Đến trước phòng 401, ông Thanh Bình đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước vào bên trong. Trước mắt tôi, trong phòng hoàn toàn không có một chút gì gọi là bị xáo trộn. Mọi vật vẫn ngay ngắn và khăn trải giường vẫn thẳng tắp. Ông Thanh Bình tức giận đến run cả người lên vì câu chuyện của tôi. Nhưng, tôi cố gắng thuyết phục ông:

- Thưa ông chủ, tôi nghĩ là…

- Anh còn nghĩ gì nữa chứ. Bác sĩ đã nói cái đầu của anh bị hư rồi. Tôi quyết định cho anh nghỉ việc kể từ hôm nay. Trưa ngày mai anh đến đây tôi thanh toán tiền lương cho anh.

- Nhưng… Ông ơi. Ông suy nghĩ lại đi, chẳng lẽ tôi lại dựng ra câu chuyện như vậy được sao?

- Vậy anh muốn gì?

- Ông… tôi muốn ông giúp tôi đẩy cái tủ qua một bên xem sao. Nếu quả thật sau cái tủ này không có gì thì tôi sẽ rời khỏi nơi đây ngay lập tức.

Đúng như dự đoán của tôi, bức tuờng phía sau cái tủ trông rất bình thường, nhưng khi tôi đập mạnh vào đó bằng cái đế giầy của tôi thì nghe như bên trong bị rỗng, vì cũng bức tường này mà xa một chút lại phát ra tiếng động khác.

- Thưa ông, tôi nghĩ bên trong bức tường này có điều gì bí ẩn đã xảy ra mà người bị hại muốn cho tôi biết nên đã… cho tôi thấy cô Anne… cô gái và tiếng súng.

Bây giờ thì ông Thanh Bình đã tỏ ra lo lắng thật sự. Ông nhìn bức tuờng trân trân một lúc rồi gật gật cái đầu ra điều ông cho tôi nói có lý. Ông nắm ngay khuỷu tay của tôi cách thân mật và kéo tôi đi ra khỏi phòng.

***

Như thường lệ, mỗi ngày đúng mười giờ sáng tôi sẽ từ nhà đi bộ đến khách sạn làm việc. Tôi tên là Robert Pierre, là người Pháp, là người đã dựng lên Pacifique hotel và kinh doanh phát đạt trong nhiều năm. Tôi mới sáu mươi tuổi nhưng mọi người nói tôi vẫn còn khá trẻ vì thân hình tôi cao lớn và săn chắc. Tôi trông còn khá trẻ có lẽ cũng vì tôi chơi thể thao và ăn mặc trẻ trung; thường là với quần jean và áo sơ mi dài tay. Trước khi tôi đến vùng đất thấp này để kinh doanh khách sạn, tôi là y tá trong một bệnh viện lớn ngay tại thủ đô Paris. Với cặp kính cận thị trên gương mặt thông minh nên mọi người thường nghĩ tôi là tay tài phiệt. Tôi rất được phái nữ chú ý đến. Bà vợ của tôi thì hay ghen bóng ghen gió. Một điều thật dễ hiểu vì bà lớn hơn tôi đến ba tuổi và đang mang bệnh đau tim. Một căn bệnh có thể “đi” bất cứ lúc nào. Cũng vì vậy mà bà muốn tôi lúc nào cũng ở bên bà nên bà muốn tôi về lại Pháp mua nông trại chăn nuôi gia súc. Để cho bà khỏi tủi thân, tôi thường tỏ ra yêu mến bà nên mỗi khi ra khỏi nhà là tôi không bao giờ quên đặt lên môi bà một nụ hôn nồng cháy. Dĩ nhiên bà cũng hiểu - cũng cảm nhận - là tôi đang đóng kịch với bà. Bà là người có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ nên chỉ một hành động nhỏ của tôi thôi là bà có linh cảm tôi đang có người tình. Để hóa giải sự nghi ngờ của bà, tôi đã cho người tình nhỏ hơn tôi đến bốn mươi tuổi vào ở trong khách sạn để mỗi khi bà muốn tìm tôi thì tôi luôn luôn có mặt.

Nhưng, chuyện đời thường không bao giờ “xuôi chèo mát mái” mãi, nên, một ngày kia bác sĩ cho biết tôi đang bị ung thư giai đoạn cuối. Thật là khốn nạn cho cái thân tôi biết dường nào. Trong lúc bối rối tôi đã quá ngu dại nói thật hết mọi chuyện cho người tình nhỏ bé của tôi biết. Và, thế là cô ấy nhất quyết bắt buộc tôi phải chuyển giao khách sạn lại cho cô ấy. Tôi đã khổ sở biết bao ngày đêm để giải bày cặn kẽ mọi khó khăn nếu như bà vợ tôi biết chuyện, nhưng, cô ấy nhất quyết không chịu nghe. Để giải quyết mọi rắc rối sẽ xảy đến, tôi đã bắn cô người tình nhỏ bé của tôi một viên vào đầu bằng cây súng có hãm thanh. Tôi đã vui sướng đến có thể… điên lên được vì tôi đã lấy ra được một cục xương đang nằm ngay trong yết hầu. Để giải quyết cái xác tham lam và tàn nhẫn kia, tôi đã từng ngày, từng ngày, rồi từng ngày, một mình phá cái bức tường phía sau cái tủ đựng quần áo được nối liền với phòng tắm. Trong ba mươi hai cái phòng tắm của khách sạn, chỉ có cái phòng tắm phòng 401 là có một đoạn bị dầy hơn  bốn mươi phân và cao lên đến trần nhà; đủ để cho người tình nhỏ bé và tham lam của tôi đứng trong đó đến muôn đời.

Từ khi người tình nhỏ bé của tôi “đứng” trong phòng 401, thì sự kinh doanh của tôi cũng bắt đầu sa sút. Qua sự môi giới của những người bạn, một người đàn ông Việt Nam muốn mua khách sạn của tôi nhưng không đủ tiền. Để giúp ông ấy, tôi đã đứng tên bảo đảm với ngân hàng, cùng một điều kiện với ông ta là, ông sẽ không được xây cất hoặc sửa chữa khách sạn trong vòng mười năm. Tôi viện lý do là muốn trở lại đây nhiều lần nữa để nhìn lại “đứa con cưng” đã giúp tôi trong nhiều năm, nhưng, tôi muốn“đứa con cưng” vẫn phải với hình hài nguyên vẹn như ngày nào. Điều kiện đó không có gì là trở ngại cho ông Việt Nam. Với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối thì thời hạn mười năm là đã quá đủ. Khi đó nếu ông Việt Nam có sửa sang lại khách sạn và có khám phá ra cái xác trong phòng 401 thì tôi đã không còn nữa.

Rồi đây tên Robert Pierre của tôi sẽ nằm trong danh sách những tên sát nhân hoàn hảo nhất thế giới… cho đến khi ông Việt Nam khám phá ra cái xác chết.

Bây giờ tôi có thể yên tâm bỏ “bức tâm thư” này vào trong túi của người tình nhỏ bé và bít bức tường lại. Một tháng nữa mọi thủ tục sang tên sẽ xong, và khi đó bức tường cũng đã khô, còn tôi thì đang ở Paris, hoặc, cũng có thể ở một nơi nào đó. Làm sao ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai chứ.


Rất mong ông Việt Nam, ông chủ mới của khách sạn thông hiểu cho tôi.

Đa tạ.
Robert Pierre

***

Vụ việc có một cái xác bị chôn trong tường của khách sạn Thanh Bình đã bị đám nhà báo làm ầm lên cả tháng trời. Ông Robert Pierre, “tên sát nhân hoàn hảo” thì đã chết sau khi về lại Pháp khoảng bốn tháng. Người vợ của ông thì chưa “đi” nhưng đã bị rối loạn thần kinh.

Sau vụ việc xảy ra trong khách sạn Thanh Bình, ông Thanh Bình đã xem tôi như là người em ruột của ông. Trước khi từ giã ông để đi làm phụ bếp, ông nắm tay tôi nói cách rất thân mật:

- Trong “bức tâm thư” ông Robert Pierre viết, “khi ông Việt Nam khám phá ra cái xác chết”, đó là ông ấy nói về chú chứ không phải tôi. Chú là người đã khám phá ra cái xác chết. Chú là người giúp tôi rất đắc lực. Khách sạn này rất cần chú nên tôi vẫn trả lương cho chú hàng tháng, mặc dù chú đi làm phụ bếp cho người ta. Tôi tha thiết xin chú một điều là, khi nào khách sạn này sửa xong, xin chú trở về giúp tôi trong vai đầu bếp chánh, nha chú./.

Topa ( Hòa Lan )



Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Sau Cái Tủ Trong Phòng 401. - ToPa

Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi lập tức chạy thật nhanh xuống quầy tiếp tân bằng cầu thang bộ chứ không thể chờ thang máy. Cái thang máy hiện có người đang sử dụng.




Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi lập tức chạy thật nhanh xuống quầy tiếp tân bằng cầu thang bộ chứ không thể chờ thang máy. Cái thang máy hiện có người đang sử dụng. Vừa đến quầy tiếp tân tôi vội vàng cầm phôn lên và phôn cho ông Thanh Bình, ông chủ khách sạn Thanh Bình:

- Thưa ông, xin ông đến mau cho vì tôi vừa nghe một tiếng súng nổ lớn trong phòng số 401.

Tiếng ông Bình hỏi có vẻ hốt hoảng:

- Phòng đó… có khách sao?

Tôi hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi của ông chủ nên mất mấy giây sau tôi mới trả lời ông:

- Thưa ông… khi tôi bắt đầu phiên trực thì khách mướn phòng số 401 đang ở trong phòng vì chìa khóa phòng không có máng ở chỗ của những chiếc chìa khóa.

- Anh ở đâu mà nghe tiếng súng nổ trên lầu bốn?

- Thưa ông, tôi vừa hướng dẫn một người khách vào nhận phòng trên lầu bốn. Khi tôi đang trên đường đi xuống lại quầy tiếp tân thì nghe một tiếng nổ, đúng là tiếng súng phát ra từ phòng 401.

- Mấy phòng gần đó bây giờ ra sao?

- Thưa ông, tuy tiếng súng nổ rất lớn nhưng không thấy một người khách nào ra khỏi phòng, kể cả vị khách mới nhận phòng. Tất cả các phòng vẫn đóng cửa… có vẻ yên lặng. Tôi nghĩ… Tôi cũng không hiểu tại sao.

- Điện thoại của anh đâu mà không phôn ngay cho tôi?

- Dạ… tôi quên cầm theo.

- Thôi được rồi, tôi sẽ đến ngay, nhưng anh nhớ là đừng báo cho cảnh sát hay cho bất cứ người nào biết vì… cũng chưa chắc chắn lắm, anh hiểu không?

- Dạ thưa ông chủ, tôi hiểu rõ.

Tôi là nhân viên trực đêm. Tôi làm việc ở đây vừa được đúng một tuần. Công việc của tôi bắt đầu từ mười giờ đêm đến sáu giờ sáng và sẽ không thay đổi cho đến khi nào tôi không muốn làm ở đây nữa. Làm trực đêm thì xem ra tôi sẽ bị mất cả nửa ngày trời kể từ khi mặt trời lên cho đến khi mặt trời đứng bóng. Nhưng công việc này sẽ giúp tôi đủ trang trải những thứ cần thiết trong cuộc sống hằng ngày.

Đây là khách sạn cũ loại ba sao đã từng là khách sạn đẹp và rất đông khách... trước khi ông Thanh Bình làm chủ cách nay gần tám tháng. Khách sạn có bốn tầng với ba mươi hai phòng cùng các ban công rộng rãi. Ông Thanh Bình là người Việt Nam đầu tiên và duy nhất làm chủ một khách sạn ở vùng đất thấp hơn mặt biển này. Ông đã lấy chữ lót và tên của ông để đặt tên cho khách sạn. Nhân viên làm việc ở đây nói cho tôi biết là, ông Thanh Bình muốn sửa sang lại để nâng khách sạn lên thành bốn sao nhưng chưa làm được. Tại sao chưa làm được với một người có thừa khả năng như ông Thanh Bình, thì không một ai biết.

Ba mươi lăm phút sau, ông Thanh Bình, chủ khách sạn ba sao Thanh Bình tọa lạc cách trung tâm thành phố Amsterdam ba cây số, từ ngoài cửa khách sạn đi vào. Tôi đã chuẩn bị sẵn chìa khóa phụ phòng số 401 và đưa cho ông. Ông Thanh Bình nhận chìa khóa và, thay vì ông đi thẳng lên lầu thì ông lại đi đến quầy rượu. Sau khi uống cạn một ly rượu mạnh, ông đi đến thang máy và lên lầu nhưng ông cũng không có một lời hay một mệnh lệnh nào cho tôi. Có nghĩa là tôi phải ngồi lại tại chỗ thay vì phải đi cùng ông.

Hai mươi phút sau ông Thanh Bình từ trong thang máy bước ra rồi đi đến đưa cho tôi cái chìa khóa phụ của phòng số 401. Ông nói:

- Lần sau anh nhớ kỷ lưỡng một chút trước khi phôn cho tôi nhé.

Trong khi nói thì mắt của ông nhìn về chỗ máng những chiếc chìa khóa phòng. Ông bước nhanh ra xe của ông đang đậu trước cửa khách sạn với vẻ hậm hực. Tôi quay đầu lại phía sau lưng để nhìn vào chỗ máng những chiếc chìa khóa phòng, thì… Ô kìa ! chiếc chìa khóa phòng số 401 đang máng ngay chỗ của nó, vậy mà... Tôi nhìn vào sổ ghi tên khách mướn phòng thì thấy phòng số 401 người mướn phòng là phụ nữ. Tên Annemiek Jansen. Nhưng hiện giờ chìa khóa đang máng ở chỗ máng các chìa khóa thì có nghĩa là cô không có mặt trong phòng. Vậy thì tiếng súng nổ… Tôi không thể nhầm lẫn được bởi tôi vẫn luôn tỉnh táo và tai tôi rất thính. Dù sao thì tôi vẫn phải chấp nhận sự việc vì ông Thanh Bình đã đi kiểm soát và xác nhận. Tôi yên trí là mọi việc đều ổn thỏa, mặc dù tôi vẫn nghi ngờ. Bây giờ đã là ba giờ hai mươi hai phút sáng. Tôi hy vọng đến sáu giờ sáng, trước khi tôi ra về, tôi sẽ thấy mặt cô Annemiek Jansen.

Một đêm làm việc của tôi đã trôi qua một cách tạm xem như là tốt đẹp. Tôi không thể đòi hỏi mọi chuyện phải như ý mình được. Tôi bàn giao công việc cho người mới đến mà không nói về chuyện xảy ra trong đêm vừa qua. Cô khách mướn phòng 401 tên Annemiek Jansen vẫn chưa về.

***

Buổi tối cùng ngày tôi đã có mặt trước mười phút để nhận phiên trực đêm. Chị Hảo, người phụ nữ Việt Nam rất dễ thương bàn giao quyển sổ ghi tên khách mướn phòng cho tôi; với nét chữ thật đẹp và mềm mại mà chị Hảo đã viết tên khách đến mướn phòng, cũng như trả phòng. Không hiểu sao tự nhiên mắt của tôi hướng đến chỗ máng những chiếc chìa khóa phòng ngủ để xem chìa khóa phòng số 401 có máng ở đó hay không. Chìa khóa phòng 401 đang máng ở đó. Tôi liền nhìn vào sổ ghi tên khách thì thấy người mướn phòng số 401 đã trả phòng lúc mười giờ sáng nay. Như vậy là cô Annemiek Jansen đã về khách sạn sau sáu giờ sáng và sau đó đã trả phòng. Về tiếng súng mà tôi đã nghe được thì tôi... vẫn không hiểu được, nhưng, chắc chắn tôi đã nghe rõ mười mươi.

Tôi pha ly cà phê rồi đến ngồi trước máy computer. Trực đêm một mình tôi cảm thấy cô đơn nên tôi sử dụng computer như là cách để quên thời gian.

Đồng hồ gõ một tiếng báo cho tôi biết là ngày mới đã qua được một giờ. Tôi đang chăm chú nhìn vào màn hình, thì, cánh cửa của khách sạn từ từ mở ra và một người phụ nữ từ ngoài đi vào. Người phụ nữ có dáng cao của người phương Tây và chỉ độ khoảng mười chín hai mươi tuổi thôi. Nhưng, có lẽ vì cô uống nhiều rượu, và có lẽ cũng vì thời tiết bên ngoài lạnh, nên gương mặt của cô trắng bệch vẻ nhợt nhạt. Khuôn mặt của cô gầy và thanh tú nhưng như đang lo lắng buồn phiền mà vì vậy cô không nhìn tôi mà nhìn xuống bước chân. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy cô… tôi như bị một sự sợ hãi xâm chiếm toàn thân làm cho một luồng khí lạnh chạy dọc theo xương sống và hai chân bị run lên. Tôi vốn rất sợ ma. Tôi hoàn toàn tin trên cõi đời này có ma vì, khi tôi khoảng sáu bảy tuổi, vào một buổi tối ngồi học bài trong căn nhà đóng kín cửa. Lúc đó ba má tôi ngồi trước nhà nói chuyện nhưng sợ làm ồn tôi nên đã đóng cánh cửa trước lại. Đang chăm chú học bài, bỗng tôi ngẩng mặt lên thì nhìn thấy rõ ràng trên vách tường bóng một đứa nhỏ đi từ nhà bếp lên đến chỗ tôi ngồi rồi biến mất. Tôi hốt hoảng đẩy cửa ra định… chạy thì nhìn thấy ba má tôi đang ngồi nói chuyện, và thế là tôi liền ngồi xuống cạnh ba má tôi và nói là mệt và buồn ngủ quá.

Tôi đứng lên mà hai chân vẫn đang run quá. Tôi chờ người phụ nữ đến nói số phòng để tôi đưa chìa khóa. Nhưng, người phụ nữ vẫn đang thẳng bước đến thang máy, và, khi còn cách khoảng một thước thì cánh cửa thang máy đã tự động mở ra như thể cái thang máy có đặt hệ thống nhận diện được người khách quen mà tôi thì không biết. Sự việc người phụ nữ không đến lấy chìa khóa là điều không thể hiểu được, vì điều lệ của khách sạn bắt buộc khách mướn phòng khi rời khỏi khách sạn đều phải gởi lại chìa khóa vì sự an toàn của khách sạn và cho khách mướn phòng. Còn cái cánh cửa thang máy đã tự động mở nữa chứ. Nó làm cho tôi sửng sốt đến độ miệng cứ há lớn mà chẳng thốt ra được lời nào. Rồi, như cái máy, tôi quay đầu thật nhanh ra phía sau để nhìn vào chỗ máng chìa khóa phòng số 401. Chìa khóa phòng số 401 khi tôi đến trực thì rõ ràng còn máng ở đó, nhưng nay đã biến mất. Tôi nhìn vào sổ ghi tên khách trọ thì thấy tên Annemiek Jansen nằm trong sổ và ghi mướn phòng lúc hai mươi ba giờ, tức là trong giờ trực của tôi. Tôi cố gắng làm một hành động để chứng tỏ mình bình tĩnh bằng cách … gãi đầu. Chẳng lẽ nào tôi đã ghi tên khách mà lại quên sao? Không bao giờ có chuyện đó được. Tôi nhìn về hướng thang máy và thấy đèn báo thang máy ngừng ở lầu bốn. Tự nhiên sự can đảm trong con người tôi bùng phát lên, và thế là tôi tức tốc… ba chân bốn cẳng chạy như bay lên lầu bốn với ý định xem có phải cô gái vào phòng 401 không. Từ đầu cầu thang tôi đã dễ dàng nhìn thấy cánh cửa phòng 401 ở cuối dãy đang mở he hé. Tôi bước những bước đi bằng đầu mũi giầy để khỏi gây tiếng động, mặc dầu lối đi có trải thảm. Nếu ngay bây giờ có người nào bất ngờ nhìn thấy sẽ tưởng tôi là người gian. Tôi đến trước cửa phòng 401 và nhìn vào bên trong. Trên cái giường đôi với tấm nệm trắng tinh, cô gái đang nằm ngửa với cánh tay phải gác lên mắt. Tôi đứng nhìn cô gái một thoáng rồi quay người đi đến thang máy. Cách cái thang máy một quãng độ ba thước thì tôi lại nghe một tiếng nổ chát chúa vang lên từ trong phòng 401 vọng ra. Tôi vội vàng quay người lại và chạy thật nhanh đến phòng 401, đồng thời trong cái đầu của tôi hiện ra hình ảnh cô gái đang nằm ngửa và máu từ trong đầu của cô phọt ra có vòi. Nhưng, cánh cửa phòng 401 đã khóa nên tôi lại chạy nhanh đến thang máy để trở xuống quầy tiếp tân. Tôi định mở tủ sắt lấy chìa khóa phụ của phòng 401 thì… Trời ơi! Chìa khóa phòng 401 đang máng ngay chỗ của nó. Không kịp suy tính phải trái gì nữa, tôi chụp đại cái chìa khóa rồi chạy nhanh đến thang máy và bấm lên lầu bốn. Tôi vội vàng mở cửa phòng 401 ra để rồi… đứng ngớ người một lúc khá lâu vì trong phòng… trống trơn. Khăn trải giường thẳng tắp không một dấu nhăn chứng tỏ không có người vừa nằm trên đó. Tôi quay người cái rẹt và lại ba chân bốn cẳng chạy như bay xuống quầy tiếp tân đến quên cả sử dụng thang máy. Tôi rút khăn tay ra lau trán. Hít một hơi dài. Tôi cầm phôn lên gọi cho ông Thanh Bình:

Ông Thanh Bình hỏi với giọng ngái ngủ:

- Lại có tiếng súng trong phòng 401 nữa phải không?

- Thưa ông, đúng như vậy và xin ông đến…

- Chìa khóa phòng 401 còn máng ở chỗ của những chiếc chìa khóa không?

- Thưa ông…

Tôi cầm cái chìa khóa phòng 401 đưa lên trước mặt định nói tiếp thì cửa thang máy đã tự động mở ra. Một luồng gió lạnh buốt từ trong thang máy thổi vào mặt vào người làm cho tôi  lạnh đến run lên. Tôi nghe rõ tiếng chân bước nhưng không thấy người. Tiếng chân ngừng ngay chỗ tôi độ vài giây rồi lại bước đi tiếp về hướng cửa chính của khách sạn. Hai con mắt của tôi bỗng hoa lên đến không còn nhìn thấy vật gì trước mặt nữa. Tôi đổ gục ngay xuống nền gạch và bất tỉnh.

***

Hôm nay là ngày thứ tư tôi được phép nghỉ làm vì đầu của tôi bị đau do căng thẳng quá mức. Bác sĩ nói tôi cần phải nghỉ ngơi ít ra là một tuần. Tôi vừa đến nói chuyện với ông chủ nhà hàng Prinsen tọa lạc trên  đường Prinsengracht Amsterdam. Nhà hàng chỉ có bảy cái bàn thôi, nhưng ai muốn ăn ở đây phải hẹn trước mới có chỗ, vì nhà hàng nổi tiếng với những món ăn tuyệt ngon mà giả cả lại rất phải chăng. Cách nhà hàng Prinsen khoảng gần hai trăm thước là căn nhà mà cô Anne Frank cùng gia đình từng ẩn trốn bọn mật vụ Gestapo của Đức Quốc Xã. Cô Anne Frank rất nổi tiếng với những trang nhật ký viết trong thời thế chiến thứ hai khi cô cùng gia đình trốn trong căn nhà đó. Tôi được ông chủ nhà hàng hứa giúp cho một công việc phụ bếp và lương cũng gần tương đương với lương mà ông Thanh Bình trả cho tôi, nhưng tôi sẽ không bị làm ban đêm.

Tôi đang đi đến trung tâm thành phố thì không hiểu sao gương mặt gầy và thanh tú cùng mái tóc dài màu vàng với hình dáng của cô Annemiek Jansen lại hiện ra trong cái đầu của tôi. Tôi vừa bước vừa nghĩ về cô cùng những hiện tượng kỳ quái mà tôi thì quả quyết tiếng súng trong phòng 401 trên lầu bốn là hoàn toàn có thật. Càng nghĩ về cô Annemiek Jansen tôi lại càng sợ hơn làm cho tôi quyết định gọi ngay cho ông Thanh Bình xin hẹn gặp ông tại khách sạn. Tôi sẽ xin nghỉ làm với lý do là vì trực đêm một mình tôi cảm thấy không an toàn. Ông Thanh Bình hẹn tôi khoảng hai mươi ba giờ tại khách sạn vì ông đang bận nói chuyện với ai đó. Tôi lên chuyến xe bus chạy ra khu phố Tàu. Tôi muốn ăn tô mì sá síu rồi sau đó sẽ đi bộ đến khách sạn.

Tôi đứng dưới một thân cây có tàn lá rộng và nhìn về khách sạn. Nếu không có chuyện quái lạ xảy ra thì giờ này tôi vừa nhận ca trực. Bây giờ là hai mươi hai giờ mười lăm phút, còn bốn mươi lăm phút nữa ông Thanh Bình mới đến. Tôi vừa định bước để đi đến khách sạn ngồi chờ ông, thì, rõ ràng là cô gái có gương mặt gầy và thanh tú mà tôi tin đó là cô Annemiek Jansen đang đi với một người đàn ông sắp tới khách sạn Thanh Bình. Dáng người con gái đó không làm sao tôi lầm được với người khác. Cô bước đi nhưng như bị người đàn ông ép buộc vì tôi thấy thái độ của cô có vẻ vùng vằng chứ không tự nhiên. Chờ cho hai người vào hẳn trong khách sạn, tôi chạy thật nhanh đến và đẩy cửa bước vào bên trong. Người trực tại quầy tiếp tân đi đâu nên không có mặt. Tôi nhìn lên chỗ máng chìa khóa thì chìa khóa phòng 401 không có. Tôi nhìn đến cầu thang máy thì thấy đang di chuyển và rồi ngừng lại tại lầu bốn. Tôi… lại ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh lên lầu bốn bằng thang bộ với ước muốn được thấy người đàn ông sẽ làm gì với cô Annemiek Jansen mà xem ra cô không muốn đi mà như bị bắt buộc.

Tôi vừa lên đến lầu bốn thì lại nghe từ trong phòng 401 phát ra tiếng súng. Cánh cửa phòng 401 chỉ khép hờ nên tôi bước nhẹ đến và nhìn vào bên trong. Toàn thân tôi lạnh ngắt và run lên khi chứng kiến tên đàn ông đang kéo cái xác của cô gái đáng thương kia đến bên bức tường phía bên phải giuờng ngủ. Hắn kéo cái tủ quần áo chệch sang bên, và, phía sau tủ quần áo hiện ra một khoảng trống. Hắn nhét xác cô Annemiek Jansen vào khoảng trống đó rồi đẩy cái tủ lại vị trí cũ. Tôi đưa tay nhìn đồng hồ. Hai mươi ba giờ mười phút. Tôi đi nhanh đến trước phòng 407 và đứng đó gọi cho ông Thanh Bình vì tôi đoán ông đang ngồi nơi phòng khách. Tôi cố nói thật nhỏ:

- Xin ông chủ lên ngay lầu bốn vì có người đàn ông đã sát hại cô gái. Hắn đang còn trong phòng…

Ông Thanh Bình ngắt ngang:

- Phòng nào? Phòng 401… nữa à?

- Dạ. Đúng rồi, xin ông lên ngay.

Ông Thanh Bình nói như ra lệnh:

- Anh xuống đây gặp tôi.

- Thưa ông, tôi không xuống được vì tên sát nhân sẽ thoát ra khỏi phòng khi tôi đi khỏi đây. Xin ông hãy tin tôi và lên đây gấp với tôi, nhanh lên đi ông chủ.

Ông Thanh Bình cúp máy. Tôi nghĩ ông sẽ lên vì lời khẩn khoản của tôi.

Từ trước phòng 407,  tôi nhìn về cửa phòng 401. Tôi lo sợ là nếu ngay bây giờ tên sát nhân đi ra thì tôi sẽ không biết phải làm gì. Nhưng, thật may là hắn không đi ra ngoài cho đến khi ông Thanh Bình đi đến bên cạnh tôi. Tôi đề nghị ông Thanh Bình hãy báo cho cảnh sát để cùng vào phòng vì tôi lo sợ tên sát nhân có vũ khí. Ông Thanh Bình không nói năng gì cả mà đi thật nhanh đến phòng 401. Tôi vội vàng bước theo sau ông như cái bóng. Đến trước phòng 401, ông Thanh Bình đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước vào bên trong. Trước mắt tôi, trong phòng hoàn toàn không có một chút gì gọi là bị xáo trộn. Mọi vật vẫn ngay ngắn và khăn trải giường vẫn thẳng tắp. Ông Thanh Bình tức giận đến run cả người lên vì câu chuyện của tôi. Nhưng, tôi cố gắng thuyết phục ông:

- Thưa ông chủ, tôi nghĩ là…

- Anh còn nghĩ gì nữa chứ. Bác sĩ đã nói cái đầu của anh bị hư rồi. Tôi quyết định cho anh nghỉ việc kể từ hôm nay. Trưa ngày mai anh đến đây tôi thanh toán tiền lương cho anh.

- Nhưng… Ông ơi. Ông suy nghĩ lại đi, chẳng lẽ tôi lại dựng ra câu chuyện như vậy được sao?

- Vậy anh muốn gì?

- Ông… tôi muốn ông giúp tôi đẩy cái tủ qua một bên xem sao. Nếu quả thật sau cái tủ này không có gì thì tôi sẽ rời khỏi nơi đây ngay lập tức.

Đúng như dự đoán của tôi, bức tuờng phía sau cái tủ trông rất bình thường, nhưng khi tôi đập mạnh vào đó bằng cái đế giầy của tôi thì nghe như bên trong bị rỗng, vì cũng bức tường này mà xa một chút lại phát ra tiếng động khác.

- Thưa ông, tôi nghĩ bên trong bức tường này có điều gì bí ẩn đã xảy ra mà người bị hại muốn cho tôi biết nên đã… cho tôi thấy cô Anne… cô gái và tiếng súng.

Bây giờ thì ông Thanh Bình đã tỏ ra lo lắng thật sự. Ông nhìn bức tuờng trân trân một lúc rồi gật gật cái đầu ra điều ông cho tôi nói có lý. Ông nắm ngay khuỷu tay của tôi cách thân mật và kéo tôi đi ra khỏi phòng.

***

Như thường lệ, mỗi ngày đúng mười giờ sáng tôi sẽ từ nhà đi bộ đến khách sạn làm việc. Tôi tên là Robert Pierre, là người Pháp, là người đã dựng lên Pacifique hotel và kinh doanh phát đạt trong nhiều năm. Tôi mới sáu mươi tuổi nhưng mọi người nói tôi vẫn còn khá trẻ vì thân hình tôi cao lớn và săn chắc. Tôi trông còn khá trẻ có lẽ cũng vì tôi chơi thể thao và ăn mặc trẻ trung; thường là với quần jean và áo sơ mi dài tay. Trước khi tôi đến vùng đất thấp này để kinh doanh khách sạn, tôi là y tá trong một bệnh viện lớn ngay tại thủ đô Paris. Với cặp kính cận thị trên gương mặt thông minh nên mọi người thường nghĩ tôi là tay tài phiệt. Tôi rất được phái nữ chú ý đến. Bà vợ của tôi thì hay ghen bóng ghen gió. Một điều thật dễ hiểu vì bà lớn hơn tôi đến ba tuổi và đang mang bệnh đau tim. Một căn bệnh có thể “đi” bất cứ lúc nào. Cũng vì vậy mà bà muốn tôi lúc nào cũng ở bên bà nên bà muốn tôi về lại Pháp mua nông trại chăn nuôi gia súc. Để cho bà khỏi tủi thân, tôi thường tỏ ra yêu mến bà nên mỗi khi ra khỏi nhà là tôi không bao giờ quên đặt lên môi bà một nụ hôn nồng cháy. Dĩ nhiên bà cũng hiểu - cũng cảm nhận - là tôi đang đóng kịch với bà. Bà là người có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ nên chỉ một hành động nhỏ của tôi thôi là bà có linh cảm tôi đang có người tình. Để hóa giải sự nghi ngờ của bà, tôi đã cho người tình nhỏ hơn tôi đến bốn mươi tuổi vào ở trong khách sạn để mỗi khi bà muốn tìm tôi thì tôi luôn luôn có mặt.

Nhưng, chuyện đời thường không bao giờ “xuôi chèo mát mái” mãi, nên, một ngày kia bác sĩ cho biết tôi đang bị ung thư giai đoạn cuối. Thật là khốn nạn cho cái thân tôi biết dường nào. Trong lúc bối rối tôi đã quá ngu dại nói thật hết mọi chuyện cho người tình nhỏ bé của tôi biết. Và, thế là cô ấy nhất quyết bắt buộc tôi phải chuyển giao khách sạn lại cho cô ấy. Tôi đã khổ sở biết bao ngày đêm để giải bày cặn kẽ mọi khó khăn nếu như bà vợ tôi biết chuyện, nhưng, cô ấy nhất quyết không chịu nghe. Để giải quyết mọi rắc rối sẽ xảy đến, tôi đã bắn cô người tình nhỏ bé của tôi một viên vào đầu bằng cây súng có hãm thanh. Tôi đã vui sướng đến có thể… điên lên được vì tôi đã lấy ra được một cục xương đang nằm ngay trong yết hầu. Để giải quyết cái xác tham lam và tàn nhẫn kia, tôi đã từng ngày, từng ngày, rồi từng ngày, một mình phá cái bức tường phía sau cái tủ đựng quần áo được nối liền với phòng tắm. Trong ba mươi hai cái phòng tắm của khách sạn, chỉ có cái phòng tắm phòng 401 là có một đoạn bị dầy hơn  bốn mươi phân và cao lên đến trần nhà; đủ để cho người tình nhỏ bé và tham lam của tôi đứng trong đó đến muôn đời.

Từ khi người tình nhỏ bé của tôi “đứng” trong phòng 401, thì sự kinh doanh của tôi cũng bắt đầu sa sút. Qua sự môi giới của những người bạn, một người đàn ông Việt Nam muốn mua khách sạn của tôi nhưng không đủ tiền. Để giúp ông ấy, tôi đã đứng tên bảo đảm với ngân hàng, cùng một điều kiện với ông ta là, ông sẽ không được xây cất hoặc sửa chữa khách sạn trong vòng mười năm. Tôi viện lý do là muốn trở lại đây nhiều lần nữa để nhìn lại “đứa con cưng” đã giúp tôi trong nhiều năm, nhưng, tôi muốn“đứa con cưng” vẫn phải với hình hài nguyên vẹn như ngày nào. Điều kiện đó không có gì là trở ngại cho ông Việt Nam. Với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối thì thời hạn mười năm là đã quá đủ. Khi đó nếu ông Việt Nam có sửa sang lại khách sạn và có khám phá ra cái xác trong phòng 401 thì tôi đã không còn nữa.

Rồi đây tên Robert Pierre của tôi sẽ nằm trong danh sách những tên sát nhân hoàn hảo nhất thế giới… cho đến khi ông Việt Nam khám phá ra cái xác chết.

Bây giờ tôi có thể yên tâm bỏ “bức tâm thư” này vào trong túi của người tình nhỏ bé và bít bức tường lại. Một tháng nữa mọi thủ tục sang tên sẽ xong, và khi đó bức tường cũng đã khô, còn tôi thì đang ở Paris, hoặc, cũng có thể ở một nơi nào đó. Làm sao ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai chứ.


Rất mong ông Việt Nam, ông chủ mới của khách sạn thông hiểu cho tôi.

Đa tạ.
Robert Pierre

***

Vụ việc có một cái xác bị chôn trong tường của khách sạn Thanh Bình đã bị đám nhà báo làm ầm lên cả tháng trời. Ông Robert Pierre, “tên sát nhân hoàn hảo” thì đã chết sau khi về lại Pháp khoảng bốn tháng. Người vợ của ông thì chưa “đi” nhưng đã bị rối loạn thần kinh.

Sau vụ việc xảy ra trong khách sạn Thanh Bình, ông Thanh Bình đã xem tôi như là người em ruột của ông. Trước khi từ giã ông để đi làm phụ bếp, ông nắm tay tôi nói cách rất thân mật:

- Trong “bức tâm thư” ông Robert Pierre viết, “khi ông Việt Nam khám phá ra cái xác chết”, đó là ông ấy nói về chú chứ không phải tôi. Chú là người đã khám phá ra cái xác chết. Chú là người giúp tôi rất đắc lực. Khách sạn này rất cần chú nên tôi vẫn trả lương cho chú hàng tháng, mặc dù chú đi làm phụ bếp cho người ta. Tôi tha thiết xin chú một điều là, khi nào khách sạn này sửa xong, xin chú trở về giúp tôi trong vai đầu bếp chánh, nha chú./.

Topa ( Hòa Lan )



BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm